Không nói tới việc nội tâm của Thiết Huyết biến hóa, hiện tại trong lòng mấy vị Đại Tôn đang xuất hiện một loại nguy cơ tử vong. - Ta muốn nhìn xem, tà ma này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại! Tay phải Nguyên Hoang Đại Tôn khẽ quơ một cái, một chiếc ngọc côn từ
trong hư không trống rỗng hiện ra. Chiếc côn này dài chín xích, bề ngang bằng ba đốt ngón tay, hai đầu đều có vòng kim cô, bên ngoài khắc từng
đạo hoa văn kỳ dị, khiến cho người ta có cảm giác tràn ngập lực lượng. Hồn Thiên Côn, chính là kỳ bảo đầu tiên sao khi Nguyên Hoang Đại Tôn
thành đạo, nặng nghìn cân, lực phá vạn cân. Có côn trong tay, khí thế
của Nguyên Hoang Đại Tôn bỗng nhiên kéo lên, mơ hồ có cảm giác siêu việt hơn Thiên đạo. - Hồn Thiên nhất côn, phong vân biến sắc. Nguyên Hoang Đại Tôn đánh một côn ra, trong nháy mắt phong vân biến
sắc, thiên địa hôn ám, phảng phất như đánh ra một lỗ thủng vậy. Nhưng mà, trong nháy mắt khi côn tiếp xúc với hắc vụ, hắc vụ không những không tiêu tán mà ngược lại càng thêm nồng đậm. Mọi người thấy vậy tức thì hiểu rõ, vụ khí hắc sắc này chính là do một
cỗ ý chí chí âm chí tà biến thành, bản thân có thể thôn phệ vạn vật, có
tính chất bất diệt, không tiêu tan, cho dù cường đại như Đại Tôn cũng vô pháp đánh tan nó. - Cùng động thủ! Dưới nguy hiểm
trước mặt, Thiên Khung Đại Tôn cùng mọi người đồng loạt ra tay, tất cả
mọi người đều biết sự lợi hại trong đó, không ai dám có chút chậm trễ.
Vì vậy đều ngưng tụ lực lượng, hướng về phía bầu trời đánh tới, ngay cả
Lê trưởng lão và đám người Thiết Huyết cũng không ngoại lệ. Thần thông! Lực lượng! Ý chí! Trong lúc mọi người đang thi triển, một đạo quang trụ hoa mỹ bắn tận trời cao, khiến cho mọi người kinh tâm động phách. Ô ô ô... . Hắc vụ dường như đã bị kích thích, bắt đầu kịch liệt run rẩy. Hắc vụ dần dần thu liễm, thân ảnh trong đó từng chút một hiển hiện ra. Ánh mắt như hai đạo quang mang hiện ra, lạnh lùng đảo qua mọi người,
giống như là thần linh tối cao, nhìn đám kiến hôi hèn mọn. Thân ảnh này
chính là bản nguyên của tất cả ác niệm, chính là hóa thân của tà ma! Chỉ một ánh mắt cũng khiến cho linh hồn mọi người run lên, sự sợ hãi vô hình bao trùm linh hồn mọi người. - Chỉ là một đám sinh linh hèn mọn mà dám mạo phạm uy nghiêm của thần linh, tất cả các ngươi đều phải tử vong... Tử vong... Thanh âm hằng cổ, tang thương vang lên bên tai mọi người, hắc vụ hóa thành một bàn tay thật lớn chậm rãi hạ xuống. Tử vong! Tử vong chân chính! Biến hóa xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người trở tay không kịp. Khi bọn
hắn kịp phản ứng lại thì khí tức tử vong đã xuất hiện trong lòng bọn
hắn. Không ai hoài nghi, nếu như bị bàn tay hắc sắc kia chế trụ, kết cục của bọn hắn chỉ sợ so với chết còn khổ sở hơn. Ý niệm tà ác trong đầu có mặt khắp nơi... Lực lượng tà ác không gì là không làm được... Đem máu của ngươi hiến tế... Đem thân thể của ngươi... Đem linh hồn của ngươi... Đem tất cả của ngươi... ... Một đoàn dục niệm tà ác, giống như là tầng tầng lớp lớp sóng biển trùng kích phòng tuyến trong lòng mọi ngừoi. - Lực cửu cực, điên đảo Càn Khôn, mượn Thiên Lực, bài trừ hậu hoạn. Dưới sự thôi động của Lê trưởng lão, Cửu Cực Đại La Bàn bắn ra một tia lực lượng bám vào trên người hắn. Uy lực của Cửu Cực Đại La Bàn không chỉ có thể bài trừ tất cả mê chướng mà còn có thể dùng hư ảnh biểu diễn số phận, cho dù chỉ là một tia lực
lượng cũng đủ để Lê trưởng lão đạt được lực lượng đỉnh phong. - Tinh thần ánh sáng, thương cho sinh linh, ngưng tụ cổ lực... Lê trưởng lão cao giọng ngâm xướng, khí tức tang thương cổ xưa trừ trên người hắn phát ra, tràn ngập toàn bộ thiên địa. Uy thế kinh người như vậy khiến cho mấy vị Đại Tôn cảm thấy ngoài ý
muốn. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn vừa rồi không có vung tay động
thủ, bằng không thực sự khó có thể phân thắng bại... . Thiên địa có tai kiếp, một kiếp lại một kiếp, sinh tử vô lượng, vạn năm luân hồi. Chỉ thấy xích sắc quang mang phóng lên cao, mang theo ngàn vạn kiếp
nạn, như trời giáng thần phạt, muốn tiêu diệt dục niệm muốn sống lại. Dưới sự hủy diệt của số phận chi luân, tà ma sao có thể thoát được sự ràng buộc của số phận? - A a a... . Hắc vụ ầm ầm rung động, thân ảnh bên trong thống khổ phẫn nộ rống lên: - Ta là tà ma! Đại tà ma! Ta là tồn tại chí cao, ai cũng không thể ràng buộc ta! Phá cho ta! So với thanh âm già nua khàn khàn khi trước, thanh âm bên trong hắc vụ hiện tại là thanh âm của một nam tử tuổi trẻ. Vừa dứt lời, xích sắc quang mang bị đánh văng ra, thân thể Lê trưởng
lão bỗng nhiên run lên, miệng phún tiên huyết, khuôn mặt không có lấy
một chút huyết sắc, dường như đã bị thương vô cùng trầm trọng. - Trưởng lão... Phượng trưởng lão và Thiết Huyết vội vã tiến lên đỡ lấy Lê trưởng lão,
âm thầm truyền vào cơ thể hắn một đạo nguyên khí, hỗ trợ khôi phục. - Lão hủ không sao, chỉ là bị lực lượng phản phệ, bị chấn động một chút mà thôi. Lê trưởng lão tuy rằng miệng nói như vậy, thế nhưng hắn cũng bị thương
không nhẹ. Nhưng hắn tuyệt đối không thể biểu hiện sự vô lực của mình ở
trước mặt Đại Tôn. Mà mấy vị Đại Tôn thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không chút để ý tới thương thế của Lê trưởng lão. Sắc mặt Thiết Huyết trầm xuống, trong lúc mọi người tuyệt vọng nhìn lên trên bầu trời thì thân ảnh của nam tử trong hắc vụ cũng dần dần hiện
rõ. - Là... Là hắn! Mọi người kinh ngạc, trên mặt đều
hiện lên vẻ nghi hoặc. Lập tức, bọn họ lại nhìn về phía Phong Đạo Huyền, bởi vì nam tử trên bầu trời kia chính là nhân vật nổi bật trong Phiêu
Miểu Tông, Mộ Dung thế gia - Mộ Dung Ngạo Hàn. Chỉ là so với
trạng thái trên Ẩn Lâm đại hội, hiện tại khuôn mặt của Mộ Dung Ngạo Hàn
tràn ngập vẻ tà dị, toàn thân tỏa ra khí tức so với Đại Tôn còn kinh
khủng hơn, nhất là ánh mắt của hắn, thủy chung vẫn lóe ra tinh quang
tràn ngập dục vọng, bất luận là ai nhìn hắn đều không nhịn được mà thất
thần, dường như bị thứ gì đó hấp dẫn linh hồn. Một cường giả
Thiên Đạo đỉnh phong sao lại đột nhiên trở nên lợi hại nhưu vậy? Thậm
chí có thể chống lại Đại Tôn, đây là ảo giác sao? Vậy đâu là thật? Mọi
người khó có thể tin được, cơ duyên trong cốt mộ này có thể khiến cho
một người một bước lên trời. - Đó không phải là tiểu bối Phiêu Miểu Tông sao? Sao lại trở nên cường đại như vậy? - Không biết, nhìn biểu tình của Phong Đạo Huyền, dường như hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn. - Tà niệm vừa rồi cường đại như vậy, khẳng định là từ trên người kẻ này truyền ra. Phiêu Miểu Tông này quả thực khó lường a. - Vậy cũng không nhất định, vừa rồi tiểu bối này định giết tất cả chúng
ta, sợ rằng ngay cả bản thân Phong Đạo Huyền cũng không nghĩ tới, thiếu
chút nữa lại chết trên tay vãn bối mình. Hạng người phản phúc như vậy,
sao lại can tâm chịu người khác sai phái. - Quả thực vô cùng chí lý, chúng ta tốt nhất không nên xuất đầu, nhìn xem kỳ biến. - Đúng, tới lúc này, hiện tại chúng ta ngay cả tư cách để nói cũng không có... . Phía thị tộc, Ấn gia lão tổ và Dung gia lão tổ âm thầm thương lượng đối sách, những cường giả khác cũng truyền âm, đều tự mình tính đường lui. - Nghiệp chướng, ngươi đang làm cái gì? Vẻ mặt Phong Đạo Huyền lạnh lẽo, sự sợ hãi đã thay bằng sự tức giận.
Thiếu chút nữa chết trên tay vãn bối mình, cho dù là ai gặp phải chuyện
này cũng không thể bình tĩnh được. Mộ DUng Ngạo Hàn bễ nghễ nhìn xuống phía âm, ngữ khí có chút âm lãnh nói: - Lão bất tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám làm càn trước mặt bản công tử, đi chết đi! Chữ chết vừa ra khỏi miệng, một đạo ý chí tà ác truyền đi, giống như là trớ chú do thiên địa đánh xuống, muốn đem kẻ khác ăn tươi nuốt sống. Phong Đạo Huyền cảm nhận được khí tức tử vong phủ xuống đỉnh đầu, đầu
tiên là ngẩn ra, sau đó vẻ mặt kinh hãi, vội vã thối lui thật ra. Thế
nhưng đạo ý chí tà ác kia dường như bám dính lấy hắn, đuổi theo không
thôi, mặc cho hắn lên trời xuống biển cũng không thể thoát khỏi. Tử vong tới gần, Phong Đạo Huyền cũng không sợ hãi nhiều lắm, chỉ có sự không cam lòng và thương cảm. Hắn nghĩ bản thân mình tu hành trăm năm,
bao quát thiên địa, cuối cùng lại không phải vì đạo mà chết, lại chết
trên tay người của mình, thực sự đáng buồn. - Lui! Thời khắc mấu chốt, Hiên Viên Đại Tôn động thủ, bức lui đạo ý chí tà ác kia. - Đạo Huyền đa tạ Bạch huynh trợ giúp! Phong Đạo Huyền cảm kích chắp tay, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, thế nhưng lại không biết nói gì mới tốt. Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình
đã chết rồi, không nghĩ tới Hiên Viên Bạch lại ra tay trợ giúp. Huống
chi hiện tại đối phương đã thành Đại Tôn, thân phận của hắn và đối
phương quả thực là một trời một vực. Phong Đạo Huyền là người
tâm tính cao ngạo, cho tới bây giờ hắn đều không muốn nhận ân huệ của
người khác, cho dù là Đại Tôn mời gọi gia nhập hắn cũng không chút do dự cự tuyệt. Hiện tại được Hiên Viên Bạch cứu mạng, sao lại không khiến
cho hắn cảm khái cơ chứ. - Phong huynh không cần đa lã. Sắc mặt Hiên Viên Đại Tôn tái nhợt, hiển nhiên là vừa rồi bị tổn thương nguyên khí. - Tên nghiệp chướng này. Phong Đạo Huyền quay về phía Mộ Dung Ngạo Hàn, đang định quát, Lê trưởng lão lại ngắt lời nói: - Các hạ không nên nổi giận, người này đã bị tà ma chiếm cứ, trong lòng
chỉ có tà niệm, không có cảm tình, ngươi mắng chửi hắn cũng vô dụng,
ngược lại khiến hắn nổi lên sát ý. - Nghiệp chướng! Thực là nghiệp chướng! Mộ Dung thế gia sinh ra một tử tôn như vậy, thực là hổ thẹn với tổ tông. Phong Đạo Huyền than một tiếng, không nói thêm gì nữa. - Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm gì bây giờ? Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, Mộ Dung Ngạo Hàn trên bầu trời dường như cảm nhận được gì đó, sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo đảo
qua đám người phía dưới sau đó biến mất trong hư không mênh mông. - Không tốt. Nhìn thấy Mộ Dung Ngạo Hàn biến mất trong hư không mênh mông, Lê trưởng lão bất chấp nguy hiểm lập tức đuổi theo. Phượng trưởng lão và Thiết Huyết thấy vậy vội vã chạy theo. Mấy vị Đại Tôn không suy nghĩ nhiều, nhất tề bay về phía hư không. Mấy người còn lại nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.