Xích Viêm Long Tước vừa mới rời đi, thân thể Nhạc Phàm lại nổi lên biến hóa mới. Màu đồng trên da bị từng đạo văn ấn hắc sắc quấn quanh, phảng phất như
nó là ma chú quấn quanh Nhạc Phàm từ xa xưa, thế nhưng theo sự chiếu
sáng của tinh quang, hắc sắc chiến văn dần dần biến thành bạch sắc, đồng thời sinh mệnh tự biến ảo, cuối cùng hóa thành một đồ án tinh không
đang vận chuyển. Mỗi một chiến văn đan xen, hình thành một ngôi sao lóe sáng, đối ứng với ba trăm sáu mươi huyệt vị của Nhạc Phàm, lóe
ra quang mang nhàn nhạt. Mà ở chỗ mi tâm hắn, đồ đằng hỏa diễm càng thêm rõ ràng, thậm chí còn phát sinh ra kim quang nhàn nhạt. Thực sự khó có thể tưởng tượng ra, trên thế gian lại có văn ấn hoàn mỹ tới như vậy, giống như là lễ vật trời ban... . So với biểu hiện bên ngoài, bên trong cơ thể Nhạc Phàm là một mảnh hỗn loạn. Huyết vụ hồng sắc từng chút một rót vào thân thể hắn, ăn mòn kinh mạch
hắn. Huyết sắc càn rỡ cướp đoạt như vậy nhất thời phá vỡ sự cân đối của
hai đạo ấn ký, đó chính là Kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn và phật quang
của Vô Danh Đại TÔn. Huyết sát thô bạo điên cuồng, muốn thôn phệ tất cả. Kiếm ấn sắc bén vô song, muốn hủy diệt và phá vỡ hết thảy. Phật quang tràn ngập chính khí, giữa hai đạo kiếm ấn giống như là nước với lửa, thủy hỏa bất dung. Thân thể Nhạc Phàm giống như là một chiến trường thu nhỏ, liên tục chịu đựng ba cỗ lực lượng trùng kích, suýt chút nữa đả thương tới tâm mạch
của hắn, lúc đó cho dù ý chí Nhạc Phàm có cường thịnh trở lại cũng vô
pháp bảo trụ tính mệnh. Phá hư... Chữa trị... Tuần hoàn không thôi... Nhạc Phàm dưới sự đau nhức dày vò đó không ngừng nhẫn nại, hắn không thể để bản thân mình chết đi! Trong lúc hoảng hốt, từng hình ảnh đứt quãng hiện lên trong đầu Nhạc
Phàm, có ấm áp, có thống khổ, có ly biệt, có giết chóc. Trong lúc không
tự giác, Nhạc Phàm chìm đắm trong thế giới ký ức, những dòng chữ cổ xưa
lần thứ hai hiện lên, khiến cho hắn bình tĩnh lại. Tâm thần bất động, khí tức thô bạo kéo dài... . Lần lượt tan biến, lần lượt trọng sinh. Huyết sát, kiếm ấn, phật quang. Mỗi một lần đánh, lực lượng của ba thứ sẽ lại yếu đi một phần, mỗi một
lần trọng sinh sẽ lại có một tia lực lượng dung nhập vào trong xương cốt và kinh mạch của Nhạc Phàm. Xương cốt màu đen lộ ra kiếm ý phong mang. Kinh mạch màu đen tùy ý bành trướng. Máu huyết kim sắc tỏa ra mùi thơm ngát. Kiếm cốt, hung mạch, phật hương. Nhìn qua tưởng như ba cỗ lực lượng bài xích nhau, không ngờ lại hình
thành một tam giác cân đối trong cơ thể Nhạc Phàm. Lập tức, một loại cảm giác tràn ngập thân thể hắn, đem đến cho hắn lực lượng và tín niệm vô
cùng... . không chỉ là thân thể Nhạc Phàm, ngay cả thần thức của hắn cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vốn tiễn hồn đang thụ thương, dưới sự kết hợp với tâm thần của Nhạc
Phàm đã dần dần khôi phục, thế nhưng khi hắn muốn rời khỏi thức hải thì
có một đoạn ký ức truyền thừa dung nhập vào trong đầu hắn. Ngay sau đó, tiễn hồn từng chút một thu nhỏ lại, cuối cùng ngưng tụ lại
thành một điểm sáng rất nhỏ, bằng vào mắt thường khó có thể nhận ra. Phật ngữ có câu: nhất hoa nhất bồ đề, nhất sa nhất thế giới. Dường như, một thế giới yếu ớt đang được thai nghén trong điểm sáng kia, đang lớn dần, chỉ chờ phá kén chui ra... . Trong nham thạch nóng chảy, chiến văn trên người Nhạc Phàm dần dần biến mất, tất cả lại khôi phục bình thường. Chỉ thấy hắn chậm rãi mở hai
mắt, chung quanh cũng không cảm nhận được sự nóng bỏng từ dòng nham
thạch mang lại mà chỉ có cảm giác ấm áp sảng khoái, thậm chí ngay cả con mắt cũng có thể tùy ý quan sát. Nắm tay lại, Nhạc Phàm có cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, đồng thời trong lòng cũng có điều hiểu ra. Nguyên lai, trước Thiên Vu còn có Cổ Vu nhất tộc, đó chính là thời
thiên địa sơ khai, là sinh linh đầu tiên trên thế gian, chúa tể của vạn
vật, vạn linh thần phục. Thế nhưng sau khi hạo kiếp thiên đại ập xuống,
Cổ Vu nhất tộc dần dần ly tán, mà Thiên Vu chính là một nhánh huyết mạch của Cổ Vu nhất tộc. Trong trí nhớ truyền thừa, văn ấn trên
người Thiên Vu nhất tộc chính là thông qua trận pháp chi đạo mô phỏng Cổ Vu chi thân, hi vọng có thể tái hiện huy hoàng của Vu tộc. Thời gian
đó, văn ấn được xưng tụng là "thần văn", "thiên thần chi văn", là lễ vật trân quý thiên nhiên ban cho cổ Vu nhất tộc thời thiên địa sơ khai. Chỉ tiếc, chiến văn Thiên Vu nhất tộc sở hữu cũng không phải là hoàn
chỉnh, cuối cùng dẫn tới những chiến sĩ sở hữu chiến văn trở nên điên
cuồng, trở thành trớ chú đối với huyết mạch Thiên Vu. Điều này cũng lý
giải vì sao, trước kia Nhạc Phàm trên Tần Hoàng đảo lại có cử động điên
cuồng, suýt chút nữa giết đi thê tử mình. Nếu không phải Nhạc Phàm lấy
tình nhập đạo ngưng tụ tiễn hồn, ở thời khắc mấu chốt có thể bảo hộ cho
bản tâm, chỉ sợ hiện tại hắn đã trở thành kẻ cuồng sát. Chỉ là, tất cả những trớ chú này trên người Nhạc Phàm đã tiêu tan thành mây
khói. Trong sinh tử hắn lần lượt cảm ngộ lực lượng, kích phát tiềm lực
của bản thân, đồng thời trong lúc vô ý bổ sung toàn bộ ấn ký chiến văn,
cuối cùng chỉ còn lại bản nguyên, trở thành tồn tại sở hữu huyết mạch Cổ Vu. Cổ Vu nhất tộc, chính là sinh linh cổ xưa nhất phiến thiên địa này, sở hữu trí tuệ và lực lượng phi phàm, huyết mạch Cổ Vu đại
biểu cho kiên trì và tín niệm. Mặc dù Nhạc Phàm còn chưa thử,
thế nhưng hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác tràn ngập lực lượng,
các biệt một trời một vực so với trước đây. Đối với chuyện này, Nhạc Phàm không có mừng rỡ nhiều lắm, nội tâm hắn lại càng tràn ngập sự nhớ nhung, cố chấp, thương cảm. Trên thế gian cũng không có cái gì gọi là kết quả chân chính, có người
vẫn cho rằng ai đặc biệt may mắn, sở hữu phúc khí, sở hữu cơ duyên cho
nên mới cường đại, thế nhưng mấy ai biết, ai nhìn thấy nỗ lực phía sau
của họ. Kỳ thực, huyết mạch Cổ Vu cũng không có biến mất, mà là dung
nhập vào trong cơ thể mỗi một sinh linh, chỉ bất quá, rất ít người có
thể như Lý Nhạc Phàm, dưới an nguy trước mắt, trong lúc sinh tử, đột phá cực hạn, siêu việt chính mình... . Lúc này lịch kiếp
trọng sinh, Nhạc Phàm không chỉ là con bướm phá kén, mà lực lượng thân
thể lại có sự đề thăng về chất, hiện tại cho dù chống lại Đại Tôn, hắn
cũng có tự tin đánh một trận. Thế nhưng điều làm hắn tiếc nuối nhất
chính là, sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể vẫn không khôi phục. Nói
cách khác, mặc dù hắn sở hữu lực lượng hủy thiên diệt địa, cũng không
ngăn cản được việc sinh mệnh lực tiêu tán. Im lặng một lát,
Nhạc Phàn nhìn thân thể xích lõa của mình, khóe miệng hiện lên nụ cười
khổ. Lập tức nắm lấy giới tử đang lơ lửng bên cạnh, nhảy ra khỏi nham
thạch nóng chảy, bay lên đỉnh núi. - A! Một tiếng kêu
sợ hãi vang lên, Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại thì thấy một tên trung niên nam tử sắc mặt trắng bệch đang nhìn mình, hiển nhiên là vì sự xuất hiện đột ngột của hắn mà bị dọa cho sợ hãi. - Ngươi là ai? Ngữ khí của Nhạc Phàm vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trung niên nam tử này sắc mặt đại biến nói: - Lý hộ pháp tha mạng! Lý hộ pháp tha mạng! Ta... Ta, tiểu nhân không
biết người ở chỗ này thanh tu cho nên xông lầm tới đây... . - Ngươi biết ta? Hàn mang trong mắt Nhạc Phàm chợt léo, cho rằng đối phương là thám tử
của đám người Chu Khang Cảnh phái tới, chuyên môn ở đây giám thị xem hắn còn sống hay không. Trung niêm nam tử này bị sát khí của Nhàm dọa tới mất mật, vội vã giải thích nói: - Người là hộ pháp Phật Tông, là truyền nhân của Vô Danh Đại Tôn, hiện
tại trong Tu Hành Giới này không ai là không nhận ra người a! Tiểu nhân
may mắn được chứng kiến đại uy của hộ pháp, xin hộ pháp đại nhân tha
mạng.