Trong phút chốc, hai mắt hắn mờ đi, trong tầm mắt mơ hồ hiện ra những bóng dáng và khuôn mặt quen thuộc. Hắn cứ tưởng những người đã chết đó có thể đầu thai, hắn có thể gặp lại từng người, nhưng sự thật tàn khốc khiến lòng người đau đớn, trong số những người đó có một số người hắn không bao giờ được gặp lại nữa, sự bàng hoàng này khiến hắn cảm thấy sợ hãi chưa bao giờ có. Tìm! Dù phải đi đến chân trời góc bể! Đột nhiên hai bàn tay sau ống tay áo của hắn siết chặt, trong mắt lên tia sáng kiên định chưa từng có, tìm khắp vùng đất Đại Sở rồi sẽ đến Chư Thiên Vạn Vực, ngày tháng vô tận sau này sẽ là mục tiêu lớn nhất của hắn. “Còn một tin xấu hơn nữa”, khi Diệp Thành im lặng thì Đông Hoàng Thái Tâm lại lên tiếng. “Tin xấu hơn nữa?”, Diệp Thành chau mày nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, tin tức khiến bà ấy cũng phải gọi là tin xấu thì sẽ xấu đến mức nào?! “Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã bị ngăn cách”, dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Thành, cuối cùng Đông Hoàng Thái Tâm vẫn nói ra. “Ngăn cách là thế nào?” “Thông đạo nối liền Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực… đã bị đứt đoạn”, Đông Hoàng Thái Tâm hít một hơi thật sâu: “Người của Chư Thiên Vạn Vực không tới được, mà người của Đại Sở cũng không qua được”. “Khi nào thông đạo mới được nối liền?”, trong mắt Diệp Thành giăng đầy tơ máu, hắn nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Tâm phía đối diện. Đây thật sự là tin xấu, nếu không đến được Chư Thiên Vạn Vực, hắn phải làm sao để tìm những người đi đầu thai đó đây? “Không nối lại được”, Đông Hoàng Thái Tâm mím môi: “Đại Sở ngày nay như một hòn đá văng ra khỏi tảng đá lớn, tách hẳn ra khỏi Chư Thiên Vạn Vực, không biết nó đã rơi về nơi nào rồi”. “Có cách nào có thể đến được Chư Thiên Vạn Vực không?” “Cũng không phải không có cách, hơn nữa cả Đại Sở này cũng chỉ ngươi có thể thử”, câu này của Đông Hoàng Thái Tâm khiến Diệp Thành đang chán nản chợt dấy lên tinh thần chiến đấu, đôi mắt mờ tối lại có ánh sáng. “Là gì?”, Diệp Thành nín thở hỏi. “Hố đen không gian”, Đông Hoàng Thái Tâm nói ra bốn chữ. “Hố đen không gian?” “Tuy Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực bị ngăn cách nhưng hố đen không gian thì vẫn được nối liền”. “Ta không hiểu”, Diệp Thành khó hiểu lắc đầu. “Chúng ta hãy coi Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực là hai ngôi sao trên bầu trời, mà bầu trời có hai ngôi sao đó là hố đen không gian”, Đông Hoàng Thái Tâm bình tĩnh giải thích: “Tuy thông đạo giữa Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã đứt nhưng nó vẫn ở trong hố đen không gian”. “Giờ thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành chợt hiểu ra: “Ý bà là ta có thể đi trong hố đen không gian, chỉ cần tìm đúng vị trí và phương hướng thì có thể đến được Chư Thiên Vạn Vực”. “Cả Đại Sở chỉ có ngươi có thể thoải mái ra vào hố đen không gian”, Đông Hoàng Thái Tâm chầm chậm nói: “Ta chỉ nói có thể thử, còn ngươi có muốn hay không ta không ép. Điều Thiên Huyền Môn có thể làm là chỉ cho ngươi một phương hướng chung, có thành công hay không còn phải xem vận may của ngươi”. “Cho ta chút thời gian”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ: “Ta muốn tìm những người đầu thai về Đại Sở trước”. “Tất nhiên sẽ cho ngươi thời gian”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười: “Chúng ta cũng cần thời gian để tìm ra hướng đi tới Chư Thiên Vạn Vực, chỉ khi phương hướng chênh lệch không nhiều, ngươi mới có thể đến được Chư Thiên Vạn Vực”. “Vậy thì vãn bối xin cáo biệt ở đây”. “Có chuyện này ta nghĩ vẫn nên nói cho ngươi thì tốt hơn, để ngươi không phải có khúc mắc với ông ấy cả đời”, Diệp Thành vừa đứng dậy thì Đông Hoàng Thái Tâm lại nói: “Thật ra ngươi không phải con của Hạo Thiên Huyền Chấn”. “Không phải?”, Diệp Thành nhíu mày, lại ngồi xuống, nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ mặt mờ mịt. “Không phải gương Càn Khôn Nhân Quả có vấn đề, mà là vì huyết mạch của ngươi”, dường như biết thắc mắc của Diệp Thành, Đông Hoàng Thái Tâm từ tốn giải thích: “Đại địa linh mạch ở thế giới ngầm của Chính Dương Tông là do huyết mạch của đại địa chi tử hoá thành, qua thời gian mới biến thành đại địa linh mạch. Còn đại địa chi tử là một sự tồn tại đặc biệt, huyết mạch của hắn hoà cùng chúng sinh, ngươi hấp thụ quá nhiều tinh nguyên của đại địa linh mạch, trong cơ thể ngươi cũng ẩn chứa một chút huyết mạch của đại địa chi tử nên đây chính là lý do vì sao máu của ngươi và Hạo Thiên Huyền Chấn lại hoà vào nhau”. Đột nhiên bóng dáng Hạo Thiên Huyền Chấn hiện lên trong đầu hắn, người đó đến lúc chết vẫn mang đầy cảm giác áy náy, gần như là cầu xin hỏi tên mẫu thân của hắn, đến chết cũng không được nghe hắn gọi một tiếng phụ thân. Gió nhẹ thổi qua, Diệp Thành đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, bóng lưng cô đơn, trong sự áy náy còn có sự thất vọng. Không biết nếu Hạo Thiên Huyền Chấn còn sống, nghe thấy câu này của Đông Hoàng Thái Tâm sẽ có phản ứng thế nào? Không biết Hạo Thiên Thi Nguyệt thầm thương sát thần Tần Vũ nghe thấy lời này của Đông Hoàng Thái Tâm, liệu có khóc vì vui mừng hay không?