May là lúc này thần thông Nhiên Huyết vẫn còn dư lực nếu không Dư Tắc Thành tuyệt đối không thể phóng thích Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, bởi vì đạo thần thức lúc trước của hắn phụ trên người Vương Thư Nguyên đã bị chân nguyên Hỗn Độn phá giải. Trên không có chín đạo kiếm trùng mờ mịt không ánh sáng đang lặng lẽ tiến về phía Dư Tắc Thành. Lúc này Cốt Luân Tề Văn lên tiếng nói:- Đúng vậy, Dư thúc, tiểu điệt rất cảm tạ sự chiếu cố của người lúc trước nhưng trận này tiểu điệt phải giành thắng lợi, như vậy mới không mất mặt với sư phụ, phụ thân và Dư thúc. Đao thương không có mắt, Dư thúc, xin lỗi... Chín đạo kiếm trùng vô ảnh vô hình đã tới bên cạnh Dư Tắc Thành, trong khoảnh khắc chúng sắp sửa bùng nổ công kích, bất chợt Dư Tắc Thành mở kiếm dực ra phóng vút lên cao tránh thoát kiếm trùng của Cốt Luân Tề Văn trong đường tơ kẽ tóc, sau đó xông về phía Cốt Luân Tể Văn. Cốt Luân Tề Văn biến sắc, tay khẽ run lên, xuất ra mười ba đạo kiếm trùng. Kiếm trùng này chính là kiếm thuật biến dị từ Kiếm Tiêu Diêu, chỗ đáng sợ của nó là công kích vô hình vô ảnh. Kẻ bị nó đánh trúng lập tức theo xương cốt nhập thể, sau khi hấp thu chân nguyên của đối phương ngày càng lớn mạnh, hoàn toàn không có cách tiêu trừ. Còn chiến lực của Cốt Luân Tề Văn chỉ là bình thường, chính vì như vậy vừa rồi y mới không dám ra tay cùng lúc với ba người kia. Cho nên Dư Tắc Thành chỉ cần tránh được kiếm trùng công kích, Cốt Luân Tề Văn ắt bại không sai. Dưới sự trợ giúp của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Dư Tắc Thành tránh được mười ba đạo kiếm trùng công tới của Cốt Luân Tề Văn sau đó chém ra mười hai đạo kiếm quang, không ngờ lại không chém trúng một kiếm nào. Vốn Cốt Luân Tề Văn hóa thân thành trùng, thần thức vô cùng mạnh mẽ, sở trường về tránh né nguy hiểm. Cho nên y tìm được khe hở trong làn kiếm quang vô tận của Dư Tắc Thành, hoàn hảo tránh thoát từng kiếm một. Nếu không có được năng lực như vậy, mấy trận chiến trước đây y cũng đã thất bại từ lâu. Dư Tắc Thành tấn công liên tục hơn trăm kiếm, không thể chém trúng y một kiếm nào, trong lòng nổi giận. Một đạo kiếm quang lóe sáng, trăm đạo kiếm quang kia lập tức hợp lại thành một đạo kiếm quang khổng lồ duy nhất. Dưới đạo kiếm quang này tất cả trùng, độc, tránh né, sở trường gì gì của Cốt Luân TỀ Văn đều trở thành vô nghĩa. Chỉ trong thoáng chốc, thân thể Cốt Luân Tề Văn tan nát. Kiếm quang của Dư Tắc Thành vẫn phóng xuất hào quang chói mắt, thân thể Cốt Luân Tề Văn phân giải hoàn toàn dưới đạo kiếm quang này nhưng không hề chảy ra một giọt máu nào. Sau vài lần hô hấp, hết thảy bốc hơi tiêu tan mất mới xem như đã giết chết được kiếm trùng của Cốt Luân Tể Văn. Một chấp năm, Dư Tắc Thành đại thắng, trở thành đệ nhất nhân trong cuộc chiến giữa các tân thủ. Dư Tắc Thành chậm bước giữa giác đấu trường, nhìn vách đá bốn bề, nhìn máu của đệ tử Hiên Viên thấm dưới nền, miệng khẽ mỉm cười. Bất chợt mười hai thanh phi kiếm của hắn bay lên, sau đó đâm trở xuống thật nhanh thật mạnh, nháy mắt đã đâm hết vào thân thể của Dư Tắc Thành. Sau đó một vòng tròn kiếm quang phóng xuất nổ tung ầm ầm. Lập tức thân hình Dư Tắc Thành hoàn toàn tan nát sau một đòn tự hại của mình, hóa thành một đám sương máu bay tung. Trong suy nghĩ của Dư Tắc Thành, đây là một cơ hội tốt, vì sao mình không thử cảm giác tử vong một lần, ngược khó mà lên, hỏi lòng xem thử mới có cơ hội đại thành. Dư Tắc Thành đã quyết định thử xem mình có thể chịu đựng được cảm giác tử vong này không. Trong khoảnh khắc mười hai thanh phi kiếm giáng xuống, nỗi sợ hãi chết chóc cũng theo đó giáng xuống người Dư Tắc Thành. Cảm giác chết chóc này vô cùng chân thật, trong đầu Dư Tắc Thành lúc này không còn cảm giác nào khác. Hắn hét lên một tiếng thê thảm như bao người khác, tiếp nhận sự tra tấn không thể diễn tả bằng lời này. Dường như có người đang nói gì đó bên cạnh hắn, dường như có người mang theo hắn ngự kiếm phi hành, dường như có người đang chậm rãi an ủi hắn... Bất quá hết thảy rất mơ hồ mờ mịt không thể phân biệt được rõ. Dần dần cảm giác này biến mất. Dư Tắc Thành khôi phục lại bình thường. Nỗi sợ hãi chết chóc kinh khủng chỉ như một cơn bệnh vừa qua, dần dần tiêu tan trong cơ thể hắn. Đúng vậy, không hề để lại ám ảnh trong lòng, đối với Dư Tắc Thành chỉ như một con bệnh nặng. Sau khi khỏi bệnh, tất cả đều biến mất. Hiện tại đối với hắn, cái chết bất quá cũng chỉ bình thường, dũng sĩ chân chính là phải dám đối mặt với cái chết, nhìn thẳng vào cái chết, hoặc không thèm nhìn nó. Dư Tắc Thành nhìn xuống hai tay mình. Xem ra mình đã vượt qua cửa ải khó khăn này, mình có tư cách tiếp tục đi tới, tiến lên trên tiên lộ. Dư Tắc Thành lồm cồm ngồi dậy, phát hiện ra biểu hiện của mặt trời đã là ba ngày sau, hết thảy đã chấm dứt. Hắn chậm rãi mặc y phục vào đi ra khỏi động phủ. Lập tức ánh dương quang chiếu xuống chói chang mãnh liệt, khiến cho hắn phải lấy tay che mắt, thích ứng dần dần. Sau đó hắn buông thõng hai tay, để lộ toàn thân dưới ánh mặt trời, cảm nhận sức nóng của thái dương. Khoảng chừng một khắc sau, hắn mới lên tiếng nói:- Còn sống thật là tốt... Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, mười hai thanh Kim Dực kiếm giống như một đôi cánh khổng lồ mang Dư Tắc Thành bay lượn trên không, cỡi trên gió mát mà bay. Dư Tắc Thành không hề phóng xuất kiếm quang phòng ngự, cảm nhận cảm giác mát mẻ khi từng cơn gió thổi qua, thật sự vô cùng tiêu dao tự tại. Hắn bay về phía đình viện nơi mọi người thường xụyên tụ tập. Quả nhiên tất cả mọi người đang ở đây, thấy Dư Tắc Thành tới, Tam sư huynh lập tức huýt sáo lanh lảnh, sau đó hô to:- Tới đây, tới đây, Ngũ sư đệ thật là xuất sắc, chiếm vị trí đệ nhất tân thủ của đại hội môn phái, làm cho Thiên Đạo phong chúng ta phen này nở mặt nở mày. Dư Tắc Thành đáp xuống trong đình viện. Nhìn thấy trạng thái hiện tại của hắn, Nam Thiên Chân Nhân nói:- Không hề bị cái chết ảnh hưởng... Con vượt qua được cửa ải này, sau này có thể tiếp tục tiến tới, có thể học tập Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết rồi, trở thành đệ tử chân chính của Hiên Viên kiếm phái ta. - Đúng rồi, nơi lão điên cần người đưa cơm, lát nữa con đưa cơm cho lão, trở về sớm một chút. Chiều nay chúng ta sẽ đi lãnh thưởng. Nói xong, Nam Thiên Chân Nhân xoay người rời khỏi. Biết lão điên cần người đưa cơm, Dư Tắc Thành hết sức vui mừng, chuyện này chứng minh lão đã tìm lại được chính mình sớm hơn dự tính, vượt qua họa mê muội, thật sự là đáng mừng. Nam Thiên Chán Nhân vừa đi khỏi, Tứ sư huynh Tinh Thần cũng đứng dậy, vỗ vai Dư Tắc Thành một cái:- Giỏi lắm!Sau đó cũng quay lưng rời đi. Ba người Tĩnh Phong, Tích Sinh, Nhạc Không cũng tới khen ngợi Dư Tắc Thành một hồi, sau đó cũng ngự kiếm rời khỏi. Cuối cùng chỉ còn lại phu thê Tam sư huynh. Tam sư huynh Ngọc Diệu lên tiếng nói:- Này sư đệ, tất cả mọi người ở đây chờ đệ đó, để xem đệ có thể vượt qua được cửa ải tâm ma này không, quả nhiên không có vấn đề gì. Được rồi, đệ đã không có chuyện gì, phu thê chúng ta cũng phải đi, đúng rồi, chúc mừng đệ đạt được danh hiệu đệ nhất tân thủ. Dư Tắc Thành hỏi lại: Bạn đang đọc truyện tại - AIGiaitri. com- Thì ra mọi người ở đây chờ đệ ư? Đúng rồi, sư huynh, sau đó thi đấu Trúc Cơ, Kim Đan kết quả ra sao?Ngọc Diệu nói:- Còn sao nữa, vẫn không có gì mới mẻ, Tứ sư huynh của đệ có thành tích tốt nhất, vào vòng tám người mạnh nhất. Bất quá ta nghi ngờ rằng y còn chưa dốc hết toàn lực, bởi vì chúng ta đã từng trải rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy đối thủ đã biết thắng bại. - Đúng rồi, năm nay sư phụ chúng ta oai phong vô kể, là đệ nhất Kim Đan. Tiếc là đệ không thấy được sư phụ oai phong tới mức nào. Sau khi lên đài, sư phụ phóng xuất thần uy Thiên Dực Vạn Sí, những sư thúc Kim Đan khác thấy vậy nhất nhất nhận thua rời khỏi. Dư Tắc Thành hỏi:- Không chiến đấu sao, chẳng lẽ hai bên chỉ nhìn nhau một cái trận chiến đă chấm dứtsao?Ngọc Diệu đáp:- Có thể nói là như vậy. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta gặp chiến ắt thắng, vậy thắng lợi này đến từ đâu? Chủ yếu nhất chính là nhãn lực, nhìn thấy địch nhân có thể phán đoán ra thắng hay bại. Nếu như ắt bại mà còn đánh, vậy đã chết hết từ lâu, có đôi khi thối lui cũng là chuyện bình thường. Đặc biệt là thi đấu trong đại hội môn phái như vậy, đệ chỉ mới tham gia lần đầu tiên mà thôi, những người khác đã tham gia vô số lần. Ai mạnh ai yếu, lên đài nhìn đối thủ không cần giao thủ đã biết thắng bại. Nếu như không phục trong lòng, vậy phải liều mạng, đệ liều mạng, y cũng liều mạng, cuối cùng đánh tới lửa giận công tâm phải xuất ra pháp quyết, rốt cục được không bằng mất. Dư Tắc Thành nghe những lời này lập tức sững sờ. Trong trí nhớ của hắn, Hiên Viên kiếm phái không phải là như vậy, bất quá nhớ lại, trước mỗi trận chiến trên đường tới Hiên Viên kiếm phái, hai vị sư huynh Dạ Hàn, Nhất Trúc đều quan sát kỹ thực lực của đối phương, dường như thật sự là như vậy. Ngoài ra, Tam sư huynh vốn chú trọng nghiên cứu, không thích chiến đấu, nên lời y nói cũng chưa chắc đã chính xác, chỉ đại biểu suy nghĩ của riêng y mà thôi. Tam sư huynh còn nói thêm:- Này sư đệ, lần này đệ được lựa chọn phần thưởng, hãy nhớ phải chọn lấy con rối Kim Thân, chính là con rối chết thay đạt tới cảnh giới tối cao của Khôi Lỗi thuật, hiện tại Hiên Viên kiếm phái chúng ta chỉ còn lại sáu con. Nếu đệ mang theo nó trên người, có thể ngăn chặn công kích của người tu tiên từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, có thể chết thay ba lượt.