Trong Thiên Tuyệt Cốc không có ngày đêm, thời gian ba ngày giống như một cái chớp mắt. Bời vì lần này số lượng người tham gia bỉ tái quá nhiều, vì vậy Thập Phương Diện phải đem Bách Thủ chi tranh chia ra làm ba ngày. Mà trải qua ba ngày kịch liệt chiến đấu, đã có chín trăm hai mươi tám vị tán tu đạt được tư cách. Gần nghìn người này, tu sĩ Thiên Đạo thượng cảnh có hai mươi sáu vị, còn
lại đều là Thiên Đạo trung cảnh, bọn họ hôm nay tiến vào vòng tranh đoạt cuối cùng. Không thể không nói, lần Ẩn Lâm đại hội này thật sự
là trăm hoa đua nở, trong quần thể tán tu không hề thiếu cao thủ có biểu hiện tốt. Những tu sĩ này tuy rằng cảnh giới còn thấp, nhưng kinh
nghiệm chiến đấu phong phú, thủ đoạn độc ác ùn ùn, quả thực khiến cho
người xem líu lưỡi. Ngẫm lại cũng đúng, tán tu chính là quần thể
yếu nhược nhất trong Tu Hành Giới, nếu không có thủ đoạn cường ngạnh, há có thể sống tốt trong Tu Hành Giới này? So sánh với những đệ tử truyền
nhân của các tông thị, bọn họ ngoại trừ lực lượng của mình thì không có
bất luận thứ gì đảm bảo cho họ ở thời khắc sinh tử có thể bảo mệnh, vì
vậy bọn họ càng quý trọng sinh mệnh, hiểu được đạo sinh tồn. Mặc Toàn cũng đứng trong hơn trăm vị tu sĩ này, nắm trong tay lệnh bài, trên mặt xuất hiện sự trầm ổn không phù hợp với tuổi. Lúc này trên Đăng Thiên Thai có một đám mây bay tới, một thân ảnh nổi bật chậm rãi hạ xuống, Diệu Âm Tử lần thứ hai xuất hiện. - Bách Thủ Vị, đó chính là nơi của cường giả. Thanh âm của Diệu Âm Tử vẫn mềm mại như cũ, ánh mắt lãnh đạm đảo qua phía dứoi nói: - Tranh đấu kế tiếp sẽ càng thêm kịch liệt, hi vọng mọi người sẽ có biểu hiện tốt. Vừa nói xong, ngón tay Diệu Âm Tử bắn ra, Đăng Thiên Thai bỗng nhiên run
rẩy kịch liệt, xuất hiện các cọc đá, phân bố từ thấp đến cao ở bốn phía
Đăng Thiên Thai, giống như là cái đinh ốc vờn quanh đài. Số lượng cọc
trên đài, không nhiều không ít, vừa vặn một trăm. - Còn đây là Bách Thủ Vị, là nơi ngụ của cường giả. Một ngày qua đi, ai có thể đứng trên vị trí này, thì đạt được tư cách. Diệu Âm Tử nhàn nhạt nói xong lập tức rời đi, trước sau đều ngắn gọn như vậy. Nhìn những cọc đá vờn quanh Đăng Thiên Thai, mọi người hai mắt tỏa sáng, hiện rõ dục vọng của bản thân. Đây chính là mê hoặc trần trụi! Là troanh đoạt đầu rơi máu chảy! Dưới cái
nhìn chăm chú của tất cả mọi người ai cũng không thể lợi dụng hay giả
tạo. Tranh đấu như vậy, không chỉ trắc thí thực lực của một người, mà
con khảo nghiệm sự can đảm, trí tuệ và sự hung ác. Nói chung
chính là một câu nói, vô luận là dùng thủ đoạn gì, vô luận là cảnh giới
gì, ai có thể kiên trì tới cuối cùng chính là cường giả. - Rốt cuộc cũng đã bắt đầu rồi. - Thật là nhiều người a! Lần này người tham gia Bách thủ chi tranh thật
là không ít, khi trước chỉ có bốn năm trăm người mà thôi, lần này không
ngờ lại có hơn chím trăm ngươi, ngay cả một ít cao thủ lánh đời Tu Hành
Giới cũng không nhịn được mà xuất thủ. - Đó là đương nhiên, lần
này Đại Tôn quyết định mở ra Cổ Vực, đối với những coa thủ kia mà nói đó chính là một cơ hội khó mà có được, ai không muốn nhân cơ hội này trở
nên nổi bật? Huống chi, lần này phần thưởng của Bách Thủ chi tranh so
với khi trước còn nhiều hơn, nếu như có thể lấy được sự ưu ái của Đại
Tôn, sau này đường tu hành giống như là vùng đất bằng phẳng. Chỉ tiếc
cảnh giới của chúng ta quá thấp, nếu không ta cũng muốn tham gia một
phen. - Phần thưởng phong phú, thế nhưng lần này số người tham dự Bách thủ chi tranh nhiều như vậy, tranh đấu khẳng định thường kịch
liệt, muốn đắc thủ dễ vậy sao? - Thế tục có câu, văn vô đệ nhất,
võ vô đệ nhị, muốn kiếm được chỗ tốt, tự nhiên phải tranh đoạt một phen
mới biết được. Ai mạnh ai yếu, chúng ta không chỉ nhìn vào bọn họ mà còn phải xem bản thân chúng ta. - Hắc hắc! - Đội hình lần này thực sự là cường đại a! - Đúng vậy, không ngờ lại có hai mươi sáu vị cường giả Thiên Đạo thượng
cảnh, so với lần trước còn gấp ba lần, không biết ai có thể chiếm được
vị trí thứ nhất! - Còn phải nói sao, vị trí thứ nhất lần này
khẳng định là của Hoa Liên Tử tiền bối, lần trước chính là hắn chiếm
được vị trí này, năm năm qua đi, tu vi đương nhiên sẽ tiến triển cực
nhanh. Ngươi xem hôm qua trên Đăng Thiên Thai, không ngờ lại không có ai dám tranh đoạt cùng hắn, cuối cùng để hắn thu được tư cách. -
Vậy cũng không nhất đinh, ta lại cho rằng người có thể đoạt được vị trí
thứ nhất có hai người, tu vi so với Hoa Liên Tử tiền bối không kém chút
nào, thắng hay thua cuối cùng phải dựa vào kỳ bảo. Nghe nói lần này hắn ở trong cổ động thu được một kiện kỳ bảo uy lực cường đại, hôm qua cũng
không có ai dám tranh đấu cùng hắn. - Các ngươi nói cũng không
đúng, lần này cường giả Thiên Đạo thượng cảnh cũng không ít, trong đó có mấy người từ đầu cũng không có biểu hiện thực lực của mình, có thể nói
là thâm bất khả trắc. Trong mấy đạo quang trụ ngày hôm trước là phát
sinh ra từ bên trong những người này, nói không chừng vị trí khôi thủ là của bọn họ. - Mọi người nói đều có lý, vậy thì chúng ta nhìn xem ai mới là người cười cuối cùng. Trong đám người nghị luận không ngừng, bầu không khí lại bắt đầu khẩn trương. Dưới Đăng Thiên Thai, hơn chín trăm gã tu sĩ không có hành động. Một trăm vị trí, muốn đoạt được một vị trí dễ vậy sao? Ngoại trừ những
người tuyệt đối tự tin là cường giả, ai cũng không nắm chắc vị trí đó
tới cuối cùng. Lúc này, ai muốn lên trước thì chính là cái đích cho mọi
người nhắm vào. Chính là địch nhân của hơn chín trăm tu sĩ, hiển nhiên
đó là một lựa chọn không hề sáng suốt chút nào, bởi vậy tất cả mọi người đều kiên trì chờ đợi, hi vọng ở thời khắc cuối cùng có thể chiếm được
một vị trí. Mặc Toàn cũng là một trong đám người chờ đợi cơ hội
đó, chỉ là lực chú ý của nàng lại không đặt trong tranh đấu, ngược lại
ánh mắt lại nhìn về phía bên dưới, dường nhưu đang tìm kiếm thứ gì đó
trong đám người. - Mặc Toàn tỷ tỷ, cố lên. Một tiếng hô to vang lên, trong đám người có một thiếu nữ đang vẫy vẫy tay hô lớn, không phải là Chu Phượng thì là ai. - Mặc cô nương, cố lên! Long Tuấn và đám người Khấu Phỉ xuất hiện, mấy người ỷ vào tu vi của mình
tiến lên đầu hàng, đương nhiên không có kẻ nào đui mùi cản đường bọn họ. - Là bọn họ. Mặc Toàn nhìn mấy người, đồng thời cũng vẫy vẫy tay đáp lại, trong lòng
tràn ngập sự ấm áp. Nàng không biết vì sao mình lại như vậy, mỗi lần ở
cùng đám người bọn họ, cuối cùng đều phi thường tự nhiên, không có ngươi lừa ta gạt, không có sự lạnh lùng vô tình của Tu Hành Giới. Trong vài
ngày ngắn ngủi, trong lúc bất tri bất giác, nàng dung nhập, hòa mình vào trong đám người bọn họ. - Các ngươi vì sao cũng tới đây? Đi lên phía trước, trên mặt Mặc Toàn xuất hiện nụ cười xán lạn. Chu Phượng cười hì hì nói: - Còn phải hỏi sao, chúng ta đương nhiên là tới trợ uy cho tỷ, để tỷ có thể thu được bách thủ vị. - Đúng vậy, đúng vậy. Đình Nghị vội vã cười phụ họa nói: - Chúng ta đều tới trợ uy cho Mặc cô nương a, hơn nữa đây là cơ hội lớn khó gặp, thuận tiện cũng đến xem luôn. Đám người Khấu Phỉ cũng gật đầu, cả đám cười mà không nói, thế nhưng trong ánh mắt lại có sự khích lệ. Nói thật, bọn họ kỳ thực vô cùng bội phục Mặc Toàn, một cô nương như nàng,
tuổi còn nhỏ như vậy mà lại có thân phận tán tu trong Tu Hành Giới mà có thể đi tới một bước ngày hôm nay quả thực không hề dễ dàng. Về phương
diện này, ngoại trừ thực lực và trí tuệ của bản thân, còn có một phần
kiên trì và tín niệm. - Cảm ơn mọi người! Mặc Toàn nhìn chung quanh, hiếu kỳ nói: - Di? Vì sao còn chưa thấy Lý đại ca đến? Mấy ngày ở chun, mọi người dần dần hòa đồng, ngay cả xưng hô cũng thân thiết hẳn lên. Long Tuấn vui vẻ nói: - Sư phụ lão nhân gia ngài đang còn chiếu cố tiểu sư muội, sao còn tâm tư đến xem cảnh tượng chém giết này. - Đúng vậy. Đình Nghị tiếp lời: - Từ sau khi tiểu sư muội và sư phụ nhận nhau, sư phụ so với trước đây
rộng rãi hơn rất nhiều, chúng ta chưa từng thấy sư phụ như vậy, bình
thường đều có thể thấy người cười, cảm giác này thật tốt, cười nhiều mới sống lâu a. Phanh! Long Tuấn hung hăng đánh vào người Đình Nghị nói: - Ngươi, miệng chó không mọc được ngà voi, Thiên Đạo cao thủ bình thường
đều có thể sống được một đến ba trăm năm, như sư phụ chúng ta, sống mấy
nghìn năm cũng không thành vấn đề, ngươi nói cái gì mà cười nhiều mới
sống được lâu, lời này không phải là nói sư phụ chúng ta đoản mệnh sao? - Không có, không có. Đình Nghị ngẩn ra, thấp giọng nói: - A Tuấn ngươi đừng có nói oan cho ta, sư phụ chúng ta khẳng định so với mọi người đều sống lâu hơn. Thấy hai huynh đệ tranh chấp như vậy, mọi người cười vang không ngớt. Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ trong đám người lao ra, trực tiếp rơi vào vị trí đứng đầu. - Ồ? Phía dưới kinh hãi, không ai ngờ tới, nhanh như vậy đã có người tranh vị
trí, càng không nghĩ tới đó lại là vị trí đứng thứ nhất. Người nọ là ai? Từ đâu mà có sự tự tin như vậy? Mọi người phóng mắt nhìn lên, chỉ thấy trên đài có một gã nam tử trung niên một thân bạch y chắp tay đứng đó, hai mắt khép hờ như là đang đợi cái
gì đó, khuôn mặt tuấn lãng, làm cho người ta có cảm giác hắn có phong
phạm đường hoàng, đại khí. Trên vành tai của hắn, phân biệt có hai chiếc khuyên tai hình rồng, thi thoảng phát ra quang hoa màu vàng rực rỡ. - Không ngờ lại là hắn. Khấu Phỉ kinh ngạc,biểu tình trên mặt đám người Không Văn bên cạnh cũng như vậy. Cùng lúc đó, Vương Sung và phu phụ Phó Suất vẻ mặt trầm tư đi tới. - Khấu lão gia tử, hắn là ai vậy? Long Tuấn thấy biểu tình của mọi người như vậy, nhịn không được mà mở miệng hỏi. Trầm mặc một lát, Khấu Phỉ vẻ mặt cảm khái nói: - Hắn tên là Thủy Thiện, Long Vương Thủy Thiện, chính là đệ nhất cao thủ
hắc đạo trong giang hồ. Hơn ba mươi năm không có tin tức của hắn, không
nghĩ tới hắn lại ở Tu Hành Giới, trở thành một tán tu. Phó Suất nhíu mày nói: - Nghe nói năn đó hắn và Kiếm Thánh Tiết Thiên Lan đánh một trận, đáng
tiếc sau này hai người lại bặt vô âm tín, không còn xuất hiện trên giang hồ. Vương Sung lại nói: - Tên Thủy Thiện này ta chưa từng gặp mặt, thế nhưng đã nghe Hướng lão đại nhắc tới nhiều lần, công lực
bản thân của người này thông thiên triệt địa, người hai nhà hắc bạch
không ai là đối thủ của hắn, coi như là Lôi Thần Lôi Tráo Thiên so sánh
với hắn cũng phải kém nửa điểm. - Hóa ra là hắn. Chu Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh như bừng tỉnh nói: - Ban đầu ta nhìn khuyên tai của hắn có chút quen mắt, không nghĩ tới đó chính là Long Vương trong giang hồ từng đồn đại. Mặc Toàn ở bên cạnh nghe vậy đầu đầy sương mù, không khỏi hỏi đám người Khấu Phỉ nói: - Mọi người đều biết Thủy Thiện tiền bối sao? Khấu Phỉ cười khổ nói: - Thủy Thiện vốn là người trong giang hồ, chúng ta sao lại không biết hắn cơ chứ. Dừng một chút, Khấu Phỉ có chút hứng thú hỏi: - Tiểu nha đầu, nghe ngữ khí của ngươi, tựa hồ rất sùng kính hắn? - Đó là đương nhiên. Mặc Toàn sùng kính nói: - Thủy Thiện tiền bối tuy rằng không phải là tu sĩ Đông Loạn hải vực của
chúng ta, thế nhưng trong giới tán tu hắn chính là một nhân vật vô cùng
nổi danh, từ khi Tu Hành tới nay chưa từng bại, ngay cả một ít tông môn
thị tộc cũng không dám đơn giản đắc tội với hắn. Một tán tu mà có thể
làm như thế này, đó là điều không đơn giản, ta cũng hi vọng có một ngày
chính mình cũng có thể trở thành nhân vật như Thủy Thiện tiền bối. - Ta tin rằng Mặc tỷ tỷ nhất định có thể thành công. Chu Phượng cổ vũ một phen, lập tức lại bĩu môi nói: - Chỉ là Thủy Thiện kia quá mức tự đại đi a! Lúc này vừa mới bắt đầu hắn
liền chiếm vị trí thứ nhất, đến lúc đó nhất định sẽ khiến kẻ khác căm
thù, quá không sáng suốt rồi. - Tiểu nha đầu, điều này ngươi không hiểu rồi, đó không phải là tự đại, mà là tự tin. Vương Sung nghiêm mặt nói: - Đạo tu hành chú trong tâm niệm như một, ý chí kiên định, như vậy mới có thể tinh tiến, thành tựu đại đạo, cái này gọi là dũng khí kiêu ngạo,
đại trí tuệ. Thủy Thiện nếu đã làm như vậy nói rõ, tâm cảnh của hắn vững vàng, không bị ngoại vật làm ảnh hưởng, hắn đứng trên kia trong nháy
mắt đã chiếm được tiên cơ, không chỉ là tâm tính vững vàng, ngay cả thần niệm cũng đạt tới trạng thái đỉnh phong. Bằng vào tình huống như vậy,
trừ phi lực lượng cảnh giới mạnh hơn hắn, bằng không ai cũng không thể
thắng được hắn. Khấu Phỉ đồng ý nói: - Vương tiểu tử nói
không tồi, Thiên Đạo tu hành chúng ta chủ yếu ngươi tranh ta đoạt, cái
gì cũng phải cố gắng lấy, không được phép có nửa điểm do dự và lùi bước. Các ngươi nhìn những người phía dưới xem, cả đám đều ở đó đợi, đem hi
vọng đặt ở thời khắc cuối cùng, điều này sai mười phần, nếu như không
dám đứng trên đài cao trước tiên, điều này nói rõ tâm tính của bọn họ
thiếu kiên định, đối với bản thân mình không tự tin. Người như vậy,
đường tu hành sau này rất khó có thành tựu. Nói xong, ánh mắt Khấu Phỉ rơi vào thân Mặc Toàn, trong mắt hiện lên một chút thâm ý. Tâm thần Mặc Toàn chấn động, trong đầu liên tục vang vọng tiếng nói của
Vương Sung và Khấu Phỉ. Đạo tu hành, tâm niệm như một, ý chí kiên định
mới có thể tinh tiến. Đường tu hành là chính là ngươi tranh ta đoạt,
không được phép có nửa điểm do dự và lùi bước, thế nhưng trong tâm nàng
không phải là đang do dự, mà là đang chờ đợi. So với chờ đợi cơ hội, chẳng bằng chính mình dũng cảm tiến tới. Trong lòng nghĩ lại, sắc mặt Mặc Toàn thay đổi mấy lần, cuối cùng quay về phía Vương Sung và Khấu Phỉ thi lễ nói: - Tạ ơn Khấu tiền bối, Vương đại ca chỉ điểm, Mặc Toàn nhất định ghi nhớ trong lòng. Dứt lời, Mặc Toàn hít sâu một hơi, bay về phía trên Đăng Thiên Thai.