- Như vậy đã xong rồi sao? - Còn không ngươi muốn thế nào nữa?
Mục đích của những cao thủ chân chính này chính là muốn đi vào Cổ Vực,
bọn họ đâu nguyện ý liều mạng, vạn nhất bị thương chẳng phải là mất đi
cơ hội lớn lần này sao? - Nói không sai, nhưng dạng tranh đấu này khiến cho ta nghẹn khuất, không có ý nghĩa, thực sự là không có ý nghĩa. - Thế nhưng cũng không có biện pháp a, hiện tại chỉ hy vọng Thiên Đạo trung cảnh tranh đấu kịch liệt hơn một chút. - Ài. Dưới Đăng Thiên Thai, mọi người đều lắc đầu thở dài, hiển nhiên phi thường
thất vọng, chờ đợi nửa ngày, không ngờ lại là kết quả như vậy, đổi lại
là ai cũng cảm thấy nghẹn khuất. Ngay sau đó, còn lại hai mươi ba gã cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh tất cả đều bay lên cọc đá, chỉ tếc,
tranh đấu của bọn họ cũng không có kịch liệt như trong dự liệu, cả đám
đều đến điểm là dừng, không có một ngoại lệ. Chỉ một lát sau, hai mươi sáu vị trí đã có người sở hữu. Gặp phải tình huống như vậy, mọi người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. - Khấu tiền bối, bọn họ vì sao lại không đi khiêu chiến Thủy Thiện a? Bọn họ không phải đều là Thiên Đạo thượng cảnh sao? Chu Phượng hiếu kỳ hỏi Khấu Phỉ, sau đó Khấu Phỉ nói: - Tiểu nha đầu, đều là Thiên Đạo thượng cảnh cũng có dăm bảy loại. Thiên
Đạo chi cảnh chia làm ba cảnh, cửu phẩm, nhưng trên cửu phẩm còn có
Thiên Huyền chi cảnh, đây chính là tồn tại đỉnh phong của Thiên Đạo, nếu như vượt qua nó, tinh thần ý niệm ngưng tụ thành hình, liền hóa thành ý cảnh, đến lúc đó, bản thân cùng với thiên địa dung hợp, lực lượng lần
thứ hai sẽ lột xác. - Ồ? Thấy Chu Phượng vẫn mê muội, Khấu Phỉ kiên trì nói: - Ngươi xem hai người vừa rồi, tuy rằng ý niệm khổng lồ, thế tới cuồn
cuộn, thế nhưng thủy chung vẫn thua hơn mười đạo quang trụ mà chúng ta
vừa chứng kiến hôm trước, đây chính là sự khác biệt về bản chất. Chắc
hẳn Thủy Thiện đã bước vào Thiên Huyền chi cảnh, vì vậy hai người kia
mới chủ động thoái nhượng. - Hóa ra là như vậy! Chu Phượng có chút hiểu ra, gật đầu, lại hỏi: - Sau Thiên Huyền chi cảnh chắc hẳn đó chính là cảnh giới Đại Tôn sao? - Không sai. Sắc mặt Khấu Phỉ nghiêm nghị nói: - Cảnh giới đại tôn còn được gọi là Thiên Hư chi cảnh, ngày hôm trước
chúng ta cảm nhận được Đại Tôn chi ngộ, đó chính là đem ý cảnh của mình
hóa thành một thế giới, trở thành Đại Tôn của thế giới đó. Hiện tại tiểu nha đầu ngươi hẳn đã biết vì sao Đại Tôn lại trở thành tồn tại tối cao
nhất Tu Hành Giới chứ? Dùng lực lượng một thế giới, ngoại trừ tồn tại
đồng cấp, ai địch lại được? Chu Phượng gật đầu nói: - Khấu tiền bối, người thật lợi hại, biết thật nhiều a. Đám người Vương Sung cũng kinh ngạc, không biết vì sao Khấu Phỉ lại biết nhiều như vậy. - Chuyện này... Sắc mặt Khấu quẫn bách, khuôn mặt đỏ lên, vội vã lấy một quyển sách nhỏ từ trong lòng ra đưa cho Chu Phượng nó: - Quyển sách này gọi là "Tu Hành kiến văn lục", là Lý tiểu tử đưa cho ta, những thứ mà ta biết kỳ thực đều là đọc từ quyển sách này, các ngươi
cũng có thể đọc, hắc hắc. - Khấu lão gia tử quá keo kiệt rồi, hiện tại mới lấy ra. Nhan Nguyệt Thi vẻ mặt bất mãn đoạt lấy quyển sách, cùng với Phó Suất xem qua, xem xong vẻ hai người sáng ngời. Chu Phượng thấy thế vội vã tiến lên nói: - Nhan tỷ tỷ, cho muội nhìn một chút. Long Tuấn và đám người Không Văn cũng hiếu kỳ, đều đi tới xem xét. - Vô vị! Không có thứ gì tốt. Vương Sung khinh thường nói, thế nhưng con mắt cũng không tự chủ được mà liếc nhìn những dòng chữ bên trong quyển sách. Sau đó, toàn bộ Thiên Tuyệt Cốc đột nhiên an tĩnh lại. Trong không khí tràn ngập sát khí, áp lực trong không khí khiến cho tâm thần
thu liễm lại, loại cảm giác này giống như đêm trước bão tố, trong sự
bình tĩnh lộ ra vẻ kinh khủng. Soát. Một đạo thân ảnh bay lên trời, rơi vào vị trí thứ hai mươi bảy. Mặc Toàn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn người vừa lên khiêu chiến, vẻ mặt không chút dao động, tâm tính trầm ổn không giống như một thiếu nữ. Người
đi lên khiêu chiến chính là một nam tử còn trẻ tuổi, nhìn quần áo mà
phán đoán dường như chỉ có công tử ở thế tục, lưng đeo trường kiếm cổ
kính, mái tóc dài không gió tự bay, bộ dạng giống như là tiên nhân hạ
phàm, vô cùng tuấn dật bất phàm. - Dũng khí của cô nương, Tây Hoán bội phục. Nam tử này khách khí chắp tay, sau đó lại nói: - Bất quá, bằng vào thực lực Thiên Đạo trung cảnh lục phẩm của cô nương, muốn đứng ở vị trí này sợ rằng có chút khó khăn. Vị trí thứ hai mưoi bảy, vị trí này đại biểu trong tán tu, chính là đệ
nhất nhân dưới Thiên Đạo thượng cảnh, bởi vậy ý nghĩa của nó vô cùng phi phàm. Mặc Toàn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, chỉ là hiện tại
tâm niệm của nàng kiên định vô cùng, sao có thể bị một hai câu nói của
đối phương dọa lui. Không chiến mà lui là nhu nhược, sau này sao có thể bước vào Thiên Đạo đỉnh phong. Mà tên Tây Hoán trước mặt này cũng không đơn giản, những trận chiến trước
bằng vào một bộ "Thập Tuyệt kiếm pháp" đánh đâu thắng đó, không gì cản
nổi, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu Bách Thủ chi tranh. - Nhiều lời vô ích, muốn chiếm vị trí này vậy thì xuất ra bản lĩnh của ngươi đi. Mặc Toàn thình lình đứng dậy, hai mắt bắn ra tinh quang, kỳ bảo Bích Ngân kiếm lư lửng trước ngực. - Kiếm tốt! Tây Hoán tán thưởng một tiếng, tay vòng về đằng sau, "soát" một cái, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, xoay quanh trên không trung vài vòng, phát ra
tiếng long ngâm đầy chiến ý. Hai người đều xuất ra chiến ý của
mình không hề nhân nhượng, chỉ thấy hai thanh trường kiếm một trắng một
đen thoáng hiện, không ngừng dây dưa ở một chỗ. Lúc này tranh đấu mới chính thức bắt đầu, mặt khác, mấy chỗ còn lại cũng đồng thời nổi lên biến hóa. - A! Một tiếng hét thảm vang lên, mọi người vội vã nhìn lại, chỉ thấy một đạo
thân ảnh từ trên cọc đá rơi xuống mặt đất, đầu rơi máu chảy, mà chỗ ngực còn có một lỗ máu to bằng nắm tay, đã tuyệt khí, chỉ là biểu tình dữ
tợn trên mặt còn chưa có biến mất. Chỗ này vừa có người ngã xuống, chỗ kia lại có người ngã, tranh đấu vẫn liên tục duy trì. Không bao lâu sau, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào lỗ tai mọi người. Đám người Long Tuấn lúc này đang chăm chú nhìn vào cuộc chiến của Mặc Toàn với tu sĩ kia, chưa phát giác ra tình huống hiện tại. Lúc này, Mặc Toàn cùng với Tây Hoán kia giao thủ thắng bại khó phân, biểu
hiện bên ngoài phi thường kịch liệt, thế nhưng trên thực tế đây bất quá
chỉ là song phương đang thử mà thôi, còn chưa tới trạng thái chân chính
chém giết. Hai người đều là người thông minh, trong lòng tự có
tính toán của mình, so với chuyện sinh tử để tiện nghi cho kẻ khác,
không bằng kéo dài thời gian đến thời khắc cuối cùng trở mình. Đương nhiên, loại ý nghĩ này cũng không chỉ có ở hai người bọn họ, mà không ít tu sĩ khác cũng có dự định như vậy. Mắt thấy thời gian sắp qua một ngày thế nhưng tình thế trước mắt vẫn không
có nhiều biến hóa quá lớn, chỉ có số ít tu sĩ bất hạnh bị bỏ mình, đối
mặt với kết quả như vậy những tu sĩ còn lại sao còn có thể kiềm chế
được. Kết quả là, không ít tu sĩ trước sau đứng dậy, tham dự vào cuộc
tranh đoạt Bách thủ vị. Ánh đao bay lượng! Kiếm khí đầy trời. Lần này, tranh đấu bắt đầu vô cùng kịch liệt, có vài thân ảnh hạ giai vị, thậm chí còn xuất hiện một vài cuộc chiến giằng co. Những tu sĩ chờ đợi ngày càng ít, những tu sĩ tham dự ngày càng nhiều, chém
giết càng ngày càng điên cuồng, thường thường sẽ nghe thấy được một hai
tiếng kêu thảm thiết không cam lòng. So với việc khách khí của
Thiên Đạo thượng cảnh cao thủ khi trước, tranh đấu của Thiên Đạo trung
cảnh có thể nói là thảm liệt! Hơn chín trăm người đồng thời tranh đoạt
bảy mươi bốn ghế, bình quân mà tính, tỉ lệ sẽ là hơn mười người chọi
một, tỉ lệ nhỏ như vậy, không liều mạng sao được? Trên vị trí thứ hai mươi bảy, Mặc Toàn và Tây Hoán ngừng tay, giương mắt hổ nhìn ba gã
tu sĩ bên cạnh. Một vị lão giả, một vị lão phụ nhân còn có một gã trung
niên nam tử. Ba người này trong giới tán tu đều là kẻ có danh
tiếng, là người sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác, không chỉ sở hữu
kỳ bảo mà trên người còn có thần thông thuật. Lão giả tên là
Dương Thiên Long, chính là tu sĩ Thiên Phương ngoại vực, từ hơn mười năm trước đã là tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh lục phẩm, chỉ vì tư chất có hạn, chậm chạp không thể đột phá, lần này Cổ Vực mở ra, đối với hắn mà nói
chính là cơ hội khó có được. Mà lão phụ nhân này thì không ai
biết lai lịch của nàng, những người biết nàng thì đều gọi là mỗ mỗ, cũng là Thiên Đạo trung cảnh lục phẩm, thành danh còn trước Dương Thiên
Long. Về phần tên trung niên nam tử kia, Mặc Toàn cũng biết, hắn
chính là hung đồ có tiếng trong Đông Loạn hải vực, gọi là "Quỷ sát",
thực lực Thiên Đạo trung cảnh lục phẩm, lại giết chết một vị tu sĩ Thiên Đạo thượng cảnh, chiến tích như vậy, đủ để dương danh Tu Hành Giới. Hiện tại xem ra, Mặc Toàn là người có thực lực yếu nhất trong năm người, mặc dù nàng từng tham ngộ một tia cơ duyên Thiên Đạo thượng cảnh, thế nhưng dù sao căn cơ cũng nông cạn, muốn đối đầu cùng với những tu sĩ thành
danh nhiều năm này, cũng kém một bậc. Năm người này đều là những
kẻ có thực lực cực mạnh, mỗi người nhìn nhau một chút, sắc mặt bình
tĩnh, ai cũng không có hành động nào. - Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay. Tây Hoán nhàn nhạt mở miệng nói: - Chúng ta ở đây có năm người, lấy một chọi một, cuối cùng vẫn sẽ lẻ ra
một người. Tin rằng ai cũng không muốn buông tha vị trí này. - Vậy tiểu huynh đệ có ý kiến gì không? Hai mắt Dương Thiên Long híp lại, cười ha ha nhìn đối phương, mấy người khác cũng vậy. Trầm ngâm trong chốc lát, Tây Hoán chậm rãi mở miệng nói: - Không bằng như vậy, trong năm người chúng ta dựa vào năng lực đánh bay
một ngừoi ra, sau đó lấy một chọi một, không biết ý chư vị thế nào? Vẻ mặt Mỗ Mỗ có chút sâu xa, hai mắt Quỷ Sát co rút lại, ánh mắt cảnh giác nhìn qua hai người bên cạnh. Mặc Toàn nhíu mày, không biết trong hồ lô của Tây Hoán rốt cuộc bán thuốc gì. Trong lúc Mặc Toàn đang suy tư, bên tai bỗng truyền đến thanh âm của Tây Hoán: - Hẳn là cô nương cũng biết, trong ba người này kẻ khó chơi nhất chính là Quỷ Sát kia, người này âm hiểm độc ác, nếu như để hắn lưu lại, chúng ta không có nửa phần cơ hội, vì vậy cô nương hãy hiệp lực với ta, đánh ba
người kia xuống đại, sau đó chúng ta trở lại phân thắng bại. Tâm
niệm Mặc Toàn khẽ động, tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin lời đối phương
nói, chỉ là dưới loại tình huống như thế này, hai ngươi ngoài cách hợp
tác ra không còn cách nào khác, chỉ cần không bị những kẻ khác đá ra thì sẽ còn có cơ hội. Kỳ thực, Tây Hoán sở dĩ tìm Mặc Toàn liên thủ
là bởi vì đối phương có tu vi thấp hơn mình, có thể nắm chắc thắng lợi,
hơn nữa một tiểu cô nương mười tám mười chín tuổi, cho dù có tâm cơ, sao có thể đấu lại hắn. Thấy Mặc Toàn khẽ gật đầu, khóe miệng Tây Hoán lộ ra chút tiếu ý không dễ phát hiện. - Các ngươi... Quỷ Sát mơ hồ nhận thấy được cái gì đó, đang muốn mở miệng lại bị một trận
âm phong tập kích đến, hóa ra Dương Thiên Phong đã đi trước một bước
động thủ với hắn.