Thân thể Vạn Nhã Nhi kịch liệt rung động, sắp không chịu nổi nguyên khí điên cuồng tuôn nhập. "Không ổn!" Nhạc Phàm kinh hãi, muốn khống chế nguyên khí nhưng nguyên khí trong linh khiếu cứ tuôn tràn không chịu kiểm soát. Nếu cứ như vậy thì không chỉ Nhạc Phàm hư thoát đến chết, mà ngay cả Vạn Nhã Nhi cũng sẽ bị vỡ tung kinh mạch. Vù, vù ... . Nguyên khí tràn ngập bốn phía, hỗn loạn mà cuồng bạo, ào ào tụ lại, liều mạng chen chúc chui vào trong cơ thể Nhạc Phàm... Aaaa... ... Đau đớn như xé tim rách phổi, giày vò thần kinh Nhạc Phàm một cách vô tình, nhưng hắn lại không cách nào nói ra... ... . . Cuối cùng, nguyên khí trong linh khiếu của Nhạc Phàm hao hết, suy yếu đến mức sắp ngất xỉu. Nhưng hắn hiểu rõ, bản thân một khi ngã xuống thì có thể sẽ không bao giờ đứng lên nữa. Nhìn vẻ mặt Vạn Nhã Nhi đau đớn đến mức nhăn nhó, Nhạc Phàm vẫn tận lực chống đỡ. "Không biết Tiểu Nhã sao rồi?" Nhạc Phàm vội vàng tra xét trong cơ thể Vạn Nhã Nhi... Đâu mất rồi? Chúng đi đâu cả rồi? Nguyên khí truyền cho Tiểu Nhã sao lại không có nữa? Một thân nguyên khí của mình đưa vào, nhưng trong cơ thể Vạn Nhã Nhi lại không có một tý gì, ngay cả một tia chân khí cũng tìm không ra. Từng điểm nghi vấn hiện lên trong đầu Nhạc Phàm. Nhận thấy sinh mệnh lực của Vạn Nhã Nhi mất dần từng chút, hắn lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng, không có bất cứ hy vọng gì, mà đau đớn sắp làm hắn sụp đổ rồi. Phụt!Nhạc Phàm cũng không chịu được nữa, ngã lăn ra giường, phun ra một bụm máu tươi rải xuống sàn nhà như một đóa mai hồng... "Số phận? Số phận sao? Thời thiếu niên ta cùng ông trời tranh đấu số phận, hôm nay ta lại nghịch thiên mà đi... Nhưng cuối cùng vẫn không được, lẽ nào đây chính là số phận? Đây là số phận sao?""Không! Đâykhông phải số phận, mà là chịu thua, là buông bỏ, là khuất phục ... . . " Trong lúc thất thần, Nhạc Phàm cuồng nộ gào thét một trận: "Aaaa... . ""Làm lại!"Trong lòng cương quyết, hai tay Nhạc Phàm lần nữa đặt lên mệnh môn của Vạn Nhã Nhi, bất chấp tất cả thôi động một tia tinh nguyên cuối cùng trong cơ thể, liều mạng rót vào trong cơ thể Vạn Nhã Nhi. "Xích!"Tinh nguyên như đá chìm vào biển lớn, không có bất cứ phản ứng gì cả, trong cơ thể Vạn Nhã Nhi vẫn là trống trơn như trước... "Vẫn vậy... " Nhạc Phàm vô lực ngã vật ra giường, hai mắt trống rỗng tĩnh mịch nhìn lên trần nhà, mà mái tóc đen bóng của hắn đang dần chuyển sang bạc trắng. Không tới một ngày, Nhạc Phàm liền bị quay về nguyên hình. "A! Ta sắp chết rồi! Thật an tĩnh, thì ra chết cũng chẳng đáng sợ gì cả. Trên đời đã không còn thân nhân, giờ có thể cùng Tiểu Nhã chết cùng một chỗ, ta cũng nên thỏa mãn rồi... " Nhạc Phàm thản nhiên mỉm cười, như xem thấu hồng trần. Trên khuôn mặt mệt mỏi lại có thêm mấy phần thú vị. Hỏi thế gian, ai có thể chân chính nhìn thấu sinh tử đây? Có lẽ chỉ có giác ngộ và buông bỏ trước khi chết mới có thể lý giải rõ nhất. "Mệt mỏi quá, thật là muốn ngủ một lát! Đã hơn bốn năm rồi ta chưa có một giấc ngủ ngon, trước tiên nghỉ ngơi một chút đã... "Đinh!Ngay lúc Nhạc Phàm sắp khép lại hai mắt, "Đan tâm thạch" luôn treo trên cổ hắn đột nhiên rung động, phát ra một luồng hắc quang kỳ diệu, hàn quang chiếu rọi toàn bộ căn phòng nhỏ... "Đây là cái gì?" Nhạc Phàm tinh thần chấn động. Hắc quang phảng phất như thẩm thấu vào linh hồn hắn, mang theo từng tia hưng phấn cùng ấm áp. Trong thức hải, tinh thần lực kịch liệt ba động, mũi tên nhỏ màu xám treo ở giữa chợt rung lên, không ngừng tự quay, tốc độ càng lúc càng nhanh... Nhạc Phàm vẫn luôn không rõ mũi tên nhỏ màu xám đó là như thế nào mà hình thành, chỉ biết là nó có thể tiến hành công kích tinh thần, hơn nữa uy lực cực lớn. Trận chiến đêm hôm đó tại Thái phủ, chính là dựa vào "mũi tên nhỏ" này mà trong nháy mắt đã đánh bại bốn gã tiên thiên cao thủ. Mặc dù Nhạc Phàm vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế "mũi tên nhỏ", nhưng loại cảm giác quen thuộc đó làm cho hắn cảm thấy thân thiết, phảng phất như từ trước đến nay nó là một bộ phận trong thân thể mình, là ý thức của bản thân. Hắc quang tỏa ra từ Đan Tâm thạch bắn vào ý thức hải của Nhạc Phàm, vờn quanh theo mũi tên nhỏ, giống như làm kén bọc nó ở trung ương... Trong ý thức hải không có thời gian, muôn đời cũng chỉ như một ý niệm. Không biết đã qua bao lâu, hắc quang lại tỏa ra lần nữa rót vào trong thân mũi tên từng chút một... Co rút ... Mở rộng... "Thịch thịch, thịch thịch... " Mũi tên cũng nảy lên như mạch đập, truyền ra tin tức sinh mệnh, đó là linh hồn ấn ký. Giây phút này, Nhạc Phàm từ trước nay chưa bao giờ cảm thấy lực lượng sung mãn như vậy, đó chính là tinh thần lực. "Tới!" Nhạc Phàm tâm niệm chợt động, "mũi tên nhỏ" liền bay lượn qua lại trong ý thức hải vô tận, tốc độ của nó cực nhanh giống như muốn xé toang không gian trong ý thức hải. Rốt cục hắn đã hoàn toàn nắm giữ được mũi tên nhỏ, đó là một cỗ lực lượng cực mạnh không gì mà không phá được... Mũi tên nhỏ lơ lửng ở trung ương, phát ra rung động khe khẽ phảng phất như đang vui sướng, thân tên lấp lánh như ngọc lưu ly phát ra ánh sáng vàng chói xen lẫn đen sẫm. Trong phòng, chỉ thấy luồng hắc quang trên cổ Nhạc Phàm chậm rãi chui vào trong cơ thể hắn, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh. Tất cả phát sinh vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, thực là quỷ dị vô cùng. Một trận ấm áp qua đi, Nhạc Phàm cảm thấy sinh mệnh lực đang dần dần khôi phục, trong lòng chấn động không thể dùng ngôn ngữ diễn tả. Vật gia truyền mang bên người đã nhiều năm không ngờ lại thần kỳ như vậy. Mũi tên nhỏ trong ý thức hải rốt cuộc có quan hệ gì với nó? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Phụ thân hắn biết không? Trong lòng thật nhiều nghi vấn nhưng không có ai nói rõ cho Nhạc Phàm. Tất cả phát sinh thật bất ngờ, chẳng ai có thể tưởng tượng được mảnh Đan Tâm thạch lại là một bảo vật kỳ dị. Linh khiếu đóng lại, thất tình nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm mất hết, hiện tại lại hoàn toàn nắm giữ được tinh thần lực, là họa hay là phúc đây? Hắn không cảm thấy hưng phấn hoặc vui vẻ, chỉ là vẻ mặt cay đắng thầm nghĩ: "Không thể cứu tính mệnh Tiểu Nhã, ta có được tinh thần lực thì có gì hữu dụng? Có gì hữu dụng?"Hy vọng càng nhiều thất vọng cũng càng nhiều, thậm chí vật vờ giữa lằn ranh sinh tử, hiện tại trong lòng Nhạc Phàm hoàn toàn trống rỗng, trong thế giới của hắn, mọi thứ đều thanh tịnh an bình như vậy ... Đúng lúc này, ngọc phật trong lòng Nhạc Phàm cũng phát ra ánh sáng trong suốt, so với tối hôm qua lại càng chói mắt hơn. Nếu không phải có đại trận bên ngoài cách trở, sợ rằng sẽ đưa tới không ít phiền phức!... ... Phật quang tái hiện, thật có thể phổ độ chúng sinh sao?Phật quang ấm áp chiếu vào thân thể Nhạc Phàm, làm hắn khôi phục từng chút sinh cơ. Vạn Nhã Nhi cũng ở trong sự bao phủ của phật quang, khuôn mặt nàng trở nên an tường, không còn vẻ đau đớn chút nào nữa. Tóc bạc chậm rãi biến thành đen, mặc dù không có nguyên khí, nhưng lực lượng của Nhạc Phàm lại được khôi phục lần nữa. Thế là hắn lập tức xoay người dậy, đưa tay thăm dò mạch đập của Vạn Nhã Nhi... "Vẫn... Vẫn không được... "Vạn Nhã Nhi tuy được phật quang gột rửa đã khôi phục một chút sinh cơ, nhưng thủy chung không thể ngăn cản sinh mệnh lực đang thất thoát. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó tránh khỏi cái chết. Nhạc Phàm ôm chặt lấy Vạn Nhã Nhi, ngồi thẫn thờ trên giường. Cho dù hắn đã bỏ qua mọi lý do để khóc, nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. -------------------o0o----------------------Trong lúc thất thần Nhạc Phàm không biết, lúc này ngoài rừng trúc có một người đang điên cuồng chém trúc, hắn chính là Khấu Phỉ. Khấu Phỉ một đường đuổi theo, lại bước lầm vào "thất tuyệt mê thiên trận" mà Nhạc Phàm bố trí . Hắn không hiểu kỳ môn thuật, cho nên giận dữ huy đao chém thẳng. Hay cho một trận này, Khấu Phỉ rốt cục thở hổn hển xông ra. Nhìn thấy rừng núi mênh mông bốn phía, lão chửi ầm lên: - Con mẹ nó! Lão tử không bao giờ ... tới địa phương quỷ quái này nữa ... . Phát tiết xong, Khấu Phỉ đề khí lao đi, thân ảnh mờ dần... ... . ----------oOo----------