Cuộc đời của Lý Nhạc Phàm, trải qua bao nhiêu nhấp nhô, không biết đã
phải chịu bao nhiêu nguy hiểm và đau khổ, hắn có được thành tựu ngày hôm nay, tất nhiên không thể thiếu nỗ lực và sự kiên trì của bản thân hắn.
Thế nhưng trên con đường đầy chông gai này, nếu như không có bằng hữu cổ vũ và giúp đỡ, chỉ sợ hắn cũng không đi được xa như vậy. Hắn vĩnh viễn
cũng không quên, người từng vươn hai tay, giúp đỡ hắn, mà Bạch Tố Vân
này chính là một trong số đó. Năm đó, nếu như không có kỳ ngộ
trong rừng, nếu như không phải có Bạch Tố Vân chỉ điểm, nếu như không có ý chí ngộ đạo, thực lực của Lý Nhạc Phàm sẽ không đột nhiên tăng mạnh
như vậy, có thể hắn đã sớm đi một con đường khác. Đoạn thời gian ở chung cùng Bạch Tố Vân, có thể nói là một bước ngoặt trên con đường nhân sinh của hắn. - Lý mỗ ra mắt chư vị... Nhạc Phàm chào hỏi đám người Thánh Vực, sau đó khom người thi lế với Bạch Tố Vân, trong mắt tràn ngập sự cảm kích: - Lý Nhạc Phàm bái kiến Bạch tiền bối, tiền bối hiện tại vẫn khỏe chứ? Đối với người thường mà nói, mười năm rất dài, rất nhiều sự tình sẽ bị
lãng quên đi, thế nhưng đối với người tu hành như Bạch Tố Vân, thời gian mười năm bất quá chỉ là một lát mà thôi, khi nhớ tới mọi chuyện, phảng
phất như nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy. - Tốt, tốt, tốt! Bạch Tố Vân vội vã nâng Lý Nhạc Phàm dậy, cười nói: - Tiểu huynh đệ hiện tại đã là hộ pháp Phật Tông, địa vị tôn quý, há có thể cúi đầu trước lão phu? Mau đứng lên đi, ha ha! - Năm đó nếu như không có tiền bối chỉ điểm, Nhạc Phàm sao có ngày hôm nay, cho dù có quỳ xuống thì có là gì? Vẻ mặt Nhạc Phàm chân thành khiến cho Bạch Tố Vân cảm thấy vô cùng cảm động. Người thanh niên tóc bạc cô độc năm đó, hiện tại đã chân chính là một
nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn duy trì một tấm lòng như cũ, thực sự là đáng quý. - Tiểu huynh đệ không cần để ý tới mấy thứ đó. Bạch Tố Vân khoát tay áo, nhàn nhạt mỉm cười nói: - Ngươi là người phi thường, có đại trí tuệ cùng với nghị lực, cho dù
không gặp phải lão phu ngươi cũng sẽ có thành tựu bất phàm. Thấy Nhạc Phàm còn muốn hành lễ, Bạch Tố Vân lại nâng đối phương lên nói: - Được rồi, được rồi, ngươi với ta cũng coi như là bằng hữu, không cần
khách khí như vậy. Chuyện này nếu như để đám phật đồ Phật Tông biết, còn không liều mạng với lão phu sao? Ha ha - A di đà phật! Liễu Nhân chắp tay, trên mặt có chút bất đắc dĩ nói: - Bạch huynh nói đùa rồi, tất cả đều do thiên định. Bất luận ở vào hoàn
cảnh nào cũng không thể thay đổi, nếu như hộ pháp có thể gặp được Bạch
huynh, vậy đó là duyên phận tạo hóa của hai người. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); - Không nói tới vấn đề này nữa. Bạch Tố Vân thu liễm nụ cười nói: - Lão hòa thượng, ta hẳn nên chúc mừng các ngươi a. Trận chiến của Nhạc
Phàm và Đại Tôn ngày hôm nay rất nhanh sẽ truyền ra toàn bộ Tu Hành
Giới, tin tưởng đám người có chủ ý tới Phật Tông sẽ không dám hành động
thiếu suy nghĩ. Sau này có Nhạc Phàm thủ hộ, Phật Tông cũng có thể tránh khỏi khó khăn hiện tại. Những năm gần đây, Phật Tông ở thế
yếu, Liễu Nhân làm chủ sự Phật Tông, vẫn luôn lo lắng không ngớt, hiện
tại nhìn thấy lão bằng hữu có thể buông một ít việc, trong lòng Bạch Tố
Vân cũng cảm thấy được an ủi đôi chút. Hai người biết nhau
nhiều năm, mặc dù lập trường khác nhau, thế nhưng vô cùng tâm đầu ý hợp. Trên thực tế, những người đã từng là Thập đại cao thủ trong thiên hạ
đều có chút giao tình, chỉ là bọn hắn rất ít khi tụ lại một chỗ, dù sao
phía sau bọn họ còn có Đại Tôn. - A di đà phật! Thiện tai, thiện tai! Đám người Liễu Nhân cùng chắp tay niệm một tiếng phật hiệu, dường như muốn phát tiết ra tâm sự đè nặng trong lòng nhiều năm. Bạch Tố Vân thở dài, lại quay về phía Nhạc Phàm nói: - Tiểu huynh đệ, tuy rằng hôm nay ngươi đoạn một tay của Cực Kiếm Đại
Tôn, thế nhưng đây cũng chỉ là một hóa thân mà thôi, lực lượng vẫn kém
một thành bản tôn, cho nên ta thiết nghĩ ngươi không nên tự cao tự đại. Nhạc Phàm nghe vậy có chút đăm chiêu, sau đó lại hỏi: - Bạch tiền bối, vậy thực lực chân chính của Cực Kiếm Đại Tôn ra sao? Trầm ngâm một lát, Bạch Tố Vân có chút nghiêm túc nói: - Thực lực của hắn phi thường đáng sợ, được xưng tụng là người có công
kích mạnh nhất trong các Đại Tôn, dường như đã tới cảnh giới vạn pháp
quy nhất, không gì không phá nổi, hơn nữa trong linh giới của hắn đã
diễn biến ra một tia lôi đình chi lực... - Lôi đình chi lực? Nhạc Phàm nghĩ ngợi, vẻ mặt có chút nghi hoặc. Bạch Tố Vân thấy thế khẽ gật đầu nói: - Không sai! Chính là lôi đình chi lực, lôi đình chi lực chính là một
trong những bản nguyên, sở dĩ, thế giới Đại Tôn diễn biến ra cũng không
ổn định, giống như là đứa trẻ vừa mới sinh ra, cần bản nguyên lực bổ
sung mới có thể lướn mạnh, bản nguyên lực càng nhiều, thế giới càng vững chắc, thực lực của hắn lại càng mạnh. Nếu như một ngày nào đó thế giới
thành hình, Đại Tôn mới chân chính tiến vào viên mãn chi cảnh, tới lúc
đó, Đại Tôn có thể siêu thoát một phương, phá toái hư không, tiến vào
vĩnh hằng hỗn nguyên, tiêu diêu tự tại. Nói tới đây, trong mắt Bạch Tố Vân có chút cảm khái. Vĩnh hằng hỗn nguyên, tiêu diêu tự tại, thứ đó thần bí ra sao, không
thể dùng ngôn ngữ để chỉ ra được. Nhạc Phàm từng nghe Vô Danh Đại Tôn đề cập qua, thế nhưng ngay cả bản thân Đại Tôn cũng không các nào hình
dung được sự huyền diệu của nó. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Sau đó, Bạch Tố Vân lại nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi biết vì sao Cực Kiếm Đại Tôn lại tính kế ngươi không? - Tại sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác? Nhạc Phàm giật mình, lập tức nhíu mày. Trong suy nghĩ của hắn, bản thân mình đả thương hai vị môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn, cùng với hắn kết
thành thù hận, Cực Kiếm Đại Tôn tính kế mình cũng là chuyện tình hắn đã
dự liệu, lại phái Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân truy sát hắn cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng khi nghe Bạch Tố Vân hỏi như vậy, tất
nhiên trong này có thâm ý khác. Ngẫm lại cũng đúng, Đại Tôn
chính là tồn tại chí cao vô thượng trong thiên hạ, những ân oán tình cừu với bọn hắn hết thảy đều là phù vân, duy nhất chỉ có lợi ích mới là
vĩnh hằng. Nếu như chỉ vì môn hạ của mình mà đi tính kế một tiểu bối,
quả thực không phải là chuyện tình vẻ vang gì, dù sao mỗi một Đại Tôn
đều cực kỳ coi trọng mặt mũi. Nếu Cực Kiếm Đại Tôn đã làm như vậy, khẳng định là có ý đồ khác. Thấy Nhạc Phàm cúi đầu trầm tư, Bạch Tố Vân trầm giọng nói: - Nếu như lão phu đoán không sai, Cực Kiếm Đại Tôn hẳn muốn mượn ngươi để tá nhĩ thành đạo. - Tá nhĩ thành đạo? Nhạc Phàm kinh ngạc, trong đầu hiện lên vô số ý niệm. Bạch Tố Vân gật đầu, chậm rãi nói: - Đại Tôn chi đạo, các con đường đều bất đồng, tỷ như thứ Vô Danh Đại Tôn ngộ chính là một chữ "khổ", đem khó khăn của nhân gian, các loại khổ
đau của con người dung nhập vào bên trong thế giới của mình. Trong những Đại Tôn khác, THiên Khung Đại Tôn ngộ "thiên", Nguyên Hoang Đại Tôn ngộ "cổ", Thánh Ngôn Đại Tôn ngộ "huyền", Minh Huyễn Đại Tôn ngộ "tình", mà Cực Kiếm Đại Tôn thì ngộ "cực", kiếm cực chi đạo, cũng chính là phá
diệt chi đạo. - Linh giới chính là thế giới do Đại Tôn diễn biến ra, thế nhưng Cực Kiếm Đại Tôn lại để trong thế giới này vô số kiếm
khí, mà sau khi ngưng tụ thành một điểm, điểm này chính là cực giới
điểm, uy lực của nó còn trên cả Đại Tôn, nếu như một khi bạo phát đủ để
hủy thiên diệt địa. Nguyên nhân chính là vì lực lượng của hắn quá mức
hung tàn, muốn tiến thêm một bước nữa sẽ trở nên vô khó khăn, vì vậy hắn một mực tìm kiếm ngoại lực, cầu đột phá tới chí cực. Dừng một chút, Bạch Tố Vân nhìn về phía Nhạc Phàm nói: - Tiễn hồn của ngươi thiên hạ vô song, có thể làm tan biến vạn vật, mà
hiệu quả của nó lại vừa vặn tương đồng với linh giới của Cực Kiếm Đại
Tôn, thậm chí nếu tính về tốc độ và lực phá hoại, so với cực điểm lực
còn tốt hơn... - Vì vậy Cực Kiếm Đại Tôn mới đánh chủ ý tới ta? Nhạc Phàm tiếp tục nói: - Hắn muốn dùng sát kiếp giúp đỡ ta nhanh chóng mạnh lên, sau đó bức ta
cùng hắn đánh một trận, cho ta mượn uy thế của hắn để đột phá. Đương
nhiên, một khi ta thất bại, chỉ có con đường chết. Trải qua sự chỉ điểm của Bạch Tố Vân, Nhạc Phàm trong nháy mắt đã đem toàn bộ sự việc ra nói một cách rõ ràng. Đồng thời, mọi người chung quanh đều vì phần tâm cơ này của Cực Kiếm
Đại Tôn làm cho lạnh người. Đường đường là Đại Tôn, vì lợi ích của mình, không ngờ lại không từ thủ đoạn như vậy, quả nhiên là hạng người vì tư
lợi bản thân. Nếu như thế này, Thiên Khung Đại Tôn để chúng tu sĩ tiến
vào Hậu Thổ giới tìm kiếm cơ duyên tất có mục đích khác. Cảm xúc ngổn ngang trong lòng, mọi người trầm mặc không nói gì.