“Đội quân Thị Huyết Điện hùng mạnh thật”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh lùng nói. “Nhanh, nhanh, nhanh”, Hạo Thiên Huyền Hải cũng học theo Diệp Thành, túm hết những người còn lại của Hạo Thiên thế gia ném vào truyền tống vực môn, nhưng ông ta không phát hiện phía sau đã có người đẩy mình, vì thế ông ta cũng vào truyền tống vực môn luôn. “Trần Dạ, mau vào đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành. “Ông đi trước đi, ta sẽ đến sau”, Diệp Thành đẩy Hạo Thiên Huyền Chấn vào. Sau đó hắn phân thành đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh rồi ném ra hàng trăm lá linh phù, xong xuôi mới xoay người đi vào truyền tống vực môn. Bùm! Hắn vừa vào, bên ngoài đã vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa. Đại quân Thị Huyết Điện đã đến bên ngoài kết giới của Hạo Thiên thế gia, đoàn người đông nghịt như thuỷ triều cấp tốc bao vây Hạo Thiên thế gia, chín hư không công kích trận pháp đã xuất hiện trên hư thiên, nhanh chóng phục hồi năng lực. “Bố trí kết giới, đừng để chúng chạy thoát bằng truyền tống trận”, sau đó có giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời. Nhìn từ xa thì thấy đó là một người mặc chiến giáp màu máu, mái tóc cũng màu máu, trông rất đáng sợ. Lai lịch của người này cũng không vừa, ông ta là điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện – Huyết Khung, nắm giữ trong tay đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể coi là chư hầu một phương, quyền lực rất lớn. Ù! Ù! Ù! Lời Huyết Khung vừa dứt, chín chùm sáng màu đen đã bắn lên trời từ mọi hướng ở Hạo Thiên thế gia, tập hợp lại thành một kết giới khổng lồ, kết giới này chuyên nhắm vào truyền tống trận, một khi khởi động sẽ làm hỗn loạn không gian xung quanh, cô lập thông đạo truyền tống, đây là thủ đoạn thường thấy khi đánh công kiên. “Điện chủ, hình như bên trong không có người!”, một thống lĩnh của Thị Huyết Điện bàng hoàng thốt lên. “Cách kết giới hộ sơn, ngươi nhìn thấy được mới lạ”, Huyết Khung lạnh giọng quát. “Điện chủ dạy phải”. “Thị Huyết Điện, các ngươi có ý gì?", trong Hạo Thiên thế gia, đạo thân của Diệp Thành xuất hiện, hắn dùng giọng của Hạo Thiên Huyền Chấn giận dữ hét vọng ra ngoài, đương nhiên mục đích là kéo dài thời gian. “Ý gì?”, Huyết Khung cười khẩy: “Hạo Thiên Huyền Chấn, đã đến lúc này rồi ngươi còn giả vờ hồ đồ với ta à? Diệp Thành giết trưởng lão của Thị Huyết Điện, lý do này đã đủ chưa?” “Người hắn giết không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia ta”, đạo thân của Diệp Thành lại tức giận nói. “Người ở Đại Sở đều biết Diệp Thành là con trai ngươi, con làm cha chịu, ngươi nên hiểu đạo lý này chứ!”, Huyết Khung cười âm u: “Hạo Thiên Huyền Chấn, thức thời thì mở kết giới hộ sơn rồi đầu hàng đi, có lẽ ta còn có thể nhân từ cho các ngươi chết nhanh một chút, nếu không, hừ…” “Đây là Bắc Chấn Thương Nguyên, không phải Trung Thông Đại Địa của các ngươi”, đạo thân Diệp Thành hừ lạnh: “Nếu phải đánh, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu”. “Ồ?”, Huyết Khung nằm ngả người trên vương toạ, hứng thú nhìn về phía Hạo Thiên thế gia: “Chắc ngươi vẫn chưa biết nhỉ! Nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện rồi, vậy nên ngươi đừng hòng họ có thể cứu viện”. “Khốn kiếp!”, đạo thân Diệp Thành giả vờ tức giận, diễn cực kỳ xuất thần. “Thế nào? Các ngươi tự đầu hàng hay để chúng ta đánh vào?”, Huyết Khung cười xấu xa, trong mắt còn hiện lên vẻ phóng túng: “Nghe nói ba cô con gái của ngươi đều xinh đẹp như tiên, nếu hôm nay họ hầu hạ bản điện chủ thì chuyện gì cũng dễ nói”. Nghe vậy, trong mắt đạo thân Diệp Thành loé lên một tia lạnh lùng sắc bén. Nhưng vì diễn kịch, hắn vẫn hạ mình: “Đạo hữu, có thể cho chúng ta thời gian suy nghĩ không?” “Hạo Thiên Huyền Chấn, hình như ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta thì phải”, Huyết Khung ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, tiếng cười âm u và hung tàn. “Ta cũng phải cho người trong gia tộc một lời giải thích chứ, hơn nữa Hạo Thiên thế gia đã bị bao vây rồi, lẽ nào điện chủ còn sợ chúng ta bỏ chạy?” “Chạy? Đúng là nực cười”, Huyết Khung cười bỡn cợt: “Cho ngươi ba phút thuyết phục bọn họ”. “Đó là đương nhiên”, đạo thân Diệp Thành nở nụ cười nhạt. Mà lúc này, trong một dãy núi dài, người của Hạo Thiên thế gia đã ra khỏi truyền tống vực môn. “Từ đây đi về phía Tây, đến thế giới phàm trần”, Diệp Thành đưa bản đồ cho Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ở nước Tây Nguyên sẽ có người của Viêm Hoàng tiếp ứng, mọi người hãy âm thầm đi từ trong núi, nhớ kỹ, cố gắng tránh thành cổ tập trung tu sĩ, tuyệt đối không được sử dụng truyền tống trận trong thành cổ”. “Thế giới phàm trần?”, người của Hạo Thiên thế gia nhất thời đều sửng sốt. “Mặc dù chúng ta đã sơ tán nhưng không có nghĩa đã qua khỏi nguy hiểm”, Diệp Thành từ tốn giải thích: “Thị Huyết Điện thống trị Bắc Sở gần một nghìn năm, căn cơ vững chắc, muốn tránh khỏi tai mắt của chúng chỉ có thể nương nhờ thế giới phàm trần”. “Tới thế giới phàm trần à! Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được”, Hạo Thiên Huyền Hải không khỏi thở dài: “Chắc người của Thị Huyết Điện nghĩ nát óc cũng không ngờ chúng ta sẽ sơ tán đến đó”. “Con không đi cùng chúng ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn lo lắng nhìn Diệp Thành. Sao ông không biết Diệp Thành đang nghĩ gì, hắn định một mình ở lại tranh thủ thời gian cho họ! Dù sức chiến đấu của Diệp Thành mạnh mẽ, nhưng đó là đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể tưởng tượng được sẽ nguy hiểm thế nào. “Huyền Hải, đưa mọi người rời đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hạ lệnh. “Như vậy…” “Ông là gia chủ thì phải có trách nhiệm với mọi người”, không đợi Hạo Thiên Huyền Hải lên tiếng, Diệp Thành đã ngắt lời, hắn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ông phải hiểu con đường phía trước cũng vô cùng nguy hiểm, Hạo Thiên thế gia cần ông dẫn dắt để bước qua con đường đẫm máu này”.