“Ta nói này, hay là chúng ta đổi địa điểm?”, Gia Cát Vũ ho hắng liếc nhìn Sở Huyên và Diệp Thành trogn lòng cô ta rồi lại nhìn sang Đao Hoàng và Thái Hư Cổ Long. “Vậy thì đổi nơi khác”. Thái Hư Cổ Long ho hắng, hắn quay người biến mất, phía Đao Hoàng cũng lần lượt biến mất theo. Trên đỉnh núi cũng chỉ còn lại Sở Huyên, Diệp Thành và Sở Linh. Thấy mọi người rời đi, Sở Linh khẽ mím môi, cô định nói gì đó nhưng cuối cùng lại âm thầm xuống núi, ba năm, lại ba năm, e rằng sau khi Diệp Thành tỉnh lại thì người mà hắn muốn gặp lại là Sở Huyên thôi. Trong màn đêm u tịch, thiên địa lại lại nữa chìm vào im ắng. Từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mang theo khí tức tanh mùi máu, thổi bay mái tóc bạc trắng của Sở Huyên. Cảnh này dưới bầu trời đầy sao, trên đỉnh núi đó, cả hai như bức tượng bằng băng bất động. “Sở Huyên, mái tóc của nàng đã bạc trắng rồi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành trong lòng cô chợt nghẹn ngào lên tiếng. Mặc dù hắn đang nói chuyện nhưng lại không hề mở mắt, có vẻ như hắn quá mệt. “Ngươi còn không vậy sao, tóc cũng bạc trắng rồi”, Sở Huyên cười mà nước mắt dàn dụa, cô vẫn ôm chặt Diệp Thành. Lại lần nữa trùng phùng, khi gặp lại, cảnh tượng đớn đau nước mắt không hề xảy ra, cuộc trò chuyện của hai người lại vô cùng bình lặng. Thế nhưng chỉ một câu trò chuyện đơn giản lại mang theo biết bao nỗi niềm, tìm cả chân trời góc bể, dẹp bằng hồng trần phàm thế, ba năm trôi qua, năm tháng dài đằng đẵng như cách cả một đời. Đêm yên tĩnh không ai làm phiền. Trên đỉnh núi, bóng hai người cũng chỉ có từng làn gió bầu bạn cùng. Diệp Thành có vẻ quá mệt, cứ thế ngủ suốt ba ngày ba đêm. Vào đêm thứ tư, trời đất phủ trắng tuyết, giới tu sĩ đột nhiên có tuyết rơi khiến các tu sĩ đều ngỡ ngàng đưa mắt nhìn lên trời. Trên đỉnh núi, Diệp Thành đã tỉnh lại, hắn tĩnh lặng ngồi đó, Sở Huyên ôm lấy cánh tay hắn, dựa đầu vào vai hắn, tĩnh lặng nhìn khung cảnh với tuyết rơi rợp trời, mỗi một bông tuyết đều như mang theo cả câu chuyện không hề bình lặng. Việc của nhân gian thật kì lạ, rõ ràng gần nhau đến vậy nhưng bọn họ lại bỏ lỡ hết lần này tới lần khác. Có điều cũng may là lần này bọn họ không bỏ lỡ. Dưới núi, có ba tên đê tiện đang quỳ ở đó, tên nào tên nấy mắt thâm quầng, tròn mắt nhìn lên đỉnh núi, chúng đợi ba ngày ba đêm mà không hề thấy được cảnh tượng mà mình mong muốn. “Ba năm lại ba năm trôi qua, cả hai người này bình tĩnh đến mức khác thường”, ở đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai chống tay ngồi chồm hỗm trước màn nước, ông ta tròn mắt nhìn Diệp Thành và Sở Huyên như thể đang đợi một đoạn kinh điển nào đó xảy ra. “Vậy ngươi muốn bọn họ thế nào?”, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Phục Nhai sau đó lại nhàn nhã lật mở cổ thư. “Không cởi y phục ta cũng đành nhịn, không hôn ta cũng đành nhịn nhưng có vài vấn đề cũng nên hỏi chứ”. “Ngươi muốn bọn họ hỏi gì?” “Ta hiểu rồi”, Phục Nhai như được giác ngộ, “Chu Tiên Kiếm không chỉ kiểm soát cô ta mà tám phần còn xoá đi kí ức của cô ta”. “Không phải tám phần mà là xoá sạch sẽ”, Đông Hoàng Thái Tâm đặt cổ thư xuống, bà ta tĩnh lặng nhìn Sở Huyên trong màn nước, “có một loại ý thức gọi là bảo vệ, không ai biết được vì bảo vệ Diệp Thành mà cô ta đấu tranh với Chu Tiên Kiếm gian khổ thế nào, cũng chính vì sự kiềm chế của tiềm ý thức nên mới có Diệp Thành của hôm nay”. “Thánh Chủ, ta không hiểu vì sao Chu Tiên Kiếm nhất định phải diệt Diệp Thành?”, Phục Nhai hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng ông ta cũng hỏi vấn đề mà mình khúc mắc nhất. “Ta cũng không hiểu”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ lắc đầu, “vùng đất này có chứa quá nhiều bí mật khiến ta không thể nhìn thấu, Thần Huyền Phong, Hồng Trần, Nhược Hi, Diệp Thành, Chu Tiên Kiếm, Sở Huyên, bọn họ rốt cục có mối quan hệ thế nào?”