Lịch sử như bụi trần, tang thương muôn đời. Đây là một tòa cung điện từ xưa, cao tới trăm xích, to lớn, rộng rãi, bên ngoài xuất hiện vết tích phong hóa theo tháng năm. Không có đồ trang trí hoa lệ, không có cảnh tượng thần kỳ, thậm chí
không có bất kỳ một bức tượng điêu khắc nào, nhưng mà, ở giữa cung điện
này, bất luận một sinh linh nào đi vào đều sinh ra cảm giác nhỏ bé như
con kiến hôi. Đúng vậy, chính là con kiến hôi! Thiên địa rộng vô hạn, chúng sinh đều là con kiến hôi, đại điện này rộng lớn giống như là thiên địa. Nơi đó chính là tầng thứ chín của cốt mộ, một địa phương cao tột cùng... . Ong ong ong! Cánh cửa đá đóng kín từ lâu chậm rãi mở ra, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện ở bên ngoài đại môn. Thiên Khung Đại Tôn đi vào cung điện, giống như là đi vào nhà của những cự nhân, hắn ngẩng đầu nhìn lên hai cánh cửa đá khổng lồ mà cổ xưa này, lại nhìn nhìn những cột trụ của đại điện, trong lòng không khỏi cảm
thán sự hùng vĩ của nơi này, đồng thời cũng hít thật sâu. - Tính toán thời gian một chút, hẳn bọn họ cũng nên tới rồi. Thiên Khung Đại Tông dừng lại, khoanh chân ngồi đó, hai mắt khép hờ đợi những người khác tới. Hiện tại cốt mộ đã mở ra được mười ngày, có không ít tu sĩ đã tới tầng
thứ năm, có một ít tu sĩ tới được tầng thứ bảy, thậm chí tầng thứ tám.
Trong những người này, đại bộ phận là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong,
bọn họ đối với cốt mộ này có chút quen thuộc cho nên tiến độ tự nhiên sẽ không chậm. Mà một bộ phận khác thì do cơ duyên, thành tựu phi phàm. Về phần những người thất bại sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới này, trở thành bụi bặm trong cốt mộ... . Không quá lâu sau, lại có người đi tới. - Thiên Khung lão nhi, không nghĩ tới lần này ngươi lại tới đầu tiên! Vừa nói chuyện, người đó đi tới. Thiên Khung Đại Tôn chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía trước, chính là Nguyên Hoang Đại Tôn hay đối đầu với hắn. - Nguyên Hoang Đạo Hữu không phải cũng tới sớm sao? - Nhưng không bằng ngươi! Nguyên Hoang Đại Tôn lạnh lùng hừ một tiếng, không nói nhiều lời nữa.
Thiên Khung Đại Tôn lạnh nhạt, cũng không để lời nói của đối phương vào
trong lòng, mặc dù hai người nhìn không hợp nhau, thế nhưng trước mắt
cũng không phải là thời gian thích hợp để tranh chấp. Ngay sau
đó, Cực Kiếm Đại Tôn, Thánh Ngôn Đại Tôn và Hiên Viên Đại Tôn trước sau
đều đến, duy chỉ có không thấy thân ảnh của Minh Huyễn Đại Tôn... . - Ra mắt chư vị đạo hữu. Sau khi hàn huyên một trận, Thiên Khung Đại Tôn kinh ngạc nói: - Minh Huyễn đạo hữu vì sao còn chưa xuất hiện? Những vị Đại Tôn còn lại nghe vậy nhìn nhau, sau đó cúi đầu suy tư. Cho tới nay, Minh Huyễn Đại Tôn là người cường đại nhất trong mấy vị
Đại Tôn, theo lý mà nói, tám tầng cốt mộ đối với Đại Tôn mà nói căn bản
không có chút khó khăn gì. Thế nhưng Minh Huyễn Đại Tôn mỗi lần đều ở
phút cuối cùng mới hiện thân, lúc nào cũng thần bí và quỷ dị, khiến cho
bọn họ có chút bất an, trong lòng thầm cảnh giác. - Di? Hai hàng lông mày của Thiên Khung Đại Tôn nhăn lại, sắc mặt mấy vị Đại Tôn đồng thời biến đổi. Không biết vì nguyên nhân gì, trong lòng bọn họ bỗng nhiên nhảy lên một cái, tựa hồ có chuyện tình không tốt phát sinh. Nhiều năm tu hành, từ
sau khi bước vào Đại Tôn chi cảnh, bọn họ đã có thể cảm ứng dự đoán lành dữ, thế nhưng lúc này không ngờ cảm giác của bọn họ lại ở trong mê vụ,
không thể phán đoán được cái gì. - Các ngươi thấy thế nào? Trầm mặc một lát, Thiên Khung Đại Tôn lạnh nhạt quay về phía những Đại Tôn khác hỏi. Hành trình lần này, hung hiểm hơn rất nhiều so với khi trước, nếu như
hiện tại rời đi, có thể bảo toàn tính mệnh, nếu như tiếp tục, không
chừng rất có thể sẽ ngã xuống nơi này. - Cái gì đến rồi cũng đến! Sáu chữ ngắn ngủi của Cực Kiếm Đại Tôn biểu hiện lập trường của mình,
mà Nguyên Hoang Đại Tôn thì thái độ kiên quyết. Đối mặt với Thiên Duy
chi môn và phương pháp trường sinh, cho dù thân là Đại Tôn cũng khó
chống lại mê hoặc. Thấy ba vị Đại Tôn quyết định lưu lại, Thánh Ngôn Đại Tôn và Hiên Viên Đại Tôn tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa... . Không bao lâu sau, bên ngoài cánh cửa đá lại xuất hiện hai người, chính là Lê trưởng lão và Phượng trượng lão đồng thời xuất hiện. - Lão hũ ra mắt chư vị Đại Tôn. Hai người Lê trưởng lão tiến lên chào, trong mắt mấy vị Đại Tôn chợt lóe lên dị sắc. Bọn họ không nghĩ tới, hai người lần đầu tiên tới cốt mộ này mà lại
nhanh chóng tiến tới tầng thứ chín. Bởi vậy có thể thấy được, thực lực
của hai người này tuyệt không dưới bọn họ, phải cẩn thận đề phòng. Nở nụ cười nhàn nhạt, Thiên Khung Đại Tôn mở miệng nói: - Nhị vị cũng tới thật nhanh a, không biết nhị vị đối với cốt mộ này có cảm nhận gì? Lê trưởng lão suy nghĩ một lát rồi cảm khái nói: - Khó có thể tưởng tượng ra, trên thế gian lại có địa phương thần kỳ như
vậy, mỗi một tầng đều là một không gian thần kỳ, mà mỗi một không gian
lại vừa vặn độc lập với nhau, không có giao nhau, nếu không phải trước
đó có chuẩn bị trước, sợ rằng muốn tới nơi này chúng ta còn phải trắc
trở một phen, sự to lớn của Cổ Vực quả nhiên không phải là thứ mà chúng
ta có thể biết được. - Đúng vậy! Thiên Khung Đại Tôn gật đầu nói: - Tầng một là một, tầng hai nhập ma, tầng ba vấn tâm, tầng bốn như gương, tầng năm là sống, tầng sáu là chết, tầng bảy dịch diệt, tầng tám thăng
thiên, tầng chín chí cực... Mỗi một tầng đều đại biểu một loại quy tắc
dưới thiên đạo, ngộ ra thì mạnh, không ngộ thì vong! Tầng một là mộng, thất tình lục dục, mấy người nhìn thấu? Tầng hai nhập ma, thiếu chút nữa điên cuồng, khó mà sống sót! Tầng ba vấn tâm, tâm là thế giới, dựa vào cái gì có thể giải thoát? Tầng bốn như gương, gương như nhân sinh, thật giả khó phân! Tầng năm là sống, thiên đạo vô tình, ai còn nhớ tới? Tầng sáu là chết, vạn năm tang thương, luân hồi không thôi. Tầng bảy tịch diệt, thiên địa hóa trần, vạn vật trọng quang (thấy ánh mặt trời)! Tầng tám thăng thiên, một bước thành ma, một bước thành tiên! Tầng chín cực điểm, Thiên Duy chi môn, tìm kiếm trường sinh! ... Chín tầng cốt mộ, mỗi một lần tiến vào đều không hề thiếu cường giả ngã xuống, mà người chân chính có thể lên tới tầng thứ chín lại vô cùng ít, đây chính là quy luật sinh tồn cạnh tranh của mọi vật dưới đại đạo,
không ai có thể thay đổi. Phượng trưởng lão khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút lo lắng. Lê trưởng lão khẽ thở dài, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút vô lực. Mọi người trầm mặc, đại điện trở nên vắng lặng... . Nhạc Phàm lần thứ hai xuất hiện, một trận quang mang chói mắt hiện lên. - Đây là tầng thứ năm? Nhìn một mảnh trắng xóa chung quanh, Nhạc Phàm có cảm giác mình đang ở
trong một đám mấy. Hắn giơ hai tay lên, rốt cuộc cũng có cảm giác an
tâm... . Nhìn thế giới trắng xóa giống như vĩnh viễn
không có điểm tận cùng trước mặt, Nhạc Phàm không biết mình đã đi bao
lâu, cuối cùng hắn quyết định dừng lại. Nhưng mà, ngay khi Nhạc Phàm dừng lại, phía trước bỗng nhiên gấp khúc, xuất hiện một cánh cửa đá cổ xưa. Nhạc Phàm thấy thế không vội vã tiến lên mà đứng lại tại chỗ để quan sát. Quả nhiên, một lát sau, hai cánh cửa đá này hiện ra hai ký tự cực lớn.
Hai ký tự này vô cùng cổ xưa, Nhạc Phàm không nhận ra, chỉ thấy bên phải của nó tản ran bạch mang tinh thuần, bên trái tỏa ra hắc mang quỷ dị. Hai đạo quang mang chợt lóe, hai ký tự khắc vào trong đầu Nhạc Phàm, khiến cho hắn hiểu ra. Ký tự này chính là văn minh truyền thừa từ thời viễn cổ, mà ở trước
viễn cổ căn bản không có văn tự, vì vậy khi giao lưu đều thông qua
phương thức "Ấn", để đem những gì mình muốn nói truyền vào trong "ấn",
để người khác có thể hiểu. Không sai! Hai ký tự cổ xưa này không phải là văn tự, mà là "Ấn", ý tứ của chúng nó đại biểu cho "Sinh" và "Tử"... . Hiện tại có hai con cánh cửa xuất hiện trước mặt Nhạc Phàm, một cửa sinh, một cửa tử. Trong cửa sinh, tràn ngập sinh cơ. Trong cửa tử, tràn ngập khí tức máu tanh. Đối mặt với tình huống như vậy, Nhạc Phàm nên lựa chọn thế nào? Là chết sau đó tái sinh hay là chết là chết mà sống là sống? Nhạc Phàm không hề suy nghĩ nhiều, trực tiếp tiến lên đẩy cửa sinh ra, cất bước vào trong cửa sinh. Kỳ thực, Nhạc Phàm cũng không có để ý nhiều lắm, hắn cả đời này giết
chóc vô số, hai tay nhiễm đầy máu. Từ lâu hắn đã chán ghét máu tanh và
giết chóc, tự nhiên không muốn đi vào cửa tử. Huống chi, địa phương như
cốt mộ không có cái gì gọi là cửa sinh và cửa tử, nếu như trước mặt sinh tử mà còn do dự, há có thể bước lên con đường thông thiên? Tất cả không khác so với dự liệu của Nhạc Phàm, khảo nghiệm của tầng này
cũng không phải là năng lực cá nhân, mà là quyết tâm của họ. Nếu trước
khi hai cánh cửa biến mất mà hắn còn chưa quyết định, như vậy hắn sẽ
vĩnh viễn ở lại trong thế giới trắng xóa này. Chỉ tiếc, trước mặt sinh và tử có mấy người có thể quyết tâm lựa chọn?