Cổ Vực, Xích Viêm Giới. Lúc này, lửa ở chung quanh Xích Viêm Sơn đã sớm tắt, chỉ còn có từng đám khói bụi cuồn cuộn. Trong lòng núi hỏa sơn, Nhạc Phàm vẫn như cũ lẳng lặng nằm ở trong nham thạch nóng chảy, không có chút cử động nào. Tính toán thời gian một
chút, hắn nằm trong nham thạch nóng chảy đã được nửa tháng. Thời gian trôi qua từng chút một, kim quang bao phủ chung quanh Nhạc
Phàm dần dần ảm đạm, mà Thiên Phật Luân vốn có quang thải rực rỡ cũng đã bắt đầu trở nên ảm đạm không ánh sáng. Thiên Phật Luân tuy
rằng là cửu phẩm kỳ bảo, phòng ngự vô song, thế nhưng dù sao nó cũng là
vật chất, không có ngoại lực duy trì, sẽ có lúc năng lượng phải dùng
hết. Không bao lâu sau, linh quang trong Thiên Phật Luân vụt tắt, kim quang chung quanh Nhạc Phàm hoàn toàn tiêu tán. Xuy! Xuy! Xuy! Nham thạch nóng chảy nóng hổi bao phủ người Nhạc Phàm, trong nháy mắt
đốt y phục của hắn thành tro tàn, chỉ có chiến đao trong tay và một
chiếc túi gấm bên người là còn nguyên vẹn, mơ hồ bắn ra hàn quang. Trong nham thạch nóng chảy, thân thể Nhạc Phàm cũng không bị hòa tan,
chỉ là da thịt hắn lúc này đỏ bừng, giống như là sắt thép bị nung lên. Thử nghĩ một chút mà xem, người bình thường nếu như dưới sự bao quanh
của nham thạch như hiện tại, sợ rằng ngay cả xương cốt cũng bị hòa tan,
cho dù là Đại Tôn, lấy trình độ thân thể mà nói, cũng không dám ở trong
nham thạch nóng chảy chứa đầy địa sát chi hỏa mà nghỉ ngơi quá chín tức. Đương nhiên, mặc dù thân thể Nhạc Phàm có thể thừa nhận sức
nóng của địa sát chi hỏa, thế nhưng không có nghĩa là hắn không có cảm
giác. Ngược lại, trong nháy mắt nham thạch bao quanh Nhạc Phàm, một trận đau đớn kịch liệt kích thích đại não hắn, khiến cho hắn giật mình tỉnh
lại, thế nhưng lại đau đến ngất đi... . Không biết đã qua bao lâu, Nhạc Phàm từ trong hôn mê tỉnh lại. Đột nhiên, một trận đau đớn lần thứ hai công kích tâm thần của hắn,
cũng may lúc này hắn sớm có sự chuẩn bị, cho nên không có bị hôn mê, thế nhưng cho dù là như vậy, sự đau đớn, dày vò khi bị thiêu đốt kia, so
với chết còn khó chịu hơn. Muốn rít gào, thế nhưng lại không phát ra thành tiếng. Muốn phẫn nộ, thế nhưng lại không có lực. Nhạc Phàm cảm nhận được sự đau nhức từ thân thể truyền đến, nhưng không có cách nào khống chế thân thể của mình, bóng ma tử vong bao phủ linh
hồn hắn. Trùng sinh trong liệt hỏa, hoặc là chết đi trong liệt hỏa. Trong sinh tử có sự sợ hãi, trong sinh tử có đại dũng khí... Nhưng mà,
đến khi chân chính nhìn thấy sự sống chết trước mặt, trong lòng Nhạc
Phàm đã sớm quen với việc dũng cảm và sợ hãi, hắn thầm nghĩ bản thân
phải sống sót, chí ít hiện tại hắn không thể chết được. Kiên trì! Nhẫn nại! Tín niệm vô biên đã mang lại cho Nhạc Phàm lực lượng và trí tuệ vô
cùng, thê lương tịch mịch, chúng khổ vĩnh sinh, bất sinh bất diệt, không tăng không giảm. Đau đớn tới cực điểm. Dần dần đã có thói quen bị đau đớn tập kích, trong lòng Nhạc Phàm hiện tại là một mảnh trống rỗng... . Thần thức khẽ động, tiễn hồn chợt lóe lên rồi bị diệt vong, đó chính là biểu hiện của việc tâm thần Nhạc Phàm đã bị thương nặng. Bất quá, khi còn lại chiếc tiễn hồn cuối cùng, thất thải lưu ly châu trên tiễn hồn lại phát ra quang mang hoa mỹ. Một đoạn văn tự xa xưa xuất hiện trong đầu Nhạc Phàm, cho tới bây giờ
hắn chưa từng nhìn thấy những dòng chữ này, thế nhưng mỗi một chữ lại
đem đến cho hắn một cảm nhận khác nhau, thậm chí khiến hắn quên đi sự
đau đớn về thân thể. Lúc này, thiên địa dị biến, tinh quang vô
tận chiếu xuống, xuyên qua nham thạch nóng chảy trực tiếp tiến vào trong cơ thể Nhạc Phàm, từng đạo văn ấn hắc sắc bao trùm thân thể hắn. Thiên địa như một, vạn vật tịch diệt. Trong hư không, Nhạc Phàm khoanh chân ngồi đó, chung quanh hắn, vô số ngôi sao vờn quanh. Tinh thần lực ôn hòa, âm nhu, cảm giác nóng rực dần dần biến mất, trong lòng Nhạc Phàm bắt đầu xuất hiện lực lượng giống như sóng biển dâng
trào, loại lực lượng này khác với lực lượng nguyên khí đến từ thiên địa, mà chính là lực lượng thân thể thuần túy. Không buồn không
vui, Nhạc Phàm chìm đắm trong sự tưới nhuần của các ngôi sao, văn ấn hắc sắc càng lúc càng rõ ràng, phảng phất như từng ngôi sao đang di chuyển
theo một quỹ tích nào đó, nhiều lần rèn luyện thân thể cũng như từng bộ
phận trên người hắn. Thân thể Nhạc Phàm từng chút, từng chút
một biến hóa, cùng lúc đó, chiến đao trong tay hắn bắn ra hàn mang...
Chiến đao đỏ như máu chậm rãi hòa tan trong nham thạch nóng chảy, tạp
chất bị loại trừ hết, hóa thành một đạo sát khí bản nguyên, theo cánh
tay dung nhập vào bên trong cơ thể Nhạc Phàm. Sát khí nhập thể, dị thường hung mãnh, trong nháy mắt chiếm phân nửa thân thể Nhạc Phàm,
từng đạo sát khí thô bạo trùng kích tâm thần hắn, muốn đồng hóa hắn, nếu như không phải hắn có ý chí kiên định, sợ rằng đã mất đi lý trí từ lâu, rơi vào trong điên cuồng. Mãnh thú viễn cổ hồng hoang, yêu ma thôn phệ thiên địa, cũng không thoát khỏi đoàn sát khi hung mãnh này. Đó không chỉ là một đoàn sát khí, không chỉ có lửa giận của vô số quân
giặc, còn có ma tính của thượng cổ sát thần Bạch Khởi nơi Cửu U, còn có
máu tươi và oán niệm! Khi trước nếu không phải có xá lợi thánh phật trấn áp, sợ rằng nó đã biến thành hung khí gây ra tai họa cho nhân gian từ
lâu, thế nhưng, cho dù là như vậy hiện tại cũng không có ai dám đối đầu
trực tiếp với đoàn sát khí này... . Sát khí nồng đậm, tràn ngập toàn bộ hỏa sơn, tự nhiên sẽ kinh động đến những vật có sinh mệnh trong hỏa sơn. Cảm nhận được sự biến hóa của địa huyệt, Xích Viêm Long Tước từ trong
ngủ say bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, trong lòng căm giận, vì vậy tức
giận tiến thẳng về phía Nhạc Phàm. Lúc này Nhạc Phàm đang ở
trong nham thạch nóng chảy, toàn thân xích lõa, da thịt đỏ bừng, bị một
đoàn huyết sắc vụ khí bao phủ, tản ra khí tức xa xưa, thê lương, máu
tanh, thô bạo, hung ngoan, thần bí... Đủ các loại khí tức dị dạng. Khí tức như vậy khiến cho Xích Viêm Long Tước sợ hãi, không dám tới
gần. Nhất là khi nó thấy từng đạo văn ngân hắc sắc quấn quanh Nhạc Phàm, tất cả sự giận dữ đều tan thành mây khói, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
Phảng phất như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng. Xích
Viêm Long Tước chính là hoang thú tồn tại từ thời viễn cổ, sở hữu huyết
mạch Viêm Long và Chu Tước, bản thân thuộc về tồn tại đỉnh phong trong
những sinh linh, nhưng mà trong trí nhớ của nó, trên thế gian này có một loại sinh linh, so với đại năng thiên địa còn kinh khủng hơn, so với
yêu tộc còn trên một bậc, đó chính là "Cổ Vu". Cổ Vu nhất mạch
tồn tại từ thời viễn cổ hồng hoang, qua nhiều lần đại kiếp nạn, huyết
mạch của Cổ vu nhất tộc dần dung nhập vào tộc khác, hoặc bị cho rằng là
tà ma ngoại đạo, dần dần biến mất trên thế gian, mà Thiên Vu nhất tộc
chỉ là một nhanh huyết mạch của Cổ Vu mà thôi. Thế nhưng hiện tại không
ai biết, thời viễn cổ xa xưa, Cổ Vu mới chân chính là chúa tể thiên địa, là tồn tại đỉnh phong trên chúng sinh. Mà người này không ngờ lại sở
hữu Vu sư tế tự. Không sai. Xích Viêm Long tước có thể rõ ràng cảm nhận được huyết mạch Cổ Vu trên người Nhạc Phàm, đó là sự
sợ hãi và cấm kỵ truyền thừa từ xưa tới nay... . . Tai họa! Đối phương quả thực chính là một tai họa! Toàn thân Xích Viêm Long Tước như muốn nhũn ra, sự sợ hãi thật lớn lan
tỏa khắp toàn thân nó, khiến cho nó không dám sinh ra sự phản sáng. Nó thậm chí còn đang suy nghĩ, bản thân mình sao lại không may như vậy, lại gặp một sát tinh mang trên người huyết mạch Cổ Vu, còn đánh cùng
đối phương một trận, lẽ nào vận khí của nó lại kém như vậy. Nếu sớm biết đối phương là Cổ Vu, cho dù cho nó gan lớn bằng trời, nó cũng không dám đối địch. Cảm xúc lẫn lộn, Xích Viêm Long Tước không chút do dự rời khỏi nơi này, trốn dưới một chỗ thật sâu dưới lòng đất. Nó thề, nó không bao giờ muốn gặp lại sát tinh này nữa.