Bên ngoài cửa Nam thành Đại Đồng, mấy ngàn binh lính đứng thành một vòng tròn, ngẩn ra nhìn hai người tranh chấp không ngừng ở giữa. Đúng là bọn họ lần đầu tiên được chứng kiến có người dám xung đột với Đại tướng quân. Nhất thời kinh ngạc, người nào người nấy đều đứng giống như kẻ ngốc vậy. Tranh luận cả nửa ngày, Nhạc Phàm cùng Địch Thu Nhiên từ đầu chí cuối vẫn kiên trì lập trường của mình, ngôn từ kịch liệt không ai chịu nhượng bộ. Nếu không có những từ ngữ nghiêm minh chính nghĩa của bọn họ, chính là tranh luận về quốc gia đại sự, ngược lại thực sự giống như hai đứa trẻ bình thường đang tranh cãi. Nhan Nguyệt Thi một bên kéo kéo ống tay áo của Phó Suất, ánh mắt hai người hướng về Lăng Thông, như thầm hỏi, người sau chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu Nhu cảm thấy vô vị, nói nhỏ: "Trần Hương tỷ tỷ, tỷ xem bọn họ muốn tranh cãi đến khi nào đây? Thật là…""Ta cũng không biết…" Trần Hương lắc đầu nói: "Thực ra, hai người bọn họ đều nói rất đúng, chỉ là lập trường không giống nhau thôi. Nhạc Phàm coi trọng nhân tính, hiểu cuộc sống, mà Đại tướng quân thì lại coi trọng đại nghĩa". "Vậy tỷ tỷ nhất định ủng hộ Lý đại ca sao? Hắc hắc... " Tiểu Nhu làm ra vẻ ta đây rất hiểu biết. "…" Trần Hương rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói: "Để mà so sánh, ta vẫn đồng ý với ý nghĩ của Đại tướng quân hơn, nếu đổi ngược là ta, đồng dạng cũng sẽ giống như hắn. Tuy nhiên, ta thà rằng hy sinh chính mình…""Xì! Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ sẽ chiến đấu bên cạnh Lý đại ca chứ" Tiểu Nhu cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn. Trần Hương giải thích: "Việc này cũng có gì đâu, ta đã nói rồi, mọi người đều không có sai, chỉ là lập trường bất đồng mà thôi". Lập trường đã bất đồng thì tranh luận làm sao có thể có kết quả? Sau đó do Chu Phượng nhất quyết yêu cầu, Địch Thu Nhiên lúc đó mới thôi, dẫn mọi người tiến vào trong thành. Ban đêm …Bên trong phủ Chinh viễn tướng quân đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài náo nhiệt khác thường, một không khí vui mừng náo nhiệt. Vì chiêu đãi Bình Nhạc quận chúa cùng nhóm bằng hữu tốt của nàng, Địch Thu Nhiên đặc biệt bày tiệc chiêu đãi, làm cho phủ tướng quân lâu nay lặng tiếng nay có thêm vài phần sinh khí. Đại sảnh đơn giản nhưng rộng rãi, phía trên xà nhà có treo bốn chữ “Vi quốc vi dân” (*), chữ viết ngay ngắn rõ ràng đậm nét, khí thế mạnh mẽ, có thể thấy được chí khí của Địch Thu Nhiên. Dẫn mọi người vào, Địch Thu Nhiên cùng tiểu quận chúa Chu Phượng ngồi ở phía trên ngay chính giữa. Chiếu bên phải là mười hai gia tướng của Địch gia thẳng hàng mà ngồi. Còn Nhạc Phàm, đám người Trần Hương ngồi trên chiếu trái. Đương nhiên, tên gia hỏa Tiểu Hỏa đó vẫn đi theo bên người Nhạc Phàm, cũng không ai để ý tới. Yến tiệc bắt đầu, Địch Thu Nhiên vào đề trước tiên mở miệng nói: "Phượng nhi thực là không lịch sự gì cả, ngươi còn chưa có giới thiệu bằng hữu của ngươi đâu đấy". Chu Phượng ngớ người mặt đỏ ửng, vẻ cực kỳ xấu hổ. Tính cách nàng hay giữ trong lòng không quen bày tỏ, do vậy ấp a ấp úng. Lăng Thông xử sự rất lão luyện, đứng dậy giải vây nói thay cho Chu Phượng: "Tướng quân đa lễ rồi, không bằng chúng ta tự mình giới thiệu một phen đi. Tại hạ Lăng Thông, hơn hai mươi tuổi, gia đình có hai vợ, còn trẻ đầy triển vọng, coi như tiêu sái…"Lăng Thông kể thao thao bất tuyệt một đống chuyện, khiến cho mọi người bật cười không thôi, không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên thân thiện hòa hợp không ít. "Ha ha... " Ngồi đầu chiếu bên phải, Địch Phong đứng lên nói: "Đám anh em chúng ta là mười hai gia tướng của Địch gia, sớm đã nghe nói qua danh tiếng khảng khái của Lăng công tử, hôm nay gặp mặt quả thực không sai, tại hạ Địch Phong, hân hạnh hân hạnh!""Tại hạ Địch Vũ". "Tại hạ Địch Lôi". "Tại hạ Địch Điện". …Từng người lần lượt giới thiệu, Phó Suất cũng đứng dậy nói: "Phong Vũ Lôi Điện, Tinh Trung Vệ Quốc, Đỉnh Thiên Lập Địa, người cũng như danh. Tại hạ Phó Suất, hôm nay được gặp Địch đại tướng quân cùng các tướng của Địch gia, thật là chuyện đáng mừng, vậy nên kính một chén lớn". "Kính anh hùng sao có thể thiếu được ta" Nhan Nguyệt Thi nhấc chén rượu lên nói: "Nhan Nguyệt Thi kính các vị một chén!""Ha ha... " Địch Phong nhấc chén rượu đầy lên nói: "Thì ra là Kiếm hiệp và Nữ hiệp, thực là hào sảng nghĩa khí giống trong lời đồn vậy, nào! Cạn... ""Cạn... " Mười hai gia tướng nhấc chén rượu lên sảng khoái uống cạn, tiếp theo là cười lớn hết sức hào sảng. Địch Phong nhìn Nhạc Phàm bên cạnh Phó Suất hỏi: "Nói vậy vị này là 'Đao cuồng' đỉnh đỉnh đại danh sao?""Cái gì?! Ngươi chính là người cãi nhau với tướng quân?" Địch Lôi vừa mới ngồi xuống đột ngột đứng lên. Nhạc Phàm gật đầu cũng không giải thích. Địch Lôi không biết tính tình của Nhạc Phàm, tưởng rằng đối phương đắc ý thỏa mãn không thèm trả lời mình, bừng bừng nổi giận chạy ra, mắng nhiếc: "Lý Nhạc Phàm, 'Đao cuồng' thì sao, lão tử cũng nghe nói qua tên ngươi, đừng tưởng rằng ngươi ghê gớm lắm! Lão tử ra chiến trường từ lúc ngươi còn mặc quần thủng đít đấy. Hừ... ""…" Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn Địch Lôi một chút, nhưng vẫn không nói gì. Đám người Lăng Thông cảm thấy ngại ngùng. Địch Lôi lông mày dựng đứng, đang định tiến lên động thủ, nhưng bị Địch Thu Nhiên quát bảo dừng lại nói: "Lão Tam, ngươi chớ có tỏ ra điên khùng, nếu ngươi không ngậm miệng thì ta nhốt ngươi lại đó". "Ta… Không nói thì không nói, có gì ghê gớm đâu, hừ... "Nhìn vẻ mặt không tức giận của Địch Lôi, Địch Thu Nhiên thầm buồn bực không thôi, động thủ với "Đao cuồng", không phải đưa cổ ra cho người ta chặt sao? Hắn vẫn không cho rằng thuộc hạ của mình có thể đấu sức cùng Nhạc Phàm. Tuy nhiên, mười hai gia tướng lại hoàn toàn không nghĩ rằng giang hồ đồn đại nhất định có thể tin, khó tránh khỏi trong lòng không phục. Thay đổi chủ đề, Địch Thu Nhiên cười nói: "Không biết hai vị cô nương này là…""Ta gọi là Trần Hương, còn đây là nghĩa muội của ta Tiểu Nhu". Trần Hương thi lễ, tiếp theo đưa tay hướng về Tiểu Nhu, người đứng sau láu lỉnh phối hợp chắp tay thủ lễ. "Tới đây nào, mọi người không nên khách khí, nơi biên cương lạnh lẽo không có gì để chiêu đãi mọi người, bất kể có ăn được hay không, chỉ cần có thể ăn no". Địch Thu Nhiên giơ chén rượu lên mời. "Cái gì? Ma Môn!!! Trần Hương cô nương, ngươi nói là Thát Đát tộc có thể có liên lạc với Ma Môn?""Đúng là như thế, cho nên ta đặc biệt tới đây để chứng thực việc này". Sau khi yến tiệc kết thúc, Trần Hương cũng nói ra vì sao mình tới. Bọn họ không giống với Nhạc Phàm, mục đích của Trần Hương là muốn do thám xem thế lực ngầm của Thát Đát có liên quan với Ma Môn hay không. Khi Địch Thu Nhiên biết được Ma môn lúc ẩn lúc hiện, nhất thời liên tưởng tới chuyện kinh thành bị vây, chẳng lẽ giữa hai việc này có huyền cơ gì chăng?Giữa lúc mọi người đang trầm mặc, Nhạc Phàm mở miệng nói: "Trần Hương nói không sai…"Tiếp theo, Nhạc Phàm đem chuyện mình va chạm với Ma Môn nhất nhất kể ra. Đầu tiên là giả trang "Chánh Vũ Quân" vây giết công chúa, kích động mâu thuẫn giữa triều đình và nghĩa quân, sau lại còn khiêu khích "Tĩnh Quốc Quân", tạo thành nội loạn giữa nghĩa quân. Âm mưu này nhắm thẳng vào thiên hạ, Địch Thu Nhiên cũng hiểu sự tình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của mình! Tuy nhiên hắn còn đang do dự, cứu công chúa không thể xem là một chuyện nhỏ. "…" Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh trầm mặc không một lời nói, mười hai gia tướng ánh mắt đặt ở trên người tướng quân, đều đợi một câu trả lời. Địch Thu Nhiên hiểu rõ, nếu Thát Đát tộc thực sựu có âm mưu thì sự hy sinh của Tam công chúa không hề có ý nghĩa. Hơn nữa ý đồ của Ma môn còn muốn nhắm vào thiên hạ, vậy hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi. Kinh thành bị vây, biên cương thì không có quân cứu viện chống đỡ, căn bản phòng thủ không được mấy ngày. Mặc kệ là công hay tư, chuyện này cũng phải làm cho rõ ràng, vô luận làm sao cũng phải dò xét nghe ngóng nông sâu của Thát Đát tộc. Mặc dù động cơ của mọi người bất đồng, nhưng đều có cùng một mục tiêu - Thát Đát tộc. Tính đi tính lại cuối cùng ba bên rốt cuộc có được ý tưởng chung. Nhạc Phàm cùng Chu Phượng cứu người, Trần Hương dò xét tin tức, Địch Thu Nhiên thì phối hợp hành động. Còn hai ngày nữa là ngày đại hôn của công chúa, Địch Thu Nhiên đang muốn lên đường tới dự hôn yến, còn Nhạc Phàm cùng đám người Trần Hương sẽ giả trang thành thị vệ cùng đi với hắn. Hành động lần này cửu tử nhất sinh, cho nên Lăng Thông, Tiểu Nhu cùng Chu Phượng ba người phải ở lại để tiếp ứng. Bàn luận cặn kẽ chi tiết, đại cục sơ bộ cuối cùng đã có sách lược. (*) Vì nước vì dânBáo lỗi trong các bản dịch Thương Thiên : AIGiaitri. comTám về Thương Thiên!!!!!!!! : AIGiaitri. com