Thương Thiên

Quyển 14 - Chương 146: hiên Giới Chi Môn

30-08-2024


Trước Sau

- Xin kính chào các vị Đại Tôn.
Nhìn thấy chân thân của các Đại Tôn hàng lâm, mọi người đều đồng loạt bái lạy, bọn Bạch Tố Vân cũng nhanh chóng chỉnh lại y phục rồi cúi đầu thi lễ.
Tất nhiên, là trừ đám Nhạc Phàm, Thiết Huyết và bọn Vương Sung.
Ở trong lòng bọn họ, đám Đại Tôn cũng chỉ là một bọn tư lợi bản thân mà thôi, mặc kệ đám người đó có bao nhiêu quyền uy và lực lượng thì cũng không thể có được sự tôn kính của đám Nhạc Phàm.
Thậm chí, so sánh với người nhân nghĩa nào đó trong giang hồ cũng không bằng được.
… Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm nhìn thấy chân thân của Vô Danh Đại Tôn và các vị Đại Tôn khác, khác với hư ảnh uy thế, chân thân Đại Tôn nhìn như vô ảnh vô hình, mặc dù họ đang đứng ở đó nhưng đều không có cảm giác là họ đang tồn tại, làm cho người ta cảm giác họ như hòa làm một cùng với trời đất vậy.
Chỉ có điều, sau khi Nhạc Phàm cẩn thận cảm giác, thì đã phát hiện được một vài tin tức.
Trong số các vị Đại Tôn, thì Hiên Viên Đại Tôn có khí tức yếu nhất, dù sao thì hắn cũng mới trở thành Đại Tôn, thời gian không lâu.
Nguyên Hoàng Đại Tôn khí tức mạnh nhất, giống như một lô hỏa dược cực lớn sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
So sánh tiếp thì, Thiên Khung Đại Tôn làm cho người ta cảm giác hư vô lúc ẩn lúc hiện, không thể đoán được, còn Cực Kiếm Đại Tôn thì không cần nói nhiều, giống như một thanh bảo kiếm vậy, mũi nhọn được che dấu, nếu ra khỏi vỏ tất sẽ mang khí tức hủy thiên diệt địa.
Còn Thánh Ngôn Đại Tôn, tất cả khí tức đều bị hàn vụ ngăn cách, không thể nào nhìn rõ diện mạo thực sự và thực lực chân chính, tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm.
Các vị Đại Tôn Nhạc Phàm đều có cảm giác, chỉ có mình Minh Huyễn Đại Tôn thì giống như vực sâu vô tận mây mù vậy, không thể cảm giác được chút gì, hèn gì lúc trước Vô Danh Đại Tôn có nói với hắn là phải thật cẩn thận với vị Đại Tôn này.
Trong lúc Nhạc Phàm đang còn dò xét các vị Đại Tôn này, lại thêm hai thân ảnh hạ xuống, chính là Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão.
Đối với hai người vừa xuất hiện, mọi người đều có cảm giác ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thoáng nhìn qua rồi lại chăm chú nhìn lên thân ảnh các vị Đại Tôn.
… - Các ngươi không cần đa lễ.
Thiên Khung Đại Tôn hơi đảo mắt liếc nhìn mọi người, ánh mắt hơi dừng lại trên người Nhạc Phàm một chút rồi thôi.
Cùng lúc Nhạc Phàm cũng cảm giác được ánh mắt của Thánh Ngôn Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn dừng trên người mình, bất ngờ là Cực Kiếm Đại Tôn lại chẳng tỏ thái độ gì.
- Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm ? Hiên Viên Đại Tôn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến trước mặt Nhạc Phàm, vỗ vỗ bờ vai hắn nói.
- Người tốt lắm ! Phải tiếp tục cố gắng nha ! Đối với hành động bất ngờ này của Hiên Viên Đại Tôn, cùng với câu nói cổ vũ bí ẩn, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả Nhạc Phàm cũng cảm thấy khó hiểu.
Mình cùng với Hiên Viên không có chút quan hệ nào, nếu như có thì chỉ là Nhạc Phàm cùng Thạch đầu kia có chút quan hệ, nếu như chỉ vì chút quan hệ với Thạch Kiền này , thì một vị Đại Tôn không thể nào làm như vậy được.
Đoán không được, nhưng trên mặt Nhạc Phàm cũng không lộ ra chút gì, hắn có thể cảm giác được đối phương là có ý tốt, thậm chí đối với mình là vô cùng quen thuộc, giống như một vị trưởng bối chú ý đến một vị vãn bối bình thường vậy.
- Nhạc Phàm ra mắt tiền bối.
.
Nhạc Phàm chắp tay khách khí nói, còn đang muốn nói thì Khấu Phỉ ở bên cạnh đã kích động quỳ xuống nói.
- Khấu Phỉ xin ra mắt Hiên Viên tiên sinh, đa tạ tiên sinh năm đó đã có ân chi điểm.
- Thì ra là ngươi ! Hiên Viên Đại Tôn liếc nhìn, lập tức nhớ ra đối phương là ai.
Lúc trước, trong khi hắn lịch lãm tu hành ngang qua Thập Vạn Đại Sơn, tình cờ gặp Khấu Phỉ đang một lòng theo đuổi đao đạo, vì thế đã chỉ điểm vài câu, không nghĩ là hai người lại có thể gặp lại, hơn nữa Khấu Phủ hôm nay tu vị đã là Thiên Đạo cảnh giới, ý chí võ đạo cường đại, đao đạo đã viên mãn, sắp bước chân vào Thiên Đạo đỉnh phong, trở thành cường giả một phương.
- Gặp nhau tức là có duyên, lão đệ không cần khách khí như vậy.
Hiên Viên Đại Tôn cười khẽ, nhẹ nhàng nâng Khấu Phỉ lên.
- Lão Bạch ! - Hiên Viên Đại Tôn ! … Bạch Tố Vân dẫn theo đám người Thánh Vực tiến lên chào, mà các thế lực tương ứng của các Đại Tôn cũng sôi nổi tụ tập phía sau các vị Đại Tôn.
Trong nhất thời, xung quanh trở nên sôi nổi lên không ít.
Sau khi hàn huyên qua, Thiên Khung Đại Tôn khẽ trao đổi ánh mắt với vài vị Đại Tôn khác, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
- Chắc hẳn trong lòng mọi người đã hiểu rõ, lần này khác biệt với quá khứ.
Bồn tọa biết trong lòng các ngươi có rất nhiều nghi vấn, hiện tại sẽ nói rõ cho các ngươi.
Dừng một chút, Thiên Khung Đại Tôn nhìn vết rách trong thiên địa nói: - Mọi người đoán không sai, đó chính là đại môn đi thông tới Thiên giới trong truyền thuyết.
Ở thời kỳ xa xưa, được người ta gọi là Thiên Duy chi môn, mà Thiên Địa nguyên từ chính là một tia linh khí Thiên Giới tử trong Thiên Giới chi môn kia thoát ra.
Chỉ cần được loại linh khí này tẩm bổ, không những có thể trì hoãn sự lão hóa, còn có thể giúp chúng ta cảm giác tốt hơn thế giới chi lực.
Chỉ tiếc là đạo Thiên Địa linh khí này quá ít, cho nên mặc dù ta là Đại Tôn cũng không thể tranh đoạt được.
.
Nghe Thiên Khung Đại Tôn nói, mọi người đều ngừng thở tập trung tinh thần lắng nghe.
- Thien Giới trong truyền thuyết thật sự tồn tại ? Một thanh âm vang lên, mọi người đểu dựng thẳng tai lắng nghe.
Chỉ nghe Thiên Khung Đại Tôn bình tĩnh gật đầu, nói.
- Quả thật là có tồn tại Thiên Giới, nếu không sao lại có đạo Thiên Giới linh khí thần kỳ như vậy.
Chỉ có điều, ta tuy rằng biết rõ Thiên Duy Chi Môn tồn tại, nhưng vẫn không thể nào làm nó xuất hiện được.
Nói đến đây, Thiên Khung Đại Tôn ngừng lại, mọi người không khỏi nhớ đến chín cái cột sáng xuất hiện ở Cổ Vực.
Giống như, bỏi vì lý do này mà chín cột ánh sáng đó mới xuất hiện, đạo liệt ngân kia xuất hiện cũng là sau khi thiên địa xảy ra biến hóa.
Sau đó, Thiên Khung Đại Tôn lật tay, bàn tay xuất hiện một đạo quang bàn, tiếp tục nói.
- Vật này chính là Vi Cửu Cực Đại La Bàn, chính là một kiện thần vật tồn tại từ thời Viễn Cổ, truyền thuyết nói nó chính là chìa khóa duy nhất để mở ra Thiên Duy Chi Môn.
- Cái gì ? - Chỉa khóa mở ra Thiên Giới Đại Môn.
Mọi người kinh ngạc nhìn vào quang bàn trong tay Thiên Khung Đại Tôn, ánh mắt biến hóa, trong lòng xuất hiện vô số suy nghĩ.
Đó chinh là chìa khóa mở ra Thiên Giới Đại môn ! Nếu truyền thuyết là thật, thì một khi mở ra Thiên Giới Chi Môn, sẽ có vô cùng vô tận thiên địa nguyên khí tràn ra, mặc cho bọn họ thu thập.
Đến lúc đó, có thể bước chân vào Đại Tôn cảnh giới, thậm chí tu thành trường sinh bất tử, trở thành chúa tể vĩnh hằng một phương thế giới.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Thiên Khung Đại Tôn âm thầm gật đầu, tất nhiên phản ứng này của mọi người đã giống với dự đoán trước đó.
- Tốt lắm, một khi tất cả mọi người đều đã đến đủ, vậy chuẩn bị tiến vào Cốt Mộ thôi.
Nói xong, Thiên Khung Đại Tôn nâng Cửu Cực Đại La Bàn lên, quán nhập vào bên trong đó một tia thế giới chi lực, ngay lập tức Cửu Cực Đại La Bàn tỏa ánh sáng khắp bốn phương.
- Ầm Ầm Ầm! Mọi người cảm thấy nhức mắt một trận, tiếp sau đó một đạo ánh sáng trắng tinh khiết từ quang bàn bắn ra, trực tiếp chiếu vào bên trong Cốt Mộ.
Đổi lại trước đây, mỗi lần mở ra Cốt Mộ đều cần phải có vài vị Đại Tôn cùng liên thủ, hơn nữa hao phía không ít khí lực.
Thì lần này có Cửu Cực Đại La Bàn giống như đã loại trừ được tất cả các cấm chế, chỉ cần sử dụng, liền thoải mái mỏ ra cửa vào Cốt Mộ.
Một trận rung động rất nhỏ trôi qua, đã xuất hiện một thông đạo tối đen thông đến đáy Cốt Mộ, nơi này chính là cửa đi vào bên trong Cốt Mộ.
… - Tiến vào Cốt Mộ, sinh tử do trở, muốn sống sót ra ngoài thì phải nhìn vào cơ duyên của mỗi người ! Các ngươi đi đi.
Sau khi dứt lời, Thiên Khung Đại Tôn cùng với các vị Đại Tôn đồng thời biến mất.
Mọi người đều nhìn nhau, cả một đám đều có suy nghĩ riêng nhìn vào Cốt Mộ.
Một lát sau, các thế lực khắp nơi lần lượt tiến vào Cốt Mộ.
… - Tiểu huynh đệ, bên trong Cốt Mộ hung hiểm trùng trùng, các ngươi nhất định phải cẩn thận.
Bạch Tố Vân dặn dò bọn Lý Nhạc Phàm một chút, dẫn người của Thánh Vực tiến vào bên trong.
… Bên kia, Thiết Huyết một mình đi về hướng Lê trưởng lão.
- Bái kiến hai vị trưởng lão.
Thiết Huyết khom người hành lễ, hai vị trưởng lão liền nhanh chóng nâng hắn dậy.
- Hài tử, mấy ngày nay đã khiến ngươi vất vả.
Lê trưởng lão thở dài, không biết nói gì.
Qua nhiều năm như vậy, Thiết Huyết vì tộc Cửu Lê mà cố gắng tranh đấu, có thể nói là cố gắng hết sức, nhưng kết quả lại mất đi rất nhiều thứ vốn phải thuộc về hắn, điều này khiến trong lòng hai vị trưởng lão cực kỳ áy náy.
Thiết Huyết không chút buồn bã, nhàn nhạt cười nói.
- Lê trưởng lão không cẩn phải như vậy, tất cả mọi việc đều là ta cam tâm tình nguyện chọn, hơn nữa ta cũng chưa từng hối hận.
Con người sống ở đời này, quan trọng nhất là phải có lý tưởng sống như vậy mới sống có ý nghĩa.
Thiết Huyết cảm thấy bản thân cùng người thường chẳng có gì khác biệt, cũng có lý tưởng, cũng có ước mơ.
Chỉ có điều, lý tưởng mà Thiết Huyết theo đuổi, người thường không thể nào làm được.
Vì thế mà hắn đã mất đi người mình yêu, mất đi bằng hữu huynh đệ của mình, hắn còn mất đi rất nhiều rất nhiều thứ… Nhưng mà, đối với Thiết Huyết thì giữa được và mất đã không thể dùng đáng giá hay không để đánh giá.
Lê trưởng lão chua xót, lắc lắc đầu nói.
- Cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng đi vào đi, nhớ rõ tất cả phải cẩn thận Im lặng gật gật đầu, Thiết Huyết xoay người rời đi, cùng bọn Nhạc Phàm tiến vào bên trong Cốt Mộ.
… Đợi mọi người đi hết, Phượng trưởng lảo ngẩng đầu nhìn vết rách thiên địa nói.
- Đại trưởng lão, thứ kia thật sự ở bên trong sao ? Lê trưởng lão thận trọng gật gật đầu, nói.
- Căn cứ vào các điển tịch tộc tag hi lại, Thượng Cổ Chiếu Viết ở bên trong, năm đó sau khi tranh đấu thất bại, tộc ta bị buộc phải ký vào Cổ Chiếu, sau đó bị Nhân Hoàng mang vào Thiên Giới.
- Nếu như không có ? Phượng trưởng lão hơi lo lắng, trong lòng bất an hỏi.
- Nếu như không có… Vẻ mặt Lê trưởng lão phức tạp nói.
- Nếu như không có, liền phá vỡ trận nhãn nơi này, xóa bỏ Cửu Châu Phong Ấn.
- Xóa bỏ Cửu Châu Phong Ấn.
Trong lòng Phượng trưởng lão chấn động, đang muốn lên tiêng, Lê trưởng lão đã lạnh lùng ngắt lời.
- Ta cũng biết rõ Cửu Châu Phong Ấn liên quan đến vận mệnh của Thần Châu, nhưng nếu không có Thượng Cổ Chiếu Viết, ta cũng chỉ có cách này.
Mấy ngàn năm cực khổ, ta không muốn nhìn tộc nhân mình phải tiếp tục như vậy, một khi đã là đại kiếp nạn, làm sao dễ dàng né tránh.
Một khi đã là tội nghiệt do tổ tiên gây ra, vậy thì hãy để ta đến gánh vác đi.
- Tất cả dựa vào ý trời vậy.
Lê trưởng lão đã quyết định, Phượng trưởng lão chỉ có thể trầm mặc.
… Chung quanh Cốt Mộ không hề có một tiếng động nào, hai thân ảnh chật vật từ đống thi cốt chạy ra.
- A Tuấn, đây chính là lộ tuyến an toàn mà ngươi nói ? Thiếu chút nữa đã biến ta thành một đầu heo quay ! - Nói cũng đúng, ngươi chính là heo ! Cho ngươi biết, ai bảo cứ tò mò xung quanh, tự mình chuốc lấy cực khổ, còn khiến ta liên lụy nữa.
- Cái gì tò mò, ta chính là cảnh giác, nơi quỷ quái này mọi thứ đều hung hiểm, không cảnh giác sao được.
- Còn cảnh giác, tự nhìn bộ dáng của mình đi, con heo cảnh giác sợ rằng còn hơn ngươi ! - Được rồi, được rồi không đôi co với ngươi nữa.
- Hừ ! Hừ! Người đến không phải ai khác, chính là Long Tuấn cùng huynh đệ của minh Đinh Nghị.
Nhìn vào Cốt Mộ trước mặt, Định Nghị đã bị trấn áp, nửa ngày cũng không nói được một lời.
- Được rồi, đừng nhìn nữa, tròng mắt cũng sắp rơi rồi kìa.
! Vẻ mặt Long Tuấn cực hèn mọn liếc nhìn Đinh nghị, hồn nhiên quên đi lần đầu tiên mình chứng kiến Cốt Mộ, cũng là bộ dáng như thế, còn bị Phương Hàm hung hắng chế nhạo một trận.
- A Tuấn, bọn sư phụ đã đi vào, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ ? Đinh Nghị nhìn chung quanh, phát hiện có một thông đạo xuất hiện, đoán là cửa vào của Cốt Mộ.
Long Tuấn nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm mặt nói.
- Một khi bọn sư phụ cũng đi vào, vậy chúng ta cũng vào thôi ! Tuy rằng bên trong rất có khả năng gặp nguye hiểm, nhưng mà chúng vẫn phải xông vào, không phải chỉ vì sư phụ mà còn là vì bản thân chính mình.
Sư phụ càng ngày càng mạnh, lúc nào cũng tiến bộ, ta không nghĩ vĩnh việt trói chân sư phụ.
Cho dù có chết, ta cũng không lùi bước ! - Quyết không lùi bước ! - Đi thôi ! Chúng ta cùng vào ! Đinh Nghị cùng Long Tuấn ánh mắt kiên định nhìn vào Cốt Mộ, trong mắt không hề có cảm giác trước Cốt Mộ, vột nơi siêu nhiên khổng lồ vậy.
Không phải là do Thiên Địa nhỏ đi, mà là tâm cảnh của bọn hắn đã lớn lên rất nhiều.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!