Mặt trời lên cao, một trận cuồng phong đảo qua, bão cát nổi lên cuồn cuộn đầy trời. Thần Châu cực tây ngoài ngàn dặm, chính là một mảnh hoang mạc vô tận.
Từ xưa lưu truyền, nơi đây là bị trời nguyền rủa, hàng năm bị bão cát
bao phủ, hình thành một lá chắn thiên nhiên, chim bay không tới, rồng
đất cũng không thể vào, bất luận kẻ nào chỉ cần tới sát chỗ này, tự
nhiên sẽ chết oan uổng, có thể nói là ngăn cách hoàn toàn sự sống. Nơi đây được thời xưa xưng là địa phương bị bỏ rơi “Cửu hoang tuyệt địa”. Bão cát nổi lên, lúc này ba đạo quang ảnh xẹt qua chân trời, hướng nơi này bay tới với tốc độ kinh người “Bồng!” Ba thân ảnh tới gần vùng phụ cận lá chắn, xâm nhập mà không hề sợ bão cát. Cầm đầu là một lão già tóc trắng xóa, trên mặt đầy nếp nhăn, trong mắt
lại lóe ra thần sắc kích động, bên tay trái hắn là một gã có khuôn mặt
mỹ mão, lãnh tuấn, nội tâm không ngừng rung động. Mà ở tay phải lão là một gã trẻ tuổi, khoanh tay đứng nhìn, trông thật bất phàm. Đúng vậy! Bọn họ chính là Thiết Huyết cùng Lê,Phượng hai vị trưởng lão. - Rốt cuộc lại trở về! Thiết Huyết nhàn nhạt nhìn vào thế giới bên trong lá chắn, nắm chặt
quyển trục trong tay, trong lòng lại có loại tư vị không nói lên lời. Có chút phiền muộn, có chút bi thương, thậm chí còn có điểm do dự, không
biết tại sao mình là do dự, cũng không muốn suy nghĩ, đúng và sai vốn
không có giới hạn, nhưng đôi khi mình lại không thể không lựa chọn. Đó là một quyển trục cổ xưa, trên thân kim quang lưu chuyển, mây tía
lượn lờ, làm cho người ta có cảm giác chính khí cùng đại đạo. Đây là lúc Lý Nhạc Phàm bị cuốn vào không gian phong bạo đã ném cho hắn, tác dụng của cái này đối với người khác là tờ giấy bỏ đi, nhưng mà đối
với Thiết Huyết mà nói, cái này so với tính mạng của hắn còn quý trọng
hơn, đây chính là vật mà Chín Lê bộ tộc bọn họ tìm kiếm mấy ngàn năm
----- thượng cổ chiếu thư. Có thượng cổ chiếu thư này, Cửu Lê
bộ tộc sẽ lại có thể thấy ánh mặt trời, ly khai khỏi địa phương tuyệt
vòng này mà trờ lại Thần Châu. Nhưng nghĩ tới lý nhạc phàm, còn có
chuyện phát sinh tại hồng mông đại điện, trong lòng Thiết Huyết tràn
ngập áy náy cùng tự trách. “Nhạc Phàm…” Thiết Huyết
thì thào lẩm bẩm: “Ngươi bảo ta như thế nào trả lại ân tình của ngươi,
Thiết Huyết nợ ngươi, chỉ sợ cả đời cũng không thể trả hết. ” - Hài tử, đừng nghĩ quá nhiều…” Lê Trường tựa như nhìn ra cảm xúc Thiết Huyết khác thường, vì thế vỗ vỗ bả vai đối phương nói: - Có vài thứ vốn ngươi không thể thừa nhận, nhưng mà trên thân ngươi tồn
lại dòng máu của Cửu Lê nhất tộc. Có lẽ cái này đối với ngươi thật không công bằng, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng ông trời không cho ngươi quyền
lợi quyết định, đây chính là số mệnh. . - Ta biết, nhưng ta không hối hận. Thiết Huyết ổn định cảm xúc, ánh mắt nhìn phương xa, biểu thị nội tâm phức tạp. - Đi thôi! Mọi người đã chờ lâu lắm rồi, chúng ta về trước rồi nói sau. Lê trưởng lão lấy ra “Cửu cực đại la bàn”, nâng lên không trung, một đạo cực quang hình thành bên trong lá chắn. “Ong ong ông!” Thiên địa rung động, một cổ lực lượng vô hình đem xé bên trong lá chắn
một chỗ hổng, chỗ hổng này phi thường nhỏ, vẻn vẹn chỉ có thể chứa từng
người, hơn nữa tùy thời có khả năng khép kín. Ba người thấy thế không trì hoàn, lắc mình liền bay vào đó. Đây là một thế giới hoang vu, là một thế giới bị người quên lãng. Đi trong hoang mạc, mảnh đất dưới chân làm cho người ta cảm thấy thê
lương cùng bi thương, chỗ này không hề thấy nửa điểm sinh cơ, chỉ có
tuyệt vọng vô cùng vô tận. Đây là lần thứ hai Thiết Huyết tới
“cửu hoang tuyệt địa”, mỗi lần đến, hắn đều có mang trong lòng một áp
lực nặng trịch. Lần đầu tiên là đến đây tu hành, lần thứ hai này là vì
dẫn dắt tộc nhân ra khỏi tuyệt cảnh. “Ong ong ông!” Mặt đất đột nhiên run lên, phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy cát bụi đầy trời, cuồn cuộn mà đến. Ba người không ngừng cước bộ, không hề hoảng hốt. Trong nháy mắt, thân ảnh lại gần, chính là người cửu lê bộ tộc đến đón chào. - Đại phong bộ, Phong Dã… - Lôi hình bộ, Hách Mỗ… - Lương vũ bộ, Tô Lạp… - Lĩnh tộc nhân cung nghênh đại trưởng lão, nhị trưởng lão, thiếu tộc trưởng trở về. Âm thanh dừng lại, gần ngàn người trước mắt nhất tề ào ào nửa quỳ trên mặt đất. Đại phong bộ cùng Lôi hình bộ đều là nam nhân trung niên, trên thân
xích lõa ( có thể hiểu là gần như trần truồng), gắn đầy Đồ Đằng, chỉ có
một bọc da thú, cứ như man thú ở nơi hoang dã, toàn thân phát ra một cỗ
hung lệ khí. Trong đó Đại phong bộ dáng nhỏ lùn, mà Lôi hình bộ nhìn vẻ
ngoài thô lỗ, cao lớn, thân hình cao hơn nửa thanh so với người bình
thường, ngay cả nắm tay so với đầu người bình thường còn lớn hơn, không
khó tưởng tượng, một quyền hạ xuống, có thể oanh bạo một đầu người, cái
này làm sao còn giống người thường, quả thực tựa như một đầu thú to lớn
đầy sát khí. So sánh với 2 bộ, Lương vũ bộ lại đều là nữ tử, bất quá trên thân các nàng tỏa khí bưu hãn không kém nam tử, ánh mắt lại
càng thêm hung hãn, giống như ác ma giữa biển máu. Nghĩ lại cũng đúng,
trong hoàn cảnh như vậy, một nữ nhân không đổ máu và mồ hôi, kết cục chờ các nàng sẽ tàn khốc như thế nào. Lê trưởng lão cùng Phượng
trưởng lão đảo mắt nhìn xuống, mắt có chút ướt át. Cửu lê bộ tộc, hôm
nay chỉ còn ba bộ, dân cư từ mấy vạn xuống chỉ còn mấy ngàn, bộ tộc kéo
dài tới hôm nay cũng là một vấn đề, bảo sao bọn hắn không cảm thấy bi ai sao được. - Hảo hảo hảo, mọi người tốt! Lê trưởng lão cố nén thanh âm run rẩy nói: - Thiếu tộc trưởng đã lấy được thượng cổ chiếu thư, sau này bộ tộc cửu lê chúng ta lại có hi vọng. - Thượng cổ chiếu thư? Mọi người bất ngờ ngẩng đầu, mừng như điên nhìn về phía Thiết Huyết, hắn trịnh trọng gật đầu, cầm quyển trục nâng lên. Điều này làm cho người của ba bộ toàn bộ đều quỳ rạp trên đất, vui vẻ khôn cùng. Trong vòng vây của ba người thủ lĩnh , Thiết Huyết đi theo ra khỏi đội ngũ vây quanh. Đi vào thâm cốc, từng tòa từng tòa bồng trướng cao thấp chỉnh tề dựa
vào núi, cẩn thận đếm ít nhất cũng có bảy tám Thiên hộ, nếu không phải
tận mắt nhìn thấy, ai sẽ biết được ở nơi tuyệt địa như vậy, không ngờ có một cái bộ lạc khổng lồ sống ở đây. Tin tức ba người trở về,
chốc lát liền lan cả bộ lạc. Không quá lâu, vô luận là tu luyện trong
tộc hay là ra ngoài săn bắn, tất cả đều tụ tập đầy đủ. - Thiết Huyết, ngươi đi tới đây… Tế đàn trên cao, Lê trưởng lão cùng vài vị trưởng lão đứng chung một
chỗ. Phía dưới bọn họ, nam nữ già trẻ mấy ngàn tộc nhân đều trông mong
hy vọng. Thiết Huyết tiến lên quỳ xuống, cởi áo ra, đem lưng lộ ra ngoài. Lê trưởng lão từ trên đưa xuống một vật, dạng như con dấu: - Còn đây là binh sát ấn phù, là tín vật tối cao Cửu Lê bộ tộc, trên đấu
Cửu Thiên, dưới phá U Minh, thần phật khó chắn, yêu ma né lui, chưởng
quản quyền sinh sát thề gian. Từ giờ phút này trở đi, ngươi trở thành
người đứng đầu Cửu Lê nhất tọc, kế thừa Xi Dậu đại nhân, vô thượng ý
chí, bất khuất tinh thần!. Dứt lời, Lê trưởng lão cầm ấn phù, trực tiếp đánh vào trên lưng Thiết Huyết. Ấn phù vừa mới tiếp xúc làn da Thiết Huyết, liền hóa thành một dòng
chất lỏng màu đen, sau đó không ngừng kéo dài vòng quanh… Cuối cùng trên lưng hắn xuất hiện một hình xăm kỳ quái, đây chính là hình tướng của Xi Dậu bên trong lời nói của Lê trưởng lão. Xi Dậu là ai, có lẽ
mọi người không rõ lắm, nhưng mà Xi Vưu hai chữ, chắc hẳn không ít người nghe nói. Đúng vậy! Xi Dậu chính là Xi Vưu, cũng chính là người khởi
xướng tranh đấu thời thượng cổ, “Thần” tối cao của Cửu Lê nhất tộc. “Tư tư tư!” Theo Xi Vưu chi tướng hình thành, Thiết Huyết cảm thấy trên lưng như bị lửa thiêu, từ bên ngoài thẩm thấu vào trong. Đau đớn khó cản, trong đầu Thiết Huyết không khỏi hiện ra cảnh tượng năm đó một màn. Chẳng bao lâu sau, mình cùng là bình thường trong thế giới, một cái
tiểu nhân vật bé nhỏ, vì nhi nữ tình trường, đi lên một con đường không
lối về, nhưng mà, một người thần bí xuất hiện, làm cho vận mệnh của hắn
nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất, bắt đầu một đoạn nhân sinh khác
thường. Thiết huyến cả đời này là cô độc, hắn không dám có bất
kỳ bằng hữu nào, cũng không có cái gì tưởng niệm, bởi vì hắn biết, lưng
mình phải gánh vận mệnh của tộc nhân. “A!” Tiếng hô rung trời, phá tan chân trời. Thân hình Thiết Huyết chậm rãi đứng lên, một cổ ý chí thần bí và cường đại bao bọc hắn, một đạo hư ảnh dần dần hiển lộ. Ma diễm ngập trời, cuồn cuộn thiêu đốt, kinh thiên động địa, tựa hồ phải thiêu đốt toàn bộ thiên địa này sạch sẽ. Giờ này khắc này, Thiết Huyết mới tính là chân chính chiếm được Cửu Lê
tán thành, đạt được huyết mạch truyền thừa, cũng có thực lực cùng đại
tôn đối kháng. - Từ nay về sau, ta lấy danh nghĩa Thiết Huyết, mang tới tộc nhân của ta hưởng an lành, phúc lộc muôn đời. Thanh âm băng lãnh và hùng hậu từ yết hầu Thiết Huyết truyền ra, giống như chỉ dụ Ma thần, hiệu lệnh thiên địa. - Tham kiến tộc trưởng… - Tộc trưởng vạn tuế! - Tộc trưởng vạn tuế! Tộc trưởng vạn tuế! Tốc trưởng vạn tuế! - Xi Dậu phù hộ! - Xi Dậu phù hộ! Xi Dậu phù hộ! Xi Dậu phù hộ! Tiếng hô lớn vang lên liên tiếp, tộc nhân liên tục náo nức, thậm chí lâm vào điên cuồng. Đời đời trông mong, chấp niệm lớn của nhiều thế hệ, hôm nay rốt cuộc cũng thành công, làm sao bọn hắn có thể không hưng phấn.