Đêm khuya, bên trong đại điện của Thiên Đình, Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông. Hai người bay với tốc độ rất nhanh giống như thần hồng vẽ ra hai đường cung tuyệt đẹp trong đêm đen. Gừ! Gừ! Khi đang bay, trên người Thái Hư Cổ Long liên tục vang lên tiếng gầm gừ lúc có lúc không, không hề ổn định. “Long Hồn và cơ thể này không thể nào dung hợp sao?”, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn Thái Hư Cổ Long. “Chẳng còn cách nào khác, ta không tìm thấy được cơ thể nào phù hợp hơn”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai đáp lời bất lực: “Muốn chứa đựng được Thái Hư Cổ Long Hồn thì độ rắn rỏi của cơ thể này còn kém xa, cơ thể của người trong tộc Thái Hư Cổ Long ta mặc dù không thể rắn rỏi bằng Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng không hề yếu hơn so với Hoang Cổ Thánh Thể là bao”. “Thế nhưng cho dù là vậy thì áp lực mà ngươi cho ta cũng không hề yếu hơn so với ma vương Quỳ Vũ Cương”, Diệp Thành tặc lưỡi than thở. “Không thể dùng áp lực để so với với khả năng chiến đấu”, Thái Hư Cổ Long gãi tai: “Mặc dù khả năng chiến đấu của ta cũng tương đương với Quỳ Vũ Cương nhưng nếu như giao chiến thực thụ thì cùng lắm ta có thể liều mạng với hắn đến chết thôi”. “Đó là vì cơ thể và long hồn của ngươi không thề hoà hợp, nếu như cho ngươi một cơ thể rắn rỏi hơn thì Ma Vương chưa chắc là đối thủ của ngươi rồi”. “Cũng chưa biết được, huyết mạch của Ma Vương rất mạnh”. “Nói tới vấn đề này thì ma huyết trong cơ thể của Ma Vương và ma huyết trong cơ thể của ta hình như có điểm khác nhau”, Diệp Thành hoài nghi nhìn Thái Hư Cổ Long, “trong huyết mạch của chúng ta rốt cục thì huyết mạch nào mới chính là huyết mạch thuần tuý của Ma Tộc chứ?” “Đều không phải”, Thái Hư Cổ Long nói chắc chắn, “Ma Tộc giống như Thần Tộc, lịch sử tồn tại quá lâu đời, phần thành rất nhiều huyết mạch kế thừa, huyết mạch Ma Tộc vừa tôn quý lại vừa thuần tuý, đã gần như tuyệt chủng, nếu như trong cơ thể hắn ta mang dòng máu của Ma Tộc thì trời đất này chẳng có ai là đối thủ của hắn cả”. “Yêu Vương thì sao? Huyết mạch trong cơ thể ông ta cũng không phải là huyết mạch thuần tuý của Yêu Tộc sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long hỏi thăm dò. “Hỏi vậy chẳng phải thừa lời sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành, “nếu như trong cơ thể Yêu Tộc mà có huyết mạch Yêu Tộc thuần tuý thì Đông Hoàng trước khi phong vị thành Hoàng sẽ là đối thủ của hắn ta sao?” “Nói như vậy thì bên trong cơ thể của phía Vu Chú Vương có lẽ cũng không phải là huyết mạch thuần tuý”, Diệp Thành xoa cằm. “Nếu nói về huyết mạch thuần tuý thực sự thì trong thiên đình cũng chỉ có một người”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng. “Một người?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn tỏ vẻ ngỡ ngàng nhìn Thái Hư Cổ Long, “Cơ Tuyết Băng, Tịch Nhan, Lâm Thi Hoạ, Man Sơn, bao nhiêu người vậy mà? Vì sao lại chỉ có một người có huyết mạch thuần tuý?” “Bọn họ đều có huyết mạch cổ xưa nhưng không phải thuần tuý”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Giống như Cơ Tuyết Băng, huyết mạch Huyền Linh mặc dù bá đạo nhưng cũng chỉ là một huyết mạch của Thần Tộc, nói về độ thuần tuý về khả năng của huyết mạch thì cô ta không bằng đồ đệ Tịch Nhan của ngươi và tiểu nữ Lâm Thi Hoạ của Cổ Tộc”. “Vậy người duy nhất ngươi nói mà có huyết mạch thuần tuý là ai?” “Tên Tí Hon”, Thái Hư Cổ Long lập tức lên tiếng, “ta đã quan sát rất kĩ tên đó, đúng là thú vị, mặc dù khả năng chiến đấu chẳng ra làm sao nhưng huyết mạch của hắn lại là thuần tuý, có điều vì có phong ấn của huyết mạch nên chỉ cần trải qua sự tôi luyện của năm tháng mới dần dần được giải phong ấn”. “Tên tí Hon đó quả khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành không ngừng xoa cằm, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn khác thường, không biết hắn đang mưu tính điều gì. “Thời gian qua lâu rồi, huyết mạch cổ xưa vừa mạnh lại thuần tuý đã gần như không tồn tại, trừ phi một số người được phong ấn từ thời cổ đến giờ thôi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “thời Thái Cổ, đó là thời đại rực rỡ nhất, các loại huyết mạch nghịch thiên nhiều vô số, là thời thịnh vượng đỉnh cao của quần hùng tranh phong nhưng cho dù có là huyết mạch mạnh thế nào đi nữa thì cũng không địch lại nổi thời gian”. Nghe những lời này, Diệp Thành chợt trầm lắng. Hắn nghĩ tới Khương Thái Hư, Đại Thánh của Tiên Tộc, một người mạnh như vậy cũng phải hoá về với cát bụi sau những năm tháng bể dâu của cuộc đời đấy thôi. Có thể thấy trên con đường này còn rất nhiều anh kiệt cái thế, bọn họ như những vì sao lấp lánh nhưng tất cả rồi cũng có ngày lụi tàn bởi thời gian như con dao, hết sức vô tình. Tiếp sau đó, cả hai người chìm vào im lặng, không ai nói lời nào. Có thể thấy thần sắc của cả hai người đều rất kiêng dè, chỉ nhìn thôi bọn họ cũng run rẩy rồi, mặc dù đại điện đó nằm giữa hư không nhưng lại như một ngọn núi sừng sững vậy. “Không thấy chợ đen U Minh nữa”, sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành nhìn xuống bên dưới, hắn không thấy chợ đen U Minh tấp nập người qua lại nữa, chỉ có những ngọn núi sừng sững nối dài nhau. “Đại thần thông của Thiên Huyền Môn đâu phải thứ mà chúng ta có thể suy đoán”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, hắn là người đầu tiên bước vào hư không, sau đó cứ thế tiến về phía đại điện của Thiên Huyền Môn. Thấy vậy, Diệp Thành cũng đi theo.