Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành, cùng chung chí hướng. Diệp Thành không từ chối, hắn không quan tâm ai làm thống soái Đại Sở, nhưng nếu mọi người đều công nhận hắn thì hắn đương nhiên cũng không chối từ. Hơn nữa thống soái Đại Sở nhìn có vẻ vinh quang vẻ vang, nhưng thực chất lại gánh nặng như núi, bởi vì mỗi quyết định của hắn đều liên quan đến sinh tử của vô số người, mỗi quyết định của hắn đều liên quan đến thắng bại của trận chiến, khi mang vinh quang chí cao đồng thời cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu tai tiếng. Tế Đồ! Diệp Thành lên tiếng, không lãng phí nhiều thời gian cho chuyện này, bởi vì đại quân Thiên Ma có thể tấn công bất cứ lúc nào. Hồng Trần Tuyết hiểu ý, lập tức tạo ấn quyết. Sau đó cả đại điện Thiên Đình đều rung lên. Một tấm bản đồ sao bao lao hiện ra, những ngôi sao như những hạt cát bụi, không thể đếm được là bao nhiêu, những ngôi sao toả ra những màu sắc khác nhau, rực rỡ chói mắt giống như bầu trời sao thật. Đây là… Hậu duệ hoàng đế và chư vương các đời đều đứng lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, với nhãn giới của họ đương nhiên có thể nhìn ra sự phi phàm của bầu trời sao này, nó được tạo thành từ rất nhiều bí thuật và thần thông, bí ẩn trong này rất khó có thể phá vỡ. “Đây là Thái Cổ Tinh Thiên Đồ”, Thái Hư Cổ Long – người tạo ra Thái Cổ Tinh Thiên đứng lên giải thích: “Thứ các vị đang thấy không phải bầu trời sao thật mà là trời sao được mô phỏng bởi bí thuật thông thiên, nó có thể tự nắm bắt thời cơ của thiên địa, tác dụng lớn nhất của nó là theo dõi và nhìn lén”. “Theo dõi và nhìn lén?” “Nào, nhìn bên này”, Thái Hư Cổ Long giơ tay chỉ vào một góc trên bầu trời sao: “Đó là cổ thành Thiên Thu của Nam Sở, mỗi ngôi sao ở khu vực đó tượng trưng cho một người, màu vàng là cảnh giới Chân Dương, màu tím là cảnh giới Linh Hư, màu đỏ là cảnh giới Không Minh, màu vàng kim là cảnh giới Chuẩn Thiên”. “Điều… Điều này mà cũng nhìn ra được?”, mọi người đều sửng sốt trong giây lát. “Kia là Đông Nhạc, kia là Tây Thục, kia là Nam Cương, kia là Bắc Xuyên”, Thái Hư Cổ Long vẫn liên tục chỉ tay lên bầu trời sao: “Những ngôi sao có màu sắc khác nhau tượng trưng cho tu sĩ có tu vi khác nhau, chúng di chuyển có nghĩa là những người ấy đang di chuyển, họ định đi đâu, ở đây đều có thể thấy rõ ràng”. “Thật bá đạo!”, với định lực của Ma Vương Quỳ Vũ Cương mà cũng không khỏi ngạc nhiên thốt lên. “Có bản đồ sao này chẳng trách Thị Huyết Điện lại thua thê thảm như thế”, Phệ Hồn Vương hít một hơi thật sâu, giọng điệu cũng tràn đầy kinh ngạc. “Người sáng tạo ra thuật này chắc chắn là ngươi cực kỳ thông thiên”, Yêu Vương hít một hơi thật sâu, đôi mắt màu vàng lộ ra vẻ kính nể. “Thiên Đình Đại Sở nhân tài xuất hiện lớp lớp, chẳng trách chúng ta lại thua thảm như vậy”, phía Vu Chú Vương cũng cười tự giễu. “Có bản đồ sao này chúng ta có thể nói là như hổ thêm cánh”. “Ta sẽ nói một chút về chiến lược”, giữa những tiếng hô cảm thán, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, hắn vừa nói xong, đại điện lập tức im lặng. “Nam Sở tuy không rộng bằng Bắc Sở nhưng lãnh thổ cũng phì nhiều, màu mỡ”, Diệp Thành nói rồi chỉ lên Thái Cổ Tinh Thiên: “Tiếp theo đây sẽ phân Nam Sở thành năm lãnh thổ lớn: Đông Nhạc, Nam Cương, Tây Thục, Bắc Xuyên, Trung Châu. Năm lãnh thổ lớn này sẽ phái một nửa binh lực của tu sĩ Đại Sở đi đóng giữ, và tương ứng thì năm vùng lãnh thổ lớn cũng sẽ xây dựng Thái Cổ Tinh Thiên Đồ riêng cho khu vực của mình”. “Cho phép ta ngắt lời một chút”, Mặc Uyên thần tướng thứ nhất của Thánh điện suy tư: “Tường thành Nam Sở nối liền hai cực Đông Tây, Thiên Ma muốn tấn công Nam Sở thì phải công phá tường thành, tiểu hữu chẳng những không tập trung toàn bộ lực lượng tu sĩ của Đại Sở về tường thành, ngược lại còn phân một nửa quân số đi đóng giữ năm lãnh thổ lớn của Nam Sở, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể tấn công từ phía sau Nam Sở để vào sao?” “Tiền bối đã quên trận chiến Bắc Sở vừa kết thúc đó sao”, giọng Diệp Thành đều đều: “Thiên Ma tấn công cả trước lẫn sau, tu sĩ Đại Sở suýt thì toàn quân diệt sạch, người có biết vì sao phía sau tu sĩ Đại Sở lại xuất hiện một lượng đại quân Thiên Ma đông đảo như vậy không?” “Đúng là điều này khiến ta rất khó hiểu”, Mặc Uyên sờ cằm, không chỉ ông mà rất nhiều người có mặt cũng thắc mắc: “Đại quân Thiên Ma đi vòng ra phía sau tu sĩ Đại Sở thực sự nằm ngoài dự đoán của chúng ta”. “Chúng không đi vòng ra phía sau tu sĩ Đại Sở”, Diệp Thành nói ra bí mật. “Không đi vòng? Vậy bay qua à?” “Là truyền tống vực môn”, Thái Hư Cổ Long ung dung lên tiếng: “Thiên Ma sử dụng truyền tống vực môn để tăng thêm quân lực ở phía sau tu sĩ Đại Sở, tấn công chúng ta cả trước và sau”. “Không thể nào”, Đại Sở Hoàng Huyền lập tức phản bác: “Truyền tống vực môn cần xây dựng thông đạo không gian, huống hồ là thông đạo không gian với khoảng cách cả triệu dặm, như vậy thì mấy trăm năm cũng không xây xong! Hay là trước khi Thiên Ma xâm lượt đã xây xong truyền tống vực môn rồi?” “Là truyền tống vực môn đế đạo, hơn nữa còn là truyền tống vực môn đế đạo xác định vị trí”, Tử Huyên giải thích: “Chỉ cần khoảng cách cho phép thì chúng có thể đặt truyền tống vực môn ở bất cứ đâu, sau đó tạo nên thông đạo không gian tạm thời, điểm này Thiên Ma hoàn toàn có thể làm được”. “Truyền tống vực môn đế đạo xác định vị trí?”, dù là chư vương hay các hậu duệ thì đều nhìn nhau, những điều Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên nói hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của họ. “Ta cứ tưởng bảo vệ được tường thành là có thể bảo vệ được Nam Sở, bây giờ xem ra chúng ta không chỉ phải bảo vệ tường thành còn phải đối phó với Thiên Ma bất chợt tấn công từ phía sau bất cứ lúc nào, điều này với tu sĩ Đại Sở mà nói là một gánh nặng rất nặng nề”. “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. “Nếu Thiên Ma trong ngoài phối hợp thì tu sĩ Đại Sở sẽ không còn đường lui”, lúc này các vị vương đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, giờ đây họ mới hiểu chiến lược phân binh đóng giữ năm lãnh thổ lớn ở Nam Sở của Diệp Thành quan trọng thế nào. “Đại Sở Hoàng tộc và Sát Thủ Thần Triều trấn giữ Đông Nhạc”, Diệp Thành lên tiếng: “Cung Quảng Hàn của Nguyệt Hoàng và U Minh Địa Phủ trấn giữ Nam Cương; Thiên Long Thánh Tông của Huyền Hoàng và Phệ Hồn tộc trấn giữ Tây Thục; Thiên Phủ Thần của Đông Hoàng và Yêu tộc trấn giữ Bắc Xuyên; Cửu Thiên Chiến Long Tông của Chiến Vương và Âm Minh Thánh Vực trấn giữ Trung Châu; Thiên điện của Thiên Táng Hoàng, Quỷ tộc, Thánh điện của Thái Vương, Vu Chú tộc là đội quân thường trực, sẵn sàng hỗ trợ năm lãnh thổ lớn và tường thành Nam Sở bất cứ lúc nào”.