- Lý đại ca. Bên ngoài đoàn người, Phương Hàm vẫy vẫy tay, sau đó tiến tới. - Lý đại ca, huynh thực sự quá cường đại a, ngay cả Cực Kiếm Đại Tôn cũng không phải là đối thủ của huynh, không hổ là người mà ta vẫn sùng bái.
Ha ha ha Vẻ mặt Phương Hàm kích động cười to, đâu giống một
thiếu nữ, quả thực so với một đại nam nhân còn thô lỗ hơn, phảng phất
như người đánh bại Đại Tôn không phải là Nhạc Phàm mà là chính nàng ta. Mọi người thấy vậy không khỏi bật cười, sau đó lại nhìn Long Tuấn. Nhạc Phàm bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt rơi vào phía lão giả sau lưng
Phương Hàm, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác quen thuộc, giống
như là từng gặp mặt ở nơi nào. - Tiểu huynh đệ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại ở chỗ này, thực sự là có duyên a. Huyền Cơ lão nhân cười dài đánh giá Nhạc Phàm, hắn có cảm giác trên
người đối phương có sự thay đổi khác thường. Vì vậy, hắn lại theo thói
quen suy tính mệnh cách, thế nhưng tâm thần hắn lại bị phản chấn, trong
đầu xuất hiện một mảnh trống rỗng. - Ngươi là... . Nhạc
Phàm nhìn Huyền Cơ lão nhân, hắn biết, đối phương khẳng định là biết
mình, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn hắn lại không thể nhớ nổi rốt
cuộc đã gặp ở nơi nào. Huyền Cơ lão nhân sau khi bình tĩnh lại, cười nói: - Tiểu huynh đệ có còn nhớ rõ, mười năm trước trên một ngọn núi lớn,
ngươi từng cứu một người ở trên vách đá không? Người nọ chính là lão
phu. Lúc đó ngươi vội tìm người, vô cùng vội vã, cho nên chắc hẳn không
nhớ được. Chỉ là lão phu vì cảm tạ ân cứu mạng của ngươi cho nên đã bói
cho ngươi một quẻ, chỉ tiếc mệnh cách của ngươi kỳ lạ, cuối cùng cũng
không tính được ra cái gì. - Ngươi... Hóa ra ngươi là lão tiên sinh khi đó. Nhạc Phàm như bừng tỉnh, lập tức hồi tưởng lại việc xảy ra khi đó. Lại nói đến, việc này có liên quan tới Nhạc Phàm. Mười năm trước, Nhạc Phàm bước vào Thiên Đạo, đưa tới dị tượng thiên
triệu, khiến cho những núi non chung quanh xuất hiện địa chấn mạnh mẽ,
mà Huyền Cơ lão nhân bị ảnh hưởng của địa chấn, nhất thời vô ý trượt
chân rớt xuống đỉnh núi, nếu như không có Nhạc Phàm trùng hợp đi qua,
Huyền Cơ lão nhân sợ rằng đã sớm đi đời. Mặc dù Nhạc Phàm cũng
không tin cái gì thiên số mệnh vận, thế nhưng vẫn có thứ tựa hồ chi phối hành động của hắn, dường như đó chính là nhân quả chi đạo trong miệng
thường nhân. - Lý đại ca... Phương Hàm tiến tới nói: - Ta giới thiệu với huynh một chút, đây là sư bá của ta, chưởng giáo Thiên Cơ Môn, người đời xưng tụng là Huyền Cơ lão nhân. - Nguyên lai là sư huynh của Không Giới đại sư. Sau khi nghe nói thân phận lão giả, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới Không
Giới năm đó, trên người bọn họ, Nhạc Phàm cảm nhận được hai loại khí
chất khác nhau, một người tiêu sái không kiềm chế, cả đời nghịch thiên
mà tới, cuối cùng khó thoát khỏi mệnh kiếp, mà người còn lại thì cẩn
trọng, thâm tàng bất lộ. Sau khi bình phục tâm tình, Nhạc Phàm nhìn chỗ sâu trong Hậu Thổ giới, sau đó nhìn về phía Huyền Cơ lão nhân nói: - Lão tiên sinh, chuyến này đường đi hung hiểm vạn phần, Lý mỗ có chút
bất an trong lòng, trước khi đi, thỉnh lão tiên sinh coi cho chúng ta
một quẻ. Coi một quẻ? Mọi người ngẩn ra, cả đám kinh
ngạc nhìn Nhạc Phàm, giống như là trên mặt đối phương có hoa vậy. Trong
ấn tượng của bọn họ, Lý Nhạc Phàm hành sự trầm ổn quyết đoán, từ trước
tới nay không tin quỷ thần, lão thiên, hôm nay vì sao lại đột nhiên đổi
tính như vậy? Huyền Cơ lão nhân nhíu mày, liếc nhìn Nhạc Phàm
thật sâu. Thế nhưng lúc này hai mắt đối phương thanh minh, nội liễm thâm thúy, không giống như người mê tín, ngược lại dường như là có tin tức
gì đó truyền lại khiến cho hắn làm như vậy. Trầm ngâm một lát, Huyền Cơ lão nhân nói: - Hậu Thổ là kiếp địa Cổ Vực, trong ngoài âm khí rất nặng, hung thần
ngưng tụ, oán niệm vô biên, người tiến vào bên trong nếu như có một tia
tham niệm sẽ gặp tâm ma phóng đại vô hạn, rơi vào trong điên cuồng, cuối cùng kiệt lực mà chết. Đình Nghị bên cạnh không nhịn được mà nói: - Cái kia... Huyền Cơ tiền bối, vừa rồi không phải THiên Khung Đại Tôn đã nói âm sát đã nhạt, oán khí cũng đã bị phong ấn sao? Chẳng lẽ còn có
nguy hiểm nào khác? Huyền Cơ lão nhân không muốn đề cập nhiều tới chuyện tình của Hậu Thổ giới, hắn chỉ nhàn nhạt nói: - Nơi hung hiểm, tất có đại kiếp nạn phủ xuống. Các ngươi ở Cổ Vực nhiều
ngày, thân thể bất tri bất giác đã bị sát khi ăn mòn, sau này đi ra
ngoài nếu như không hảo hảo điều dưỡng, tu vi khó có thể tiến thêm một
bước. Hơn nữa, ta nhìn các ngươi, trong đó có không ít người ở giữa ấn
đường có tử khí lượn lờ, sát lục ngưng tụ mà không tiêu tan, hiển nhiên
đã phạm vào sát kiếp, nếu như các ngươi vẫn muốn tiến vào trong đó, nhất định sẽ là cửu tử nhất sinh... Cửu đại diện cho cực, đại biểu cho một
loại cực hạn, Cửu tử đại biểu cho tử vong cực hạn, hầu như không có khả
năng sống sót. Mà nhất chỉ là bắt đầu, chính là thiên địa thời sơ khai,
vạn vật chi xuất hiện, khởi nguyên của sinh mệnh. Cửu tử nhất sinh, hi
vọng xa vời, đi con đường nào, còn phải do chính các ngươi tự mình quyết định. Nghe Huyền Cơ lão nhân nói xong, trên mặt mọi người không khỏi hiện lên vẻ suy tư, bầu không khí càng thêm thâm trầm. Những người ở đây ai không phải là cao thủ đứng đầu hoặc cường giả đỉnh phong trong Tu Hành Giới, tự nhiên sẽ không bị ngoại vật mê hoặc, nếu
như những lời này là do kẻ khác nói ra, ngay cả một chữ bọn họ cũng kiên quyết không tin tưởng, thế nhưng người nói ra những lời này không phải
là ai khác, mà chính là đệ nhất kỳ nhân trong Tu Hành Giới, chưởng giáo
đời này của Thiên Cơ Môn, Huyền Cơ lão nhân. Cho nên, mọi người phải thận trọng suy nghĩ. Nhất là Thiên Đạo cường giả như Bạch Tố Vân,
chỉ có người ở bên trong mới biết được trong đó có bao nhiêu hung hiểm,
cho dù đám người ở ngoài như bọn họ, cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn
vào, nếu như vượt quá, tất sẽ chết không có chỗ chôn. Năm đó, những
Thiên Đạo cường giả tiến vào cũng không ít, thế nhưng cuối cùng sống sót trở ra lại không có mấy người. Phương Hàm kỳ quái nhìn Huyền
Cơ lão nhân, nàng đang muốn mở miệng nói thì thấy Huyền Cơ lão nhân đã
lắc đầu, ý bảo nàng không nên hỏi nhiều. Lúc này, Long Tuấn lại nói: - Đại sư nói không sai, Hậu Thổ giới vô cùng hung hiểm, ta từng ở đó một
thời gian, quả thực đó chính là nơi người sống không nên đi vào a. - Cái gì? A Tuấn ngươi từng đi vào sao? Đình Nghị trừng mắt nhìn, lúc này hắn mới nhớ tới Long Tuấn và hai
người Huyền Cơ lão nhân vừa mới từ trong Hậu Thổ giới đi ra. Long Tuấn gật đầu nói: - Mấy ngày nay ta cùng hai người Huyền Cơ tiền bối vẫn ở trong Hậu Thổ
giới, đạo kim sắc quang trụ kia chính là hai người Huyền Cơ lão nhân
phong ấn mà xuất hiện. - Thì ra là thế. Mọi người gật đầu, Bạch Tố Vân lại hỏi: - Vậy theo ý Huyền Cơ tiên sinh, chúng ta nên làm như thế nào? Huyền Cơ lão nhân liếc mắt nhìn Nhạc Phàm, sau đó nghiêm túc nói: - Nơi đây hung hiểm, ta khuyên mọi người tốt nhất là không nên đi. Mọi người nghe vậy trầm mặc không nói gì. Bạch Tố Vân có chút cảm khái nói: - Đường tu hành vốn là vạn khổ, không được phép lùi bước, tâm nguyện cả
đời này của lão phu chính là truy cầu võ đạo đỉnh phong, vì vậy chuyến
này không thể không đi. Có Bạch Tố Vân dẫn đầu, đám người Văn
Tông Thanh và Lỗ Thứ cùng các Thiên Đạo cường giả khác đều biểu thị ý tứ của mình. Chỉ là, sau lại suy nghĩ tới sự an toàn nên bọn họ để đám
người Thạch Kiền ở lại. - A di đà phật! Chắp hai tay lại, đám người Liễu Nhân đứng ở phía sau Nhạc Phàm, giống như là đợi đối phương sai đâu đánh đấy. - Khấu tiền bối, Vương Sung... Nhạc Phàm nhìn Khấu Phỉ và Vương Sung, lúc này trong mắt hai người hiển lộ tinh quang, trịnh trọng gật đầu. Thiết Huyết sau khi nói với Đồng Tường vài câu, cũng đứng dậy. Mà Đình Nghị và Long Tuấn đang muốn mở miệng, Nhạc Phàm trực tiếp cắt ngang nói: - Hai người các ngươi thực lực chưa đủ, ở chỗ này chờ ta. - Sư phụ! Đình Nghị có chút khẩn trương, định tiến lên thế nhưng Long Tuấn lại ngăn cản hắn nói: - Việc này tốt hơn là nghe theo sư phụ, bên trong quá hung hiểm, sau khi
chúng ta tiến vào trong đó, nếu như gặp phải nguy hiểm gì sư phụ sẽ phải phân tâm bảo hộ chúng ta, nói không chừng còn liên lụy tới người. - A Tuấn, ngươi... Đình Nghị tức giận, muốn giật cánh tay đối phương ra khỏi vai mình, thế nhưng lại thấy cánh tay hắn run run, trong mắt tràn ngập sự đau khổ.
Làm huynh đệ nhiều năm, hắn làm sao không biết tính cách của huynh đệ
mình. Long Tuấn nói không sai, Hậu Thổ giới khác với những địa phương
khác, tất cả mọi việc bên trong đều không lường trước được, cho dù là
Thiên Đạo cường giả cũng không có nửa phần nắm chắc, huống chi là hai
người bọn hắn. Mặc dù có chút không cam lòng, thế nhưng Đình
Nghị cũng phải thừa nhận, hai người bọn hắn quả thực là gánh nặng của Lý Nhạc Phàm. Quay đầu về phía Thích Minh Hữu và phu phụ Thiết Nam, Nhạc Phàm nói: - Ba người các ngươi cũng lưu lại đi. - Nhạc Phàm đại ca... Không đợi Thích Minh Hữu và Thiết Nam phản bác, Nhạc Phàm nghiêm mặt nói: - Minh Hữu, hiện tại ngươi mang trên vai trách nhiệm Thủ Lăng nhất tộc,
tuyệt không thể đơn giản mạo hiểm... Còn Thiết Nam, đám người Tô gia gia còn đang ở trên đời, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi bảo bọn hắn nên làm gì bây giờ? - Tiểu huynh đệ nói không sai,
việc này quyết định như vậy, mấy tiểu tử các ngươi toàn bộ lưu lại cho
ta, chuẩn bị tốt công tác tiếp ứng a. Bạch Tố Vân dứt khoát nói, đám người chung quanh im lặng không phản bác... . Sau khi an bài mọi chuyện, Văn Tông Thanh đột nhiên gọi Nhạc Phàm lại. - Lý Nhạc Phàm, có người muốn gặp ngươi. Văn Tông Thanh nghiêng người tránh ra, Nhạc Phàm nhìn về phía sau hắn,
lúc này, cách đó không xa hắc y nhân cũng đang nhìn về phía hắn.