Thương Thiên

Quyển 2 - Chương 3: Hán Vương bảo tàng

30-08-2024


Trước Sau

Chương này mình có tham khảo phần dịch của alotami.
Rất cám ơn bạn alotami.
Giờ tị...
Trận tuyết đã tan, bên trong căn nhà cỏ, Lý Đàm vừa chuẩn bị gói đồ vừa nói: "Hôm nay đến thăm Tô lão, mấy năm nay con đều bận rộn tu luyện, giờ có thời gian nên đến chúc mừng năm mới ông ấy".
Chuẩn bị xong, ông đưa gói đồ cho Nhạc Phàm.
"Dạ, con biết rồi".
Khẽ cười, Nhạc Phàm nhận lấy gói đồ rồi bước ra ngoài.
Dưới chân núi, tiểu thôn khoác lên mình một màu trắng xóa, nhìn xa thấy toát lên vẻ yên bình.
Nhìn về căn nhà cỏ ở cuối thôn, Nhạc Phàm thầm nhủ: "Dù sao cũng phải vào thành, đến hỏi Vạn gia gia xem họ cần gì không".
Nghĩ xong hắn liền đi vào tiểu thôn.
"Vạn gia gia, con sắp vào thành, gia gia có cần gì không?" Nhạc Phàm bái chào xong rồi hỏi.
Vạn tiên sinh suy nghĩ rồi nói: "Đúng rồi, con giúp ta mua một cái lò thuốc loại tốt.
Ta muốn luyện đan, những thứ khác đều có rồi, không cần thêm nữa".
Tiểu Nhã bên cạnh đột nhiên bước đến giơ tay ra hiệu: "Con còn chưa nói gì, hai người lại không hỏi con, thật là phân biệt quá đáng mà!" Tiểu Nhã vừa ra hiệu vừa biểu lộ vẻ mặt tủi thân.
Nhạc Phàm đưa tay vuốt búi tóc của Tiểu Nhã, cười nói: "Thế Tiểu Nhã muốn gì nào?"Tiểu Nhã lúc này mới cười ngọt ngào, giơ tay làm hiệu: "Cám ơn đại ca, muội muốn ăn kẹo quế hoa".
Nhạc Phàm nhẹ nhàng vuốt mũi cô bé, cười: "Thật đúng là con heo tham ăn mà".
Tiểu Nhã nhăn mũi, ra hiệu: "Đại ca mới là con heo nhỏ, muội đã lâu không ăn kẹo quế hoa, lại không muốn mua cho muội, đúng là nhỏ nhen mà".
Nhìn thấy hai đứa bé cười đùa ồn ào, Vạn tiên sinh bất giác nở nụ cười.
Đối với một lão nhân đã từng này tuổi, cần nhất là một gia đình ấm áp, thấy cảnh vui vẻ này trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong Trữ Huyền thành ngựa xe như nước, nhân dịp mừng năm mới, lão bách tính đều ra khỏi nhà đi đi lại lại.
Trên đại nhai đầy tiếng mời mua hàng, có tạp kĩ mại nghệ, vũ sư múa lân, rồi tiếng pháo nổ khắp nơi.
Ngôi miếu bên ngoài thành lại càng tấp nập người qua lại, ngay cả cánh cổng cũng nhanh chóng đổ ngã do chen lấn.
Không khí vui tươi ngập tràn tạm khỏa lấp sự bất an do chiến hỏa gây ra.
Tô Kí trà lâu vẫn náo nhiệt không kém trước, người thích cố sự, rảnh rang rỗi việc, trong lòng tò mò đều thích đến đây nghe chuyện.
Nơi đây thuyết thư tiên sinh chẳng những ăn nói trôi chảy, hơn nữa lại như biết hết mọi sự, cơ hồ mỗi ngày đều kể một chuyện khác nhau.
Có chuyện vui, chuyện buồn, cảm động, nguy hiểm, bí mật, giang hồ cố sự truyền kì, nên mọi người căn bản là không cảm thấy nhàm chán.
"Nghe nói hôm nay Tô lão gia nói về đại sự gần đây trên giang hồ!" Ngồi ở một góc trà lâu, một nam tử đang nói với người bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh nhướn mi nói: "Hắc hắc, vậy là chưa biết gì rồi".
Hắc đắc ý nói tiếp: "Thúc thúc của lão bà của huynh đệ ta vài hôm rồi có qua lại giang hồ, nghe nói giang hồ gần đây có xuất hiện bảo tàng, chuyện này đã lan truyền trên giang hồ rồi".
Càng nói hắn càng kiêu ngạo, thanh âm cũng to hơn, tựa như mọi chuyện ảo diệu hắn đều biết hết.
"Ồ, đại ca có bằng hữu qua lại giang hồ à, thật là thất kính, ta vẫn thật sự chưa nghe nói về bảo tàng, huynh có thể nói cho ta biết không?"Người nọ rùng mình, ậm ừ nói: "Ách! Ta nói không được hay ho rõ ràng, ngươi nghe Tô lão gia kể thì biết".
Nói vừa dứt liền nhận được những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, làm hắn muốn kiếm chỗ mà trốn mất.
Đợi mọi người chen đông nghẹt trà lâu, Tô Phóng Hào mới tay cầm quạt xếp, từ từ chậm rãi đi vào giữa phòng.
Đi đến trước nơi kể chuyện, hạ tay gõ "Coong!" một tiếng, cả khu trà lâu đang huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh.
Đợi mọi người tập trung vào mình, Tô Phóng Hào mới nói: "Hôm nay cho mọi người biết, ta sẽ nói về chuyện mới nhất trong giang hồ, đã quan hệ đến rất nhiều chuyện cừu sát tranh giành, đó là Võ tàng trong Hán Vương bảo tàng".
Câu cuối cùng làm cho người ta nghe xong tim đập không ngừng.
Nhìn quanh một lúc, lão nói tiếp: "Vì không liên quan đến chuyện chính trị, ở đây ta chỉ nói chuyện giang hồ.
Ta biết cũng có người nghe nói về chuyện bảo tàng, nhưng câu chuyện dài ngắn không rõ ràng, giờ nghe ta kể cho rõ này.
Ba trăm năm trước, Trần Hữu Lượng khởi nghĩa tự xưng là Hán Vương, khi đánh trận đến thành nào cũng bóc lột bách tính, thu vén tiền tài, trở thành giàu có nhất phương.
Nhưng mạnh được không lâu, lại không được lòng dân, muốn nắm giữ thiên hạ là rất khó, nên cuối cùng cũng bị Minh Thái Tổ hoàng đế đánh bại.
Nhưng Hán Vương trước khi chết đã chia tài sản thành hai phần mà cất giấu, thời khắc cuối cùng đem nơi giấu bảo tàng nói cho hai thuộc hạ thân cận nhất, để bọn họ đem con trai duy nhất của mình đào tẩu, mưu đồ khởi nghĩa ở Đông Sơn.
"Hán Vương bảo tàng" này một phần là vàng bạc châu báu và vật phẩm quý trọng, nghe nói tìm được phần bảo tàng này có thể mua hết binh sĩ trong thiên hạ.
Phần còn lại chính là tuyệt học giang hồ đã thất truyền, võ lâm mật truyền, thần binh lợi khí và vô số linh đan diệu dược.
Người tìm được phần bảo tàng này, nhất thống giang hồ, xưng bá thiên hạ quả thực dễ dàng, phần bảo tàng đó ngôn truyền là Võ tàng".
Nói một hơi xong đoạn này, lão dừng lại, ung dung nhấp một ngụm trà.
Mọi người phía dưới thật sự kích động, bảo tàng lớn như thế, cho dù không lấy được, nghe thôi cũng quá thỏa mãn rồi.
Vì vậy ai cũng nín thở, chăm chú lắng nghe, chỉ sợ để mất một chi tiết nào đó.
Lúc này Tô Phóng Hào vẻ mặt có vẻ hài lòng, buông tách trả xuống nói tiếp: "Có bảo tàng là có thiên hạ, người trong giang hồ nghe nói Võ tàng xuất thế tại Cửu Hoa nên vội vã kéo đến.
Chính tà lưỡng đạo tổng cộng hơn bốn trăm môn phái, hơn tám vạn đệ tử tụ tập trên núi Cửu Hoa, do tranh đoạt Võ tàng mà đánh nhau sống chết hai ngày đêm, tử thương hơn ba vạn người.
Lúc này thật sự là máu chảy thành sông, thây chất khắp nơi, trường tàn sát này quả thật chết rất nhiều người".
Nói đến đây khuôn mặt lão lộ rõ vẻ bi thảm, ngay cả người ngồi nghe đều sởn hết tóc gáy.
"Đến ba ngày sau, chính đạo cửu đại môn phái, hắc đạo lục môn, Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh...
các đại thế lực giang hồ mới đến nơi.
Phát hiện đó vốn là một âm mưu nên các môn phái toàn lực truy tìm hung phạm, tạo ra một làn sóng truy tìm vô cùng náo nhiệt, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.
Vốn tưởng sự việc này đã kết thúc, nhưng ai rằng biết ba tháng sau, Bích Huyết Sơn Trang toàn bộ hơn hai trăm tám mươi người, trong một đêm toàn trang bị giết, cơ hồ không một ai may mắn thoát được.
Nhị vị trang chủ Lăng Cực Vân, Lăng Cực Phong cũng chiến tử tại phòng khách.
Chỉ có con gái và con trai nhờ họ liều chết yểm hộ, được quản gia Tiêu Cần dẫn trốn may mắn mà thoát nạn.
Tiêu Cần vốn định mang theo hai đứa bé nhờ các đại môn phái chủ trì công đạo, nhưng ngay lúc này, giang hồ truyền ra tin tức - Bích Huyết Sơn Trang có tàng bảo đồ của Võ tàng, cho nên các đại môn phái không ai cứu giúp bọn họ, ngược lại còn nói tàng bảo đồ là sở hữu chung của giang hồ, nên bức họ phải giao ra tàng bảo đồ, rồi phát lệnh truy nã trên giang hồ.
Vì để bảo vệ hai đứa bé, Tiêu Cần đành phải mai danh ẩn tính, mang theo hai đứa bé mồ côi chạy trốn nơi chân trời góc bể".
"Thế sao không nhờ bằng hữu giúp đỡ? Giết người loạn như thế, chẳng lẽ không có vương pháp sao?" Đột nhiên có một người phẫn nộ bất bình nói.
Tô Phóng Hào giơ tay nói: "Giang hồ là giang hồ, vương pháp trong mắt những người này chẳng là gì cả.
Họ không phải không nhờ bằng hữu, nhưng với lợi ích trước mắt, có chút tình cảm cũng không vượt qua được cám dỗ.
Cho nên họ đều bị bằng hữu bán đứng, thiếu chút nữa là tất cả đều chết.
Ôi...
"Lão thở dài rồi nói tiếp: "Giang hồ mãi không phải là một nơi yên bình, không bao lâu, giang hồ truyền ra một tin, Võ tàng tàng bảo đồ bị chia thành bốn phần, khiến cho giang hồ càng chém giết hỗn loạn không ngừng...
" Lão thao thao bất tuyệt về chuyện cừu sát, tựa như tận mắt nhìn thấy.
"Trải qua Huyết án gia bảo, nội chiến Thanh Long bang, Huyết Đao môn bị diệt, Thiên Ưng bang giải tán là nhiều chuyện giang hồ chém giết, báo thù, cuối cùng có ba phần bản đồ về tay Đông Phương thế gia, Công Tôn thế gia, Mộ Dung thế gia.
Còn phần bản đồ cuối cùng do Lâu Thượng lâu đoạt được, và được rao bán đấu giá công khai ở Lâu Thượng lâu".
"Cái này cũng có thể bán đấu giá sao?" Một người hiếu kì hỏi.
Lâu Thượng lâu là một tổ chức rất thần bí, bọn họ rất cường đại, chủ yếu là mua bán tin tức tình báo, liên lạc sát thủ để kiếm tiền, là một tổ chức môi giới rất mạnh.
Cho nên bán bảo tàng đồ cũng không có gì kì quái".
"Chuyện mua bán này, người tham gia đều là kẻ quyền thế, Trung Nguyên tứ đại tài thần, giang hồ cửu phái lục môn, tứ đại thế gia, Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh...
các bang phái đại thế lực tham gia, ngay cả triều đình cũng phái người tham gia lần mua bán này".
"Cái gì? Ngay cả triều đình cũng tham gia, làm sao mà trực tiếp mang đi được, chẳng lẽ không sợ đám giang hồ nhân sĩ?" Người vừa rồi hỏi tiếp.
Mọi người xung quanh mặc dù không nói, nhưng cũng không khỏi gật đầu ra vẻ tán đồng.
Tô Phóng Hào cười nói: "Ta thấy bằng hữu này không hiểu hết về giang hồ, ta sẽ nói cho mọi người hay.
Giang hồ tự nó là một thể, không phải triều đình có thể khống chế, mà nếu có xảy ra tranh chấp, cuối cùng đều lưỡng bại câu thương, cho nên chuyện đó các ngươi cũng không cần phải biết rõ.
Lần bán đấu giá này chỉ là có tài lực mới nói chuyện, đúng ra là các môn phái giang hồ chỉ đứng một bên mà nhìn, nhưng Lâu Thượng lâu tuyên bố chỉ cần có vật gì trân quý đều có thể ra giá, cho nên sau một hồi đấu giá, chẳng biết xuất hiện bao nhiêu là trân phẩm cổ tịch bí tịch võ học.
Nào là tượng ngựa lưu li thủy phí, tượng Huyết ngọc quan âm nghìn tay, Cửu bảo long phượng trạc, nào là Huyền âm kinh, Vô hình kiếm chỉ, Đại la kiếm quyết, ngay cả Thái A, Ngư Trường hai bảo kiếm trong thập đại danh kiếm cũng xuất hiện.
Trời ạ! Nếu như ai có được chỗ bảo vật này, quả đúng là không phát tài không được mà".
Thấy vẻ mặt buồn tiếc của Tô Phóng Hào, mọi người phía dưới cười to một trận.
Lão lại lắc đầu buồn rầu nói: "Bất quá đối với Trung Nguyên tứ đại tài thần, giang hồ cứu phái lục môn, tứ đại thế gia, Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh, triều đình, trước mặt các đại thế lực này mà dám chiếm đoạt, ta thấy kẻ như thế còn chưa ra đời! Ha ha...
" Vẻ mặt này của lão lại làm phía dưới cười to lên.
"Ra giá trước tiên là người triều đình, bọn họ đưa ra tượng ngựa lưu li phỉ thúy, tượng Huyết ngọc quan âm nghìn tay, thiên niên nhân sâm, vạn niên linh chi.
Ngựa lưu li phỉ thúy, Huyết ngọc quan âm nghìn tay mặc dù trân quý, nhưng trên giang hồ tính ra cũng chẳng là gì, bất quá thiên niên nhân sâm, vạn niên linh chi cũng là trăm năm khó thấy, trân quý vô cùng, cho nên ngay từ đầu đã tạo ra cách biệt vài bậc.
Thấy người đầu đã đưa giá cao như thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, còn những người khác trong lòng thầm hận không thôi.
Nên biết là dùng tiền thì không thể mang bảo tàng đồ đi được, vì thế, tất cả đều dùng kì trân dị phẩm mà ra giá.
Tiếp theo là các môn phái giang hồ bắt đầu ra giá...
"Tô Phóng Hào phát huy bản sự thao thao bất tuyệt của mình không ngừng giảng thuyết, tựa như chính mình tham gia vào đó, thỉnh thoảng cao hứng lại hoa tay múa chân, mọi người nghe chuyện đều thấy kích động...
.
"Đến khi tứ đại tài thần lần lượt ra giá, cuối cùng, người đứng đầu tứ đại tài thần Triệu Thiên Kim dùng Thái A, Ngư Trường hai trong thập đại danh kiếm cùng với Lạc Vũ kiếm pháp uy chấn giang hồ cả trăm năm trước, đổi lấy Võ tàng tàng bảo đồ...
"Đến lúc này, chuyện phong ba về giang hồ bảo tàng cũng dừng lại".
"Coong!" Một tiếng vang cả khu nhà, sau khi đã nói một hơi, Tô Phóng Hào nâng chung trà lên nhấp ngụm cuối cùng, rồi ung dung rời đi.
Mọi người cũng bắt đầu thảo luận, khoác lác, tán chuyện...
Chương 4: Phong baTác giả: Tử Mộc Vạn QuânDịch thuật: alotamiBiên dịch + Biên tập: cdtTàng Thư Viện - tangthuvieHậu viện Tô Kí trà lâu luôn mang vẻ yên bình tĩnh lặng, phảng phất như mọi huyên náo chốn hồng trần đều bị chặn lại ở bên ngoài cánh cửa hậu việnNhạc Phàm im lặng nằm trên ghế dài hưởng thụ sự bình yên tĩnh lặng.
Nơi này không giống nơi núi rừng, núi rừng yên tĩnh tựa như một bức tranh, còn tại thành trấn huyên náo này sự yên lặng càng thêm vẻ xuất trần, nếu không sao lại có người nói "tiểu ẩn vu lâm, đại ẩn vu thị" (sống ẩn dật chốn núi rừng là chuyện nhỏ, sống ẩn dật trong thành thị mới là chuyện lớn).
Cho nên Nhạc Phàm mỗi lần đến đây đều đến tiểu viện để yên lặng nghỉ ngơi một lúc.
"Tiểu Phàm cuối cùng cũng nhớ tới lão đầu tử này, ha ha...
" Tô Phóng Hào cười to tiến vào hậu viện.
Nhạc Phàm liền đứng dậy cười nói: "Tô gia gia, thân thể người gần đây vẫn khỏe chứ?"Tô Phóng Hào cười nói: "Vẫn tốt, thân thể khỏe mạnh, ăn uống nghỉ ngơi, có điều ta hiện tại lại cô độc một mình".
Nói rồi liền nhìn Nhạc Phàm, trong mắt có chút tiếu ý.
Nhạc Phàm đón lão nhân ngồi xuống ghế, có chút ngượng ngùng nói: "Con đang tu luyện, cho nên mấy năm không đến thăm, hy vọng Tô gia gia không tức giận.
Thấy Tô gia gia tinh thần thân thể đều tốt con cũng yên tâm".
Tô Phóng Hào không hề để ý nói: "Chuyện của con cha con đều nói cho ta biết, nam tử hán dựa vào chính mình, ta đương nhiên không trách con, chỉ là lâu rồi không gặp, cho nên không khỏi có chút nhớ con.
Bất quá ta đang mong con đến, thế nào mà con lại hiểu được tâm ý của ta chứ.
Ha ha.
"Nhạc Phàm cúi người xuống vái, cười nói: "Con và cha con chúc Tô gia gia năm mới, chúc người thân thể mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý!" Tô Phóng Hào trong lòng rung động, thầm nghĩ : "Thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi ta đều có thể đạt được, nhưng có thể mọi sự đều như ý được sao?" Nâng Nhạc Phàm dậy, lão khẽ thở dài nói: "Tốt! Tốt! Hy vọng có thể giống như TIểu Phàm nói là tốt lắm rồi.
"Nhạc Phàm hỏi: "Tô gia gia có tâm sự gì, con có thể giúp người được chứ?"Tô Phóng Hào mỉm cười nói: "Việc này con không giúp được".
Nhưng trong lòng lại nói: "Ít nhất hiện tại con không thể giúp ta.
"Nhạc Phàm biết Tô gia gia không muốn làm phiền mình, cho nên kiên định nói: "Tô gia gia, nếu có một ngày nào đó con thật sự có thể giúp được người, người nhất định phải cho con biết.
"Tô Phóng Hào rùng mình, lập tức cười to nói: "Tốt, tốt! Nhất định ta sẽ cho con biết, ha ha!" Rồi lão tiếp tục hỏi: "Được rồi, con hiện tại tu luyện thế nào rồi?"Nhạc Phàm nói: "Ba năm khổ tu đã giúp con có những bước tiến rất lớn, chỉ là gần đây dù có tu luyện thế nào đi nữa, tiến triển lại trở nên rất chậm……"Sao đó, Nhạc Phàm đều nói rõ các tình huống tu luyện trong ba năm nay cho Tô Phóng Hào biết.
nhưng việc tu luyện thất tình chi khí lại tuyệt không nhắc đến, thứ nhất là vì chính mình cũng không thể lí giải được tình huống của bản thân, thứ hai là hắn cũng đã đáp ứng với phụ thân cùng Vạn tiên sinh là không được nói chuyện này trước mặt người khác.
.
Nghe Nhạc Phàm kể lại quá trình tu luyện, Tô Phóng Hào trong lòng bội phục không thôi, tuy Nhạc Phàm nói vô cùng đơn giản, nhưng trong ba năm khổ tu nếu không phải là đại trí đại dũng, tuyệt đối không thể thành công, trong lòng thở dài nói: "Đúng là một đứa trẻ kiên cường mà!"Nói chuyện phiếm một hồi về gia đình, Tô Phóng Hào giữ Nhạc Phàm lưu lại để dùng bữa cơm tối của năm mới với mình, Nhạc Phàm không cách nào từ chối được đành phải ở lại.
Các món ăn trong bữa cơm đối với Nhạc Phàm mà nói đích thực vô cùng cao quý ,lại là những món ăn rất ngon, khiến hắn ăn xong vẫn còn dư vị một hồi lâu.
Linh Lung Các nằm ở phía đông vốn là nơi náo nhiệt nhất của Trữ Huyền thành, xung quanh đều là thanh lâu nổi tiếng khắp cả nước.
Bởi vì ở đây có cô nương xinh đẹp phi thường, lại có một nhạc phường chơi rất hay.
Nhưng nổi danh nhất phải nói đến một tài nữ đẹp tựa thiên tiên, lại vô cùng tài ba - Đỗ Nguyệt Thanh.
Nàng vốn là thiên kim tiểu thư, xuất thân trong gia đình quan gia, nhưng vì phụ thân bị hãm hại, bị giam vào ngục, nhà cửa cũng bị tịch thu.
Nàng cũng như mẫu thân bị đuổi ra khỏi nhà, những kẻ thân thích trước đó thấy họ thì đều tránh mặt, khiến cho hai người không chốn dung thân.
Sau nhiều lần thân bị hàm oan, mẫu thân nàng mắc bệnh mà qua đời, nàng cũng bị phán là "tội nhân".
"Tội nhân" bình thường đều là những người phạm phải một trong mười tội ác không thể tha thứ, liên lụy đến cha mẹ hoặc con cái của mình bị giáng xuống làm tiện dân, không thể đi làm việc bình thường, không thể làm quan, buôn bán, không có tiếng nói, chỉ có thể làm những việc thấp hèn nhất mà thôi.
Sau khi Đỗ Nguyệt Thanh bị phán là ''tội nhân'', nàng lưu lạc trong chốn phong trần, sau đó lạc tới Linh Lung Các.
Vì nàng xuất thân từ chốn danh môn, cầm kì thư họa đều tinh thông, do đó nhanh chóng trở thành một trong những người nổi tiếng nhất thành, được gọi là "tài nữ Nguyệt Thanh".
Nhưng vì nàng thân là "tội nhân", cho nên tuy có rất nhiều yêu mến hâm mộ nàng, nhưng muốn đưa nàng rời khỏi thanh lâu thì không thể.
Hôm nay ở Linh Lung Các xuất hiện một nhân vật quan trọng phi thường, ngoại trừ lão bản ở đây, không ai biết được thân phận của hắn.
Bất quá ai tinh mắt cũng có thể nhanh chóng hiểu được, có thể khiến lão bản tự mình phải ra mặt, cả Đỗ Nguyệt Thanh cô nương tự thân phải bồi tiếp, chắc chắn đây phải là nhân vật lớn có quyền có thế.
Hậu viện của Linh Lung Các được trang trí rất thanh nhã, hòn giả sơn nước chảy nhẹ nhàng tinh tế, ngồi trong sân viện là hai nam tử đang im lặng nghe nữ tử gảy đàn...
...
"Hay! Thanh nhã vang vọng, nhạc điệu xuất trần thoát tục, ý cảnh vượt xa hồng trần, Nguyệt Thanh cô nương quả là đẳng cấp phi thường mà".
Sau khi khúc nhạc kết thúc, lam y nam tử vỗ tay tán dương.
"Đúng, tiếng đàn của Nguyệt Thanh cô nương thật sự là văng vẳng bên tai ba ngày không dứt".
Bạch y nam tử cũng ca ngợi.
Đỗ Nguyệt Thanh khiêm tốn đứng dậy nói: "Vương công tử, Triệu công tử quá khen, hai vị công tử hiểu được tiếng đàn của Nguyệt Thanh, đã là vinh hạnh của Nguyệt Thanh rồi.
" Lam y nam tử giơ tay lớn tiếng lớn nói: "Vương Tống ta cũng đã gặp qua không ít người, nếu không vừa tai ta cũng chẳng thèm để ý, lại càng không bao giờ khen ngợi".
Nói xong trên mặt phảng phất vẻ kiêu ngạo.
Vương Tống khuôn mặt như ngọc, nhưng giữa hai hàng lông mi có một cỗ anh khí, một thân lam y nhìn qua thần thái bay bổng, tiêu sái bất phàm.
"Phải đó, phải đó, Triệu Thiên Hoa ta những lời nói ra đều là sự thật.
" Nguyên lai vị Triệu công tử này đúng là nhị công tử của Giang Nam đệ nhất phú gia Triệu gia Triệu Thiên Hoa.
Đỗ Nguyệt Thanh nhìn hai người cười nói: "Vậy Nguyệt Thanh cảm tạ nhị vị công tử đã tán thưởng".
Nụ cười của Đỗ Nguyệt Thanh khiến cho hai vị công tử trong lòng trở nên mềm yếu, đứng đó ngây người ra.
Vương Tống tự biết mình đã thất thố, lập tức tỉnh lại, vẻ mặt thành khẩn nói: "Hồng trần thanh nhã bách vị hoa, bách hoa hương quá độc nhất lan.
Nguyệt Thanh cô nương thật đúng là xuất trần tiên tử".
Triệu Thiên Hoa bên cạnh liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy.
Nguyệt Thanh cô nương đúng là tiên tử.
"Đỗ Nguyệt Thanh cười nhẹ nói: "Nhị vị công tử quá khen rồi.
"Vương Tống đứng dậy nói: "Tại hạ có chút chuyện quan trọng, sau này sẽ tới đây bái phỏng Nguyệt Thanh cô nương.
"Đỗ Nguyệt Thanh nói: "Công tử đã có chuyện, Nguyệt Thanh cũng không tiện giữ công tử được.
Nếu lần sau Vương công tử tới, Đỗ Nguyệt Thanh sẽ đàn một khúc nhạc khác tặng người.
""Tốt, lần sau ta nhất định sẽ lại tới làm phiền Nguyệt Thanh cô nương.
Cáo từ!" Sau khi chào tạm biệt hắn liền chuyển thân rời khỏi.
Triệu Thiên Hoa thấy Vương Tống đã bỏ đi, bất đắc dĩ cũng đứng dậy nói với Đỗ Nguyệt Thanh: "Ta cũng sẽ thường xuyên đến thăm Nguyệt Thanh cô nương.
Cáo từ!" Nói xong hắn cũng bỏ đi.
Đợi hai người đã rời khỏi, đằng sau Đỗ Nguyệt Thanh bỗng xuất hiện một nha hoàn cười nói: "Tiểu thư, em thấy Vương công tử kia cũng tốt lắm, đối với tiểu thư cũng có ý tứ.
Ha ha! Bất quá Triệu công tử trông thấy ghét, giọng nói ẻo lả yếu ớt khiến em lông tóc dựng đứng cả lên, mặt lại trát phấn khiến người khác cảm thấy thật ghê tởm.
Hừ!"Đỗ Nguyệt Thanh cốc nhẹ lên đầu ả nha hoàn nói: "Nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bên ngoài, vị Vương công tử kia trông cũng không đơn giản như vẻ bên ngoài đâu".
Tiếp đó nàng kêu nha hoàn mang cây đàn rời khỏi.
Bên trong Trữ Huyền thành, nếu nói về món ăn ngon, trừ khu phía đông ra thì căn bản không có nơi nào đáng được nhắc tới, cho nên lúc rời khỏi trà lâu, Nhạc Phàm liền nhanh chóng đi đến phía đông.
Khu này rộng rãi vô cùng, hai bên đường là vô số các cao lâu chen chúc, con đường cái so với bình thường thì lại càng náo nhiệt ồn ào, những tràng pháo nổ đì đùng cùng với khói bốc lên tràn ngập trong không khí, đi đến đâu cũng thấy treo các câu đối đầy màu sắc, phản ánh chân thực cuộc sống trong những ngày đầu năm mới.
Bất quá náo nhiệt nhất có lẽ phải nói đến con phố tập trung những người biểu diễn mãi võ, có biểu diễn múa đao, có cử trọng, có giữ thăng bằng trên cột gỗ, có thổ hỏa (phun lửa), có biến kiểm (đổi mặt) , dùng đầu đập gạch lớn thật là giỏi giang xuất sắc, khiến người đứng xem chật ních tới nửa khu phố.
Nhạc Phàm nhìn nhìn những trò tạp kĩ này, đột nhiên sửng sốt một chút, thầm nghĩ: "Ta cũng chỉ mới hơn mười tuổi, thế nào ta lại không có nổi một chút hứng thú chứ.
Xem ra được cái này mất cái kia vậy!" Hắn lắc đầu cười khổ đoạn ung dung đi tới chỗ bán kẹo quế hoa.
"Đại thúc cho cháu ba xâu kẹo quế hoa.
"Thấy có khách tới, vị đại thúc tinh thần vui vẻ, cao hứng nói: "Tốt lắm, tiểu huynh đệ quả có nhãn quang, ta bán kẹo quế hoa ngon nhất khu này.
Hôm nay là mồng một tết, nên đại thúc ta tặng cháu một xâu.
" Vừa nhìn đã biết đây là một người hết sức nhiệt tình.
Nhạc Phàm cười cười nói: "Không cần đâu ạ, ba xâu là đủ rồi, hôm nay mồng một tết, chúc đại thúc sinh ý hưng long (buôn bán thuận lợi).
"Vị đại thúc này liền sửng sốt, liền chăm chú nhìn vị tiểu huynh đệ.
Nhạc Phàm trên thân người mặc chiếc áo vá, quanh người khoác một tấm da thú,vừa nhìn đã nhận ra đây đúng là một thợ săn.
Sau ba năm tu luyện, hắn sớm đã không còn đen đủi như trước kia, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, khuôn mặt sáng sủa lộ ra ngoài vẻ tinh tế và đặc biệt biệt kiên nghị, mái tóc bạc trắng tuy bị che giấu bởi chiếc mũ lớn, nhưng có thể dễ dàng trông thấy, phối hợp với hai gò má đầy đăn lại có vẻ bị bệnh.
"Tiểu …… tiểu huynh đệ, tóc của cậu...
'' Vị đại thúc trong lòng giật mình, nói chuyện cũng không được lưu loát như lúc trước nữa.
Nhạc Phàm cũng không hề để ý, mỉm cười nói: "Bị mắc bệnh ấy mà.
"Vị đại thúc này cũng muốn hỏi thêm, nhưng bị cắt đứt bởi khung cảnh ồn ào náo nhiệt xung quanh .
Thấy mọi người càng lúc càng kéo tới đông đúc vây quanh một chỗ, Nhạc Phàm cũng nhịn không được phải nhìn lại.
Tuy phía trước dòng người đông đúc đang chụm lại, nhưng tinh thần lực của Nhạc Phàm thần kỳ phi thường, chỉ hơi nhìn qua một chút tự nhiên đã biết tình huống xảy ra ở phía trước.
Một nữ nhân đang bị ba nam nhân vây đánh, bên cạnh có một người trung niên ngồi dưới đất, không ngừng ho khan, nhưng không có người nào dám đứng ra giúp đỡ, ngược lại ở còn chỉ chỉ trỏ trỏ nói điều gì đó.
Trông thấy tình hình như vậy, Nhạc Phàm nhịn không được nhíu hai hàng lông mày, nhưng trên hết bản thân không phải là anh hùng, không thể quản được chuyện này.
Cho nên sau khi nhận lấy mấy xâu quế hoa, hắn trả tiền xong liền nghĩ tới việc rời khỏi.
Nhưng hắn đột nhiên cảm giác được, người trung niên đang ngồi trên mặt đất kia trong nội thể sinh mệnh lực hùng hậu phi thường, nhưng nhìn vẻ bên ngoài của hắn rất hư nhược.
Vậy chỉ có một khả năng, hắn đích thị là đang ngụy trang, hơn nữa công phu của hắn cao cường.
Vì sao mà phải ngụy trang như vậy chứ?Tò mò, Nhạc Phàm liền đi tới chỗ đám người đang tụ tập.
Bởi vì thân thể hắn vô cùng cường tráng lại thêm thân thủ nhanh nhẹn, tự nhiên rất dễ dàng len vào bên trong.
Hắn quay sang người đứng bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì đã xảy ra vậy?"''Ô! Ài~~" người bên cạnh thở dài, đoạn lắc đầu nói: 'Không phải là Thái đại thiếu gia đang làm nhục ngoại nhân hay sao".
Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi: "Thái đại thiếu gia là ai?"Người đứng bên cạnh thấy Nhạc Phàm trên người mặc quần áo thợ săn, chỉ giật mình nói: "Tiểu huynh đệ rất ít khi ra khỏi nhà phải không?" Mặc dù là nghi ngờ, nhưng trong ngữ khí đã lộ vẻ khẳng định.
"Dạ" Nhạc Phàm gật đầu đáp.
Người nọ liền nói: "Điều này cũng khó trách...
Vị Thái công tử này là con trai của người giàu có ở Trữ Huyền thành Thái lão gia, nghe nói mẫu thân hắn là nữ nhi của Lưỡng Nghiễm Tổng đốc Lạc đại nhân.
Bình thường hắn rất kiêu ngạo thường xuyên khi phụ người ngoài, nhưng chuyện của hắn không ai dám quản.
Mà có vẻ hai vị nữ nhân này từ nơi khác đến, đến đây chỉ để biểu diễn mãi võ, kết quả là đắc tội với vị Thái đại thiếu gia này, kết quả là nảy sinh tranh chấp.
""Xem ra lòng người thật lạnh lùng!" Nhạc Phàm giờ mới hiểu được vì sao những người này bàn tán xôn xao mà không ai dám đứng ra giúp đỡ, nguyên lai là vì sợ hãi.
Trong lòng cảm thấy thấu hiểu, đương nhiên hắn biết vị Thái đại thiếu gia này ỷ thế mà hiếp người.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!