Toàn thân Nhạc Phàm chìm đắm trong ảo cảnh, không cảm giác được sự khác thường. Ở phía xa, bốn thần bí nhân yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Nhạc Phàm. - Không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm này lại bị cuốn vào một ảo cảnh nho nhỏ. - Không đúng a! Lý Nhạc Phàm có thể chống lại Thánh Ngôn Đại Tôn và Cực
Kiếm Đại tôn, điều đó nói rõ ý chí của hắn đã tiếp cận Đại Tôn, sao lại
có khả năng lâm vào ảo cảnh, chẳng lẽ là chúng ta đã đánh giá hắn quá
cao? - Không phải là chúng ta đánh giá cao hắn, mà là trong lòng hắn có ma niệm, hơn nữa can tâm nhập ma. Tầng thứ ba cốt mộ là địa
phương thần bí nhất, cho dù là mấy vị Đại Tôn cũng vô pháp hiểu thấu
đáo, bởi những thứ nơi này có thể là thật cũng có thể là giả... Hoặc
nói, đây chính là ảo giác ở sâu trong linh hồn mỗi người, một hình chiếu ở một không gian khác, phóng lên người, có thể coi đây chính là tâm ma
ảo cảnh, nhất niệm phá hư. Người không bỏ xuống được thì sẽ cho rằng đây là thế giới chân thực, từ nay về sau trầm luân trong đó, mãi cho đến
khi sinh mệnh khô kiệt. - Không sai, tu sĩ cũng là người, cũng
có dục vọng và ma niệm của mình, vì vậy rất nhiều tu sĩ đều dừng lại ở
trong tầng thứ ba này. Bởi vì ở chỗ này, bọn họ có thể nhìn thấy thứ
mình cần, nếu đã tìm thấy thì cần gì phải đi tìm kiếm ở những nơi hung
hiểm khác. - Hiện tại chúng ta nên làm gì? Nếu như Lý Nhạc Phàm vẫn mãi ở chỗ này, chúng ta có phải cũng ở chỗ này luôn không? Lời này vừa nói ra, tức thì bốn người đều trầm mặc. Bọn họ vốn có thân phận tôn quý, địa vị trong Tu Hành Giới gần với Đại
Tôn, hiện tại lại cùng đi giám thị một người đã là chuyện bất đắc dĩ,
nếu như tiếp tục chờ ở đây, bọn họ nào còn mặt mũi gặp người khác. - Chúng ta cứ quan sát xem sao, nếu như hắn trầm luân, chúng ta liền đem việc này báo cho tôn giả, để cho người định đoạt. - Cũng đành như vậy thôi. Bầu trời đêm vô tận, ngôi sao không ngừng di chuyển. Có người nói, mỗi một ngôi sao đại biểu cho một sinh mệnh, mỗi một lần
lóe lên, đại biểu cho việc một sinh mệnh bắt đầu và kết thúc, lặp đi lặp lại, tuần hoàn không thôi. Ngôi sao lóe lên chỉ trong nháy
mắt, đối với cả tinh không mà nói, quá trình của sinh mệnh cũng chỉ là
trong nháy mắt, duy chỉ khác nhau có một điều, những ngôi sao này so với sinh mệnh càng thêm tịch mịch. Nhạc Phàm nằm trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn một mảnh tinh không phía trên, cảm nhận tịch mịch nhà nhạt. Phụ thân, hắn, Trần Hương, Vạn gia gia đang ngồi đó dùng cơm. Đã bao nhiêu năm trôi qua, Nhạc Phàm đã không còn nhớ rõ mình đã bao
lâu không được cảm nhận sự ấm áp và hạnh phúc của gia đình. Cuộc sống
như vậy chỉ có trong mộng hắn mới dám hi vọng và mơ ước. Cho dù hắn ở nơi này có vẻ không thích hợp cho lắm, thế nhưng hắn thích ở nơi
này, thích núi sông ở đây, thích con người ở đây, lại càng thích sự yên
lặng và chất phác ở nơi này, đó chính là cuộc sống mà hắn muốn. Bình yên, thanh thản. Tĩch mịch... . - Tiểu huynh đệ thật là có hứng thú a, đã trễ như thế này rồi mà không nghỉ ngơi, lại ngồi ở chỗ này. Lý Đàm cũng lên trên nóc nhà, ngồi ở bên cạnh Nhạc Phàm... . Thấy Nhạc Phàm vẫn trầm mặc như cũ, Lý Đàm nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi có thấy sao trời ngày hôm nay có chút không đúng hay không? - Có gì không đúng? Nhạc Phàm ngẩn ra, thấy vẻ mặt Lý Đàm có chút tiếu ý nhìn mình, hắn
biết là đối phương cố ý chuyển sự chú ý của mình đi chỗ khác, muốn hắn
thoát khỏi ý cảnh cô độc. - Đương nhiên là không đúng rồi. Lý Đàm nhìn lên tinh không nói: - Vật đổi sao dời, không lúc nào là không biến hóa. Ngươi xem, mỗi một vì sao đều có vị trí và quỹ tích của riêng mình, có sao mùa đông xuất
hiện, có sao lại xuất hiện vào mùa hè, mặc dù ngươi biết nó thế nhưng
cũng vĩnh viễn không sờ tới được nó, cũng giống như số phận mờ mịt, hư
vô... - Thực sự có số phận sao? Thanh âm của Nhạc Phàm trầm xuống, giống như là đang hỏi người khác, hoặc giả là hắn đang hỏi chính mình. Suy nghĩ một lát, Lý Đàm lại nói: - Giống như người sơn dã như chúng ta, đâu có tư cách nói tới số phận.
Chúng ta cơ bản đều là người thường, từng ngày qua ngày, không cầu cẩm y ngọc thực, chỉ cầu mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình, để cho chúng
ta có một cuộc sống bình yên, như vậy là đủ rồi. - Người thường... Trong lòng Nhạc Phàm đau khổ, hắn làm sao không muốn làm một người
thường, có một cuộc sống bình thường, thế nhưng hắn không thể. Lý Đàm liếc mắt nhìn Nhạc Phàm nói: - Ta xem tiểu huynh đệ thân phận bất phàm, tất nhiên không phải là người
thường. Người có bản lĩnh lớn như vậy, thường thường sẽ thân bất di kỷ.
Mượn câu nói của người xưa mà nói, chính là, năng lực càng lớn, trách
nhiệm lại càng nhiều. Có đôi khi, không phải là số phận lựa chọn ngươi,
mà là phần trách nhiệm cùng với kiên trì này lựa chọn. Nghe Lý
Đàm nói, Nhạc Phàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Trước đó, hắn cũng từng như thế này, lẳng lặng ở bên cạnh phụ thân nghe người giáo dục, nghe
phụ thân giảng giải, cho dù ở trong thế giới hư huyễn này vẫn không có
gì thay đổi. Nhạc Phàm thích bản thân mình như vậy, tựa hồ đạo lý mà phụ thân hắn dạy cho hắn cho tới bây giờ đều đơn giản khiến cho hắn cảm
động, khiến cho hắn hiểu rõ, khiến cho hắn kiên cường như vậy. Bầu trời dần dần sáng sủa, một ngày tràn ngập hi vọng lại đến. Trên nóc nhà, Lý Đàm chậm mãi mở hai mắt, tiểu huynh đệ cùng hắn hàn
huyên đêm qua đã rời đi, không hề lưu lại thứ gì, tựa hồ những việc phát sinh ngày hôm qua chỉ là mộng cảnh. - Đi rồi sao? Lý Đàm nhìn về phía xa xa có chút thất lạc, trong lòng cảm giác như bị mất vật gì đó. Phía dưới, tiểu Nhạc Phàm đang ngồi trước cửa, bắt đầu một ngày làm việc mới. - Cha, vị đại thúc kia đâu rồi? Thấy phụ thân từ trên nóc nhà nhảy xuống, tiểu Nhạc Phàm tiến lên hỏi. Lý Đàm đưa tay xoa xoa đầu hài tử, giọng nói có chút phiền muộn: - Người phi thường đi làm việc phi thường, vị tiểu ca nhi kia còn có việc muốn làm, vì vậy hắn đã rời đi rồi. - Ồ? Tiểu Nhạc Phàm nghi hoặc, thế nhưng cũng không hỏi nhiều. Nên tới sẽ
tới, nên đi cũng sẽ đi, trong lúc con người ta còn sống, đôi khi sẽ có
khách qua đường, thế nhưng theo dòng chảy thời gian, kí ức này sẽ biến
mất. - Đi cũng tốt, mỗi người đều có con đường của mình phải đi. Tiểu huynh đệ, tạm biệt! Lý Đàm khẽ thở dài, ánh mắt có chút phức tạp. Trên đỉnh Đại Lĩnh phong, một mảnh thiên địa mênh mông. Ở dưới cây Thương Tùng, Nhạc Phàm chắp tay đứng đó, ánh mắt không nỡ nhìn về phía thôn trang xa xa. Hắn nhớ kỹ lần đầu tiên cảm ngộ dường như là ở chỗ này! Khi đó, chính cây Thương Tùng này đã làm bạn với hắn. Hắn phải rời đi, phải rời đi! Hắn có lý do của hắn, hắn không muốn làm
tổn thương thế giới này, những con người ở nơi này. Có một số việc, tự
bản thân mình biết là tốt rồi, hơn nữa, ở thế giới kia, còn có người
đang chờ đợi hắn. - Cảm ơn... Nhạc Phàm thì thào tự
nói, không biết là cảm ơn cây Thương Tùng này hay là cảm ơn Lý Đàm, hoặc là Đại Năng sáng tạo ra ảo cảnh này. Mặc kệ nơi này là ảo cảnh hay không, hắn sẽ đem tất cả những thứ ở đây ghi nhớ trong lòng... . - Theo dõi lâu như vậy, có phải là nên đi ra hay không? Nhạc Phàm lạnh nhạt nói, khiến cho bốn người đang âm thầm giám thị chấn động. Bọn họ không ngờ tới, Lý Nhạc Phàm đang chìm đắm trong ảo cảnh
lại có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn hắn. Bốn người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu. Sưu! Sưu! Sưu! Bốn đạo thân ảnh đáp xuống, đứng ở phía bên kia đỉnh núi, đối diện với Nhạc Phàm.