Trong phòng, Tiêu Cần nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, đôi mắt lộ ra vẻ ôn nhu nhưng ngay lập tức lại biến thành u buồn. Nhạc Phàm thấy thế cũng không biết làm gì cho phải, hắn chỉ bình lặng nói: "Không nếm trải sương gió thì sao có thể trở nên kiên cường. "Tiêu Cần khẽ gật đầu, gạt bỏ sự thương cảm trong lòng. Nhạc Phàm lên tiếng hỏi: "Tinh thần lực và võ công có liên quan thế nào?"Tiêu Cần đáp: "Cả hai rất khó so sánh với nhau được. Nếu cần phải so sánh, dị thuật sư từ bản chất mà nói so với võ giả thì yếu hơn một chút, họ chỉ có thể dùng dị thuật kỳ chiêu mà thủ thắng. Do đó một dị thuật sư bình thường có thể ẩn trốn, không bị thế nhân biết được. ""Vậy tinh thần lực và võ công có thể đồng thời tu luyện được?""Không sai! Ta cũng có thể xem là một nửa dị thuật sư. Nhưng điều kiện đầu tiên là tiên thiên tinh thần lực phải cần cường đại, nếu không căn bản không thể cân bằng hai bên. Nếu miễn cưỡng tu luyện thì cuối cùng cũng không thể vươn đến đỉnh cao. " "Vậy tinh thần lực đỉnh cao là như thế nào?"Tiêu Cần suy nghĩ rồi nói: "Tinh thần lực chỉ có càng ngày càng mạnh, ta không nghe nói đến đỉnh cao. Bất quá theo ta được biết, tinh thần lực cường đại đạt đến một trình độ nhất định liền sinh ra biến hóa, khi đó đám dị thuật sư gọi tinh thần lực là 'linh thức'. Bất quá thiên hạ chỉ có năm vị dị thuật sư có thể luyện hóa tinh thần lực thành 'linh thức'. Kỳ thực lực sát thương của họ so với tông sư tiên thiên cao thủ cũng không khác nhiều lắm. "Nhạc Phàm hiếu kì: "Tiên thiên cao thủ phân chia các cấp bậc thế nào?" Tiên Cần nói: "Tiên thiên cao thủ chia làm tuyệt thế cao thủ, nhất đại tông sư, thiên đạo cao thủ, phân biệt ra gồm tiên thiên kì nhập môn đến tiểu thừa, tiểu thừa đến đại thừa, tiên thiên đại viên mãn tức thiên đạo chi cảnh. Mà thiên đạo cao thủ mấy trăm năm gần đây đã trở thành truyền thuyết rồi. ""Đúng rồi, còn một chuyện ngươi cần nhớ rõ, dị thuật sư và người giang hồ có mâu thuẫn rất sâu đậm, cho nên tốt nhất đừng để người ta phát hiện bí mật của mình. " Nhạc Phàm nhẹ gật gật đầu... . "Hai đứa chúng đã đạt tới tiên thiên tinh thần lực cường đại?" Nhạc Phàm nhìn lướt qua hai đứa nhỏ đang nằm trên giường. "Không sai, chúng đều là những đứa bé đáng thương. Tinh thần lực cường đại cũng không đem lại hạnh phúc cho chúng, ngược lại còn gây ra tai họa vô tận. " Tiêu Cần thở dài. Liên quan đến chuyện giang hồ Nhạc Phàm cũng không muốn để ý tới, cho nên hắn không thèm hỏi thêm. Sau một đêm nói chuyện, Nhạc Phàm đối với tinh thần lực cuối cùng cũng có nhận thức khá nhiều, đối với việc tu luyện sau này cũng có những kiến giải mới. "Đúng rồi!" Nhạc Phàm tựa như nhớ đến chuyện gì, đột nhiên nói: "Ta thấy ấn đường của lão hơi tím, song nhãn vẩn đục, xem ra đã trúng một loại kỳ độc hiếm thấy. " Tiêu Cần sững sờ, kinh ngạc hỏi: "Không ngờ là tiểu huynh đệ còn biết kỳ hoàng chi thuật!" Rồi lão gật đầu nói tiếp: "Không sai, ta trúng độc của Độc Ẩn Dược Vương - Tử Hải Đường, nếu không đem công lực toàn thân trấn ấp độc tính, chỉ sợ ta đã sớm đã quy tây rồi. Cho dù như thế thì ta cũng chỉ có thể sống thêm một chút thời gian nữa thôi. Đám người giang hồ hôm nay tìm đến gây sự không phải là nhóm đầu tiên, ta nghĩ chúng cũng không phải là nhóm cuối cùng. Hai đứa nhỏ này rồi sẽ ra sao đây? Ôi... "Nhạc Phàm vuốt cằm nói: "Tử Hài Đường độc tính ta đã nghe qua, đích xác là độc vô cùng. Lão trấn áp được độc tính, có thể thấy công lực rất thâm hậu, nhưng nếu không sớm trừ độc thì chỉ sợ sống không quá nửa tháng. " "Ta cũng biết thế, nhưng... " Tiêu Cần chấn động, hỏi: "Chẳng... chẳng lẽ... tiểu huynh đệ ngươi... ngươi có biện pháp sao?" Tiêu Cần trong mắt ánh lên tia sáng, giống như người chết đuối vớ được một khúc gỗ cứu mạng, khẩn khoản nhìn Nhạc Phàm. Nhạc Phàm cầm cái chén không trên bàn, đột nhiên thanh đao trong tay lóe lên, cổ tay trái chợt xuất hiện một vết thương thật sâu, máu tươi từ từ chảy ra rơi vào chén... Rồi vết thương liền khép lại, cổ tay chỉ còn lưu lại một vết sẹo mờ. Hắn nhiều năm trước đã biết là sau khi nuốt chửng mật hắc khuê thì máu của mình đích xác có thể giải được rất nhiều kì độc. Tiêu Cần kinh hãi nhìn vết thương trên cổ tay Nhạc Phàm, vẻ mặt không thể tin nổi nói: "Việc này... việc này có thể xảy ra sao?" Nhạc Phàm nói: "Đây là bí mật của ta. " Tiêu Cần nghe thế lập tức thu liễm tinh thần, gật gật đầu rồi không hỏi gì nữa. Nhạc Phàm đưa chén máu cho Tiêu Cần, nghiêm túc nói: "Tin ta mà uống hết đi. " Tiêu Cần sững sờ. Lão nhìn nửa chén máu mà trong lòng có điểm sợ sệt. Mặc dù lão đã giết người vô số, nhưng uống máu như vầy, thủ pháp cực đoan như thế lão chưa từng thử qua. Tiêu Cần nhìn hai đứa bé nằm trên giường, rồi lại nhìn Nhạc Phàm, cuối cùng nhìn chén máu, uống ực một cái…Máu vừa vào miệng, Tiêu Cần cảm thấy một cỗ thanh hương thâm nhập vào tận tâm can, không có một chút tanh mùi máu, giống như đang uống một chén trà vậy. Rồi Tiêu Cần cảm thấy hàn khí trong cơ thể từ từ bị trục xuất, cả người trở nên thư thái, không còn một chút khó chịu nào. Đến khi lão phục hồi lại thì phát hiện Nhạc Phàm đã rời đi. Nhạc Phàm trở về phòng, ngồi trên giường, cẩn thận suy niệm lại cuộc nói chuyện với Tiêu Cần. Mặc dù hai người tình huống thực tế có khác nhau, nhưng Nhạc Phàm cảm thấy trước mắt là một bầu trời bao la rộng lớn, trong lòng phấn chấn không thôi. Hôm sau. Nhạc Phàm từ từ mở hai mắt, trong mắt hiện lên một tia u buồn khó mà quan sát được. "Quan trường tự hải hồi đầu ngạn, nhất nhập giang hồ vĩnh bất quy. " Hắn biết đám Tiêu Cần đã bỏ đi, con đượng sau này của họ rất nhiều chông gai, chẳng lẽ đây chính là giang hồ? "Đại ca ca! Dậy đi thôi. " Bên ngoài cửa có tiếng Tạ Tiểu Thanh la lớn, rồi nàng còn lẩm bẩm trong miệng: "Đã trễ như thế mà còn chưa dậy, thật là con sâu lười mà. " Nhạc Phàm vừa mở cửa, tiểu cô nương tự tiện xông vào trong phòng, hiếu kì hỏi: "Đại ca ca, muội hình như cho đến giờ chưa thấy huynh cười lần nào. Huynh đã từng cười lần nào chưa?" Nhạc Phàm sững người nói: "Trước kia có. "Rồi hắn sờ sờ mặt mình thầm nói: "Đúng rồi, ta đã lâu lắm rồi không cười. " "Đi thôi, chúng ta lên đường. "Đám Nhạc Phàm vừa rời đi, khách sạn Bình An nhỏ bé cũng tiếp đón những khách nhân mới. Một thiếu nữ đeo khăn che mặt chậm rãi bước đến khách sạn, sau lưng là bốn nam một nữ. Chưởng quầy thấy có người đến vội vàng nói: "Xin lỗi các vị khách quan! Tiểu điếm trùng tu, tạm thời không đón khách. " Vị thiếu nữ che mặt thần sắc lạnh lùng nói: "Ta không phải muốn ở lại đây, chỉ là muốn ngươi nói cho ta biết một chuyện. "Tay nàng vừa phất lên, vị thiếu nữ áo trắng phía sau liền đưa lên một đĩnh bạc. Thanh âm của thiếu nữ che mặt nghe như hoàng oanh xuất cốc, thực động lòng người, khiến chưởng quầy đột nhiên si ngốc, ngây người đứng yên tại chỗ, ngay cả tiền cũng không muốn cầm. Đợi đến khi thiếu nữ áo trắng lấy nén bạc gõ vào tay mình, chưởng quầy mới tỉnh người lại. Lão vội nói: "Tiểu thư xin cứ nói, tiểu nhân biết được điều gì tuyệt không giấu diếm. " Nói xong lão làm ra vẻ ta biết hết mọi sự. Thiếu nữ che mặt trong mắt lộ vẻ khinh thường chán ghét nói: "Ta muốn biết rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua. " Chưởng quầy co rụt người lại, khẩn trương nói: "Bọn họ đi cả rồi, ta không thể ngăn họ được!" Ngày hôm qua đã mai táng rất nhiều thi thể, khó trách tâm trạng lão rất yếu đuối sợ hãi. Thiếu nữ che mặt lạnh lùng ra lệnh: "Nói! Tình huống lúc đó rốt cuộc thế nào?" "Là... là... Tối hôm qua... Nơi đây có một đám người giang hồ... " Chưởng quầy ấp a ấp úng đem chuyện hôm qua mà kể lại! Khi nghe đến đoạn một nam tử tóc bạc giải cứu hai đứa bé, vị thiếu nữ che mặt và bốn vị nam tử trong mắt có chút kinh ngạc, còn thiếu nữ áo trắng toàn thân chấn động. Chẳng lẽ nàng nhận ra Nhạc Phàm? Thiếu nữ che mặt nói: "Đi chuẩn bị cho chúng ta bốn gian phòng. "Trong gian phòng, vị thiếu nữ áo trắng bước đến trước gương, dùng nước tẩy rửa khuôn mặt, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên sau tai kéo mặt nạ ra. Đây chính là thuật dịch dung của giang hồ. Lúc này, trong gương xuất hiện một thiếu nữ khuôn mặt thanh tú e lệ. Nếu Nhạc Phàm ở đây, nhất định hắn sẽ nhận ra người trong gương chính là tôn nữ của Vạn tiên sinh, Vạn Nhã...