Nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, đến khi mọi người sững sờ thì một bóng đen đã đứng đối diện Diệp Thành trên hư thiên. Đúng vậy, chỉ là một bóng đen, dù là những tu sĩ lớn tuổi cũng không giải thích được những điều đó, thủ đoạn của Thánh tử Thần Triều quá quái dị, rõ ràng là người nhưng nhìn thế nào cũng thấy là một bóng đen, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ biết đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ấy lạnh lẽo lạ thường. “Dặn dò hậu sự hết rồi chứ?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, giọng nói hư ảo, không tìm thấy nơi phát ra. “Ông rất tự tin nhỉ!”, Diệp Thành hơi mở mắt ra, giọng nói cũng cực kỳ hư ảo. Một câu đối thoại đơn giản khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Có lẽ vì quá tập trung nên họ không phát hiện nơi xa có cánh hoa đào bay tới, nhìn như bình thường nhưng lại là đạo uẩn khó tả đối với con người. Cánh hoa đào dập dờn, cuối cùng bay tới chỗ Diệp Thành, dừng lại ở bên mắt trái của hắn. Giây tiếp theo, con ngươi của Diệp Thành thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ấn ký Tiên Luân được khắc hoạ ra, từ từ xoay chuyển. “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, mọi người đều sửng sốt, không phải họ chưa thấy Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành bao giờ, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là không ngờ Diệp Thành lại phong ấn Tiên Nhãn bản nguyên ở giữa những cánh hoa. “Mẹ kiếp, ngươi không sợ bị trộm mất à?”, trong đám người, Thái Hư Cổ Long với bộ dạng biến ảo thầm mắng. “Đã vứt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, bây giờ lại lấy dùng à?”, hậu duệ của các hoàng đế và chư vương các đời đều hơi nheo mắt. Giữa tiếng bàn tán, những cánh hoa ấy hoá thành tro bay, Tiên Luân bản nguyên bị phong ấn ở trong cũng được Diệp Thành lấy lại, hắn cần năng lực của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn để đối phó với tất cả những thay đổi của ngày hôm nay. Mà sau khi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quay về, Thánh tử Thần Triều trong mắt hắn cũng không còn quá bí ẩn nữa. Dưới Tiên Luân Nhãn, mọi thứ hư vọng trên thế gian đều không có chỗ che giấu, dù thân thể Thánh tử Thần Triều như bóng đen nhưng cũng không thoát khỏi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. “Có thể bắt đầu được chưa?”, Thánh tử Thần Triều cười giễu cợt, giọng nói lạnh lùng âm u. “Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai. “Ta sẽ tự chặt đầu ngươi”, Thánh tử Thần Triều khẽ cười một tiếng, cơ thể như bóng đen của ông ta lập tức biến mất. “Ai cho ông tự tin đó vậy?”, Diệp Thành cười khẩy, đột nhiên xoay người tung một quyền xuyên qua không gian hư vô. Khi người xem nhìn qua thì thấy Thánh tử Thần Triều đã đứng sau lưng Diệp Thành, nhưng vẫn bị Diệp Thành nhìn thấu rồi bị một quyền cường thế của hắn hất ra. “Đúng là ta đã coi thường ngươi”, Thánh tử Thần Triều lại biến mất như màn sương, không còn thấy bóng dáng ông ta trong thiên địa nữa. Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên bước qua. Nhưng vẫn quá muộn, trên vai hắn bị chém một đường thật sâu, chỗ vết thương còn có tia sáng u tối do sát khí ngưng tụ thành, hoà tan tinh khí của hắn khiến cho vết thương chẳng những không thể nhanh chóng hồi phục mà còn lan rộng sang nơi khác. “Tịch Diệt Thần Thể quả nhiên là khắc tinh của Thánh thể”, Diệp Thành hơi nheo mắt, cảm thấy sức mạnh huyết mạch Thánh thể và Thánh huyết cũng bị luồng sát khí đó hoà tan. Lòng thầm nghĩ vậy, hắn lại quay đầu tránh được một kiếm tuyệt sát cực kỳ nguy hiểm của Thánh tử Thần Triều. Hàng Long Bát Hoang! Ngay sau đó, một thanh sát kiếm màu đen đột ngột xuất hiện, đâm thẳng về phía đầu mày của hắn với uy lực huỷ diệt cực mạnh. Diệp Thành bước ra, lùi về sau trong nháy mắt, nhưng thanh sát kiếm đó như hình với bóng, tựa như không đâm xuyên đầu hắn thì không dừng lại, mũi kiếm cách đầu mày Diệp Thành năm tấc nhưng đầu mày của hắn đã bị một luồng sát khí lạnh lẽo cứa rách, máu vàng bắt đầu chảy ra. “Tịch Diệt thần thông cứ thế khoá ta lại luôn sao?”, vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn vừa lùi lại vừa tự lẩm bẩm. “Để xem Thiên Chiếu của ngươi nhanh hay Phi Lôi Thần của ta nhanh”, giọng nói âm u, hư ảo vang lên từ sau lưng Diệp Thành, thanh sát kiếm đen kịt thứ hai xuất hiện, bay thẳng về sau gáy hắn với uy lực huỷ diệt.