Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 19: Hỗn loạn sơ hiện

30-08-2024


Trước Sau

Bên trong Ngọc thư phòng tại hoàng cung…“Ai…” Sùng Trinh thở dài nói:- Ý của thái phó trẩm đã hiểu.
Trẫm cũng biết tính cách của mình cương liệt, có đôi khi đúng là quá tự phụ.
- Hoàng thượng không cần tự trách mình như vậy! Bè phái tranh chấp quyền lực đã có từ xưa.
Nếu như muốn cân bằng các thế lực lớn trong triều, đôi khi hi sinh là điều khó tránh khỏi.
Hoàng thượng đã làm rất tốt rồi.
Hằng Sơn nói.
- Đúng vậy! Lúc này không phải là lúc tự trách mình.
Sùng Trinh chấn chỉnh lại tinh thần, nhìn về phía hắc y nhân vẫn yên lặng đứng một bên:- Ngao Nghĩa! Tình hình của bọn Nguyệt nhi thế nào rồi?“Long Vệ”, trên lưng gánh vác một trách nhiệm lâu đời, đó là bảo vệ sự an nguy của thiên tử và hoàng tộc.
Tất cả thành viên Long Vệ đều là cô nhi các nơi, từ nhỏ đã được đưa đến một nơi bí mật.
Sau khi trải một loạt huấn luyện gian khổ, mỗi thành viên trong bọn họ đều là nhất lưu cao thủ không sợ chết, thậm chí còn là Tiên Thiên cao thủ.
Ngoại trừ hoàng đế và những người thân cận nhất của hoàng đế, rất ít người biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Mà Ngao Nghĩa chính là thủ lĩnh của hoàng tộc Long Vệ thần bí.
- Ngao Nghĩa nhận được tin tức từ Ám Long Vệ, bọn người Tam điện hạ trên đường đã gặp phải tập kích của cao thủ giang hồ Độc Nương tử, trúng phải chất độc “Tán Công Nhuyễn Cân hương”, bất quá đã không có gì đáng ngại.
Giọng nói và vẻ mặt của Ngao Nghĩa không hề mang theo chút cảm tình nào.
Hằng Sơn nghe được cũng phải nhíu mày.
- Cái gì?Sùng Trinh nghe tin Nguyệt nhi trúng độc, trong lòng giật mình, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng bình tĩnh nói:- Nói! Đã xảy ra chuyện gì?Nhìn thấy Sùng Trinh đã động chân nộ, Ngao Nghĩa vội vàng nói:- Bẩm chủ công! Tam điện hạ nóng lòng muốn đến Hàng Châu, cho nên đã chọn đường nhỏ mà đi.
Có điều trên đường đi lại gặp phải tội phạm bị truy nã Lý Nhạc Phàm, bị vạ lây mà trúng độc.
Thuộc hạ vốn muốn xử phạt Ám Long tứ sứ, nhưng bọn chúng hiện đang mang nhiệm vụ trên người, cho nên đành phải đợi sau này trở về mới chấp hành.
- Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm là người phương nào, vì sao lại bị triều đình truy nã?Sùng Trinh nghe được liền hạ giận lên tiếng hỏi.
Ngao Nghĩa nói:- Tam điện hạ cũng đã lệnh cho người của thuộc hạ điều tra về người này.
Lý Nhạc Phàm, nam tử, hai mươi tuổi, quê quán Sơn Đông Ninh Huyền, là người của Lưu Thủy thôn, mấy đời làm thợ săn.
Mẫu thân Ninh Nguyệt đã qua đời.
Phụ thân Lý Đàm bốn năm trước không biết tin tức, theo suy đoán thì có lẽ đã bị giết chết…- Lý Nhạc Phàm, vận khí không may, sư môn không rõ.
Chỉ biết là bốn năm trước người này bị Thái gia tại Ninh Huyền thành hãm hại, sung quân đến “Tử Dịch doanh” tại Biên Hoang.
Người này vô cùng thần dũng, tại quân doanh có danh hiệu là “Bạch Phát Chiến Cuồng”.
Tự sáng tạo ra “Đao Chiến thất thức” là đao pháp đứng đầu trong quân, trở thành đao pháp được huấn luyện trong quân đội…- Nửa tháng trước Lý Nhạc Phàm trở về Ninh Huyền thành, vì tìm kiếm tin tức của người thân mà giận dữ xông vào nha môn Ninh Huyền, sau đó huyết tẩy Thái Phủ, giết hơn ba mươi cao thủ giang hồ, còn chiến đấu với bốn Tiên Thiên cao thủ.
Cuối cùng Tiên Thiên cao thủ hai chết một bị thương, còn Lý Nhạc Phàm cũng bị trọng thương sau đó được cứu đi.
Vì chuyện này mà Lý Nhạc Phàm bị truy nã toàn quốc, trở thành tội phạm quan trọng của triều đình…- Sau mười ngày biến mất, Lý Nhạc Phàm lại dẫn theo hai gã thiếu niên xuất hiện ở một thanh lâu tại Tương Dương, cùng với giang hồ tông sư Diệp Vãn Phong xảy ra xung đột… - Ngày thứ hai, bọn người Lý Nhạc Phàm rời khỏi Tương Dương, trên đường đi gặp phải Độc Nương tử… - Sau cuộc chiến này, Độc nương tử bị phế một tay bỏ chạy.
Dựa theo tin tức mà Tam điện hạ truyền về, Lý Nhạc Phàm đã một mình lên đường đến Hàng Châu.
Cũng không biết vì lí do gì mà hai đồ đệ của y, cũng chính là hai gã thiếu niên, lúc này lại đang đi cùng với Tam điện hạ.
Ngao Nghĩa đem toàn bộ câu chuyện kể lại tỉ mỉ một lần.
Sùng Trinh hài lòng gật gật đầu, ngẫm nghĩ nói:- Người này có thể sống sót từ “Tử Dịch doanh” đi ra, không thể xem thường được.
Nếu như để cho ta sử dụng, nhất định có thể trở thành một viên mãnh tướng bên cạnh.
Không lâu sau, Sùng Trinh lại nói:- Ngươi hãy đem tin tức của người này báo cho Nguyệt nhi, nó sẽ tự có chủ trương.
Ngoài ra, ngươi hãy phái người âm thầm điều tra chuyện xảy ra tại Lưu Thủy thôn bốn năm trước.
Ta muốn biết thông tin một cách cặn kẽ.
- Bẩm chủ công! Theo thuộc hạ được biết, sự tình bốn năm trước có liên quan rất lớn, trong đó bao gồm cả người của Tống vương và Triệu gia.
Không biết thuộc hạ nên làm thế nào?Ngao Nghĩa cung kính nói.
“Ách!” Sùng Trinh trong lòng suy nghĩ, lẩm bẩm nói:- Lúc này thế cục bất định, không nên xung đột với người của Tống vương…Sùng Trinh gật đầu nói:- Các ngươi chỉ cần âm thầm điều tra là được, những chuyện còn lại không nên nhúng tay vào!- Vâng thưa chủ công! Ngao Nghĩa tự có chừng mực.
……Cuối cùng, Sùng Trinh quay đầu lại nói:- Thái phó…- Có thần!- Khanh hãy thay trẫm truyền chỉ: “Chỉ huy sứ (từ nhất phẩm), tổng binh (nhị phẩm), đô đốc (từ nhị phẩm) các nơi phải hợp tác với nhau, gia tăng binh lực phòng thủ, tạm thời ổn định thế cục hiện tại.
Phong cho chỉ huy sứ Trần Phạm làm Trấn Loạn đại tướng quân, quan hàm nhất phẩm, ban cho thân phận bá tước, dẫn theo mười vạn binh sĩ đến vùng Sơn Đông, Lưỡng Quảng (1) để trấn áp bạo loạn.
”(1) Hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, Trung Quốc.
- Thần tuân chỉ…Hằng Sơn khom người, trong lòng minh bạch: “Hoàng thượng không ngờ lại có kế sách này, mượn lực lượng của nội loạn để làm suy yếu thế lực của đám người Trần Phạm.
Xem ra, ngày thu hồi lại binh quyền cũng không còn xa nữa.
”- Hôm nay là một thời khắc phi thường.
Trẫm muốn xem thử, kẻ nào dám gây loạn thiên hạ, trẫm nhất định sẽ không tha cho hắn… Hừ!Sùng Trinh hừ lạnh một tiếng, tiếp đó nói:- Hiện tại thế cục đang có lợi đối với chúng ta, không cần nôn nóng, cứ ngồi yên mà xem kỳ biến là được.
Khanh hãy truyền khẩu dụ của trẫm: Phàm là quan viên tại khu vực Tô Hàng (2), tuyệt đối không được tham gia vào việc tranh đấu của giang hồ.
Nếu như có kẻ trái lời, chém không tha.
Ngoài ra phái thống lĩnh Cấm Vệ quân Nghiêm Đình Kiệt, giúp đỡ khanh toàn quyền xử lý chuyện ở Hàng Châu.
Một khi có tin tức lập tức hồi báo.
(2) Tô Châu và Hàng Châu.
- Về phần Nguyệt nhi… nó sẽ tự biết hành sự.
Các khanh cũng không cần liên lạc với nó!- Thần lĩnh chỉ…oOoTrung Nhạc Tung sơn có một ngôi chùa cổ, nơi này là thánh địa võ học đã có trăm ngàn năm lịch sử, Thiếu Lâm tự.
Bên trong Đại Hùng bảo điện, một vị lão tăng đang ngồi thiền trên ngũ sắc bồ đoàn, mày trắng mắt hiền, phật cốt tiên phong, tư thái như một cao tăng đắc đạo.
Vị lão tăng này chính là phương trượng chủ trì của Thiếu Lâm, Diệu Hư.
Bên dưới còn có bốn vị lão tăng diện mạo khác nhau cũng đang ngồi thiền, chính là Thiếu Lâm tứ đại thần tăng: “Đại Nhĩ” Diệu Nhất, “Đại Đầu” Diệu Trí, “Lãnh Diện” Diệu Tâm và “Ác Diện” Miểu Thiện.
Lúc này bọn họ đang tu tập tại Đại Hùng bảo điện, vẻ mặt nghiêm trọng.
- A di đà phật… Phương trượng Diệu Hư niệm một tiếng phật hiệu thật dài, bình tĩnh nói:- Bốn năm đã qua, hôm nay “Hán vương vũ tàng” lại xuất hiện trên giang hồ, khó tránh khỏi một trận mưa máu gió tanh.
Chúng ta vốn là người tu hành, thế nhưng thân tại hồng trần, không biết bốn vị sư đệ nghĩ như thế nào? “……” Bên trong đại điện nhất thời trầm mặc.
Một lúc sau, Diệu Nhất chắp tay nói:- Ngã phật từ bi! Bẩm phương trượng sư huynh! ”Hán vương vũ tàng” một lần nữa xuất hiện, tất sẽ sinh linh đồ thán.
Hiện nay tình thế hỗn loạn của thiên hạ đã hiện ra trước mắt, chúng ta thân là người trong Phật môn, tự nhiên là nên thuận theo ý trời, cống hiến một chút sức lực nhỏ của mình, không thể ngồi yên mà nhìn được! - Sư huynh không thể làm như vậy!Diệu Trí chắp tay một cái, nói:- Sự hỗn loạn của thiên hạ vận chuyển theo ý trời.
Chúng ta hòa vào dòng chảy của hồng trần chỉ làm tăng thêm biến loạn.
Đến lúc đó, kiếp nạn của ức vạn sinh linh sẽ tính vào chúng ta, không thể tĩnh tâm tu hành được nữa.
Diệu Nhất vừa nghe, liền phản bác:- Chúng ta là người trong Phật môn, sao có thể ích kỷ chỉ lo cho bản thân mình? Nếu như có thể cứu được một phần bá tánh, cho dù có ức vạn kiếp nạn thì có xá gì.
- Đúng vậy…Miểu Thiện hét lớn một tiếng, khuôn mặt nhất thời trở nên vô cùng dữ tợn, không hổ với danh xưng “Ác Diện”.
Y lớn tiếng nói:- Chúng ta sao có thể làm con rùa rụt cổ? Như vậy không phải khiến cho những môn phái khác cười nhạo Thiếu Lâm chúng ta sao?Diệu Trí thở dài một tiếng, lắc đầu không nói gì, trong lòng thầm niệm phật kinh.
Phương trượng thấy vậy, liền Quay sang hỏi Diệu Tâm:- Sư đệ nghĩ thế nào?Vẻ mặt Diệu Tâm giống như ngàn năm không đổi, thản nhiên nói:- Cây muốn lặng nhưng chỉ sợ gió chẳng ngừng.
Tin rằng không bao lâu sau, người của tám phái còn lại tất sẽ tìm đến Thiếu Lâm.
Phương trượng gật đầu nói:- Nếu như đã không tránh được, chúng ta cứ ngồi yên mà đợi.
Ý trời đã được định sẵn, hy vọng Phật tổ thương xót chúng sinh, trả lại thái bình cho thiên hạ.
- A di đà phật…Mọi người đều chắp tay.
Đại điện lại trở nên một phiến trang nghiêm yên tĩnh.
oOoCùng lúc đó, các môn phái khác đang tụ tập tại núi Võ Đang, cảnh tượng phi thường náo nhiệt.
Chưởng môn đời thứ tám của phái Võ Đang là Tống Thanh, một mình đi qua đi bên trong Tam Thanh đại điện, thầm nghĩ: “Hôm nay ‘vũ tàng’ lại xuất hiện.
Nếu có thể lấy thuận lợi, phát dương quang đại Võ Đang sẽ là chuyện trong tầm tay.
Nhưng một khi thất bại, Võ Đang sẽ gặp phải sát kiếp.
Sự tình lần này quan hệ trọng đại, nhưng sư phụ vẫn một mực bế quan, bảo ta phải làm sao đây…”“Ai…” Tống Thanh khẽ thở dài một tiếng, lầm bầm nói: “Bỏ đi! Hiện giờ Côn Lôn, Nga Mi, Thanh Thành, Không Động, Hoa Sơn, Cái Bang, Thiên Sơn các môn phái chính đạo đều đã tụ tập tại núi Võ Đang, hy vọng Võ Đang chủ trì cùng nhau thương nghị chuyện bảo tàng.
Phái ta thân là võ lâm chính đạo, tự nhiên không thể chỉ lo cho thân mình, vẫn phải đi Thiếu Lâm một chuyến thôi!”-----*-----

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!