Trở về thời viễn cổ là lúc, thiên địa rộng vô hạn, ai cũng không biết
tận cùng của thế gian là ở nơi nào. Mà vạn vật sinh linh khó lòng di
chuyển, câu thông với nhau, để tiện cho việc truyền đạo vạn linh, trí
giả viễn cổ lợi dụng trận pháp siêu phàm sáng chế ra một biến pháp,
khiến cho sinh linh ngay lập tức có thể di chuyển hàng tỉ vạn dặm, tốc
hành thiên địa, đó là cổ hành chi thuật, được hậu thế tôn xưng là "Cổ
hành thông đạo". Cổ hành thông đạo vừa xuất hiện, thiên địa lúc đó tự nhiên là vạn pháp đại thịnh, người cầu đạo nhiều không kể xiết,
hồng hoang đại địa là chốn hưng thịnh, giống như là một bức họa sinh
động. Nhưng mà, thiên đạo nhân quả tuần hoàn không thôi, thịnh
cực tất suy đã là quy luật... Cường giả ngày càng nhiều, xung đột ngày
càng lớn, lực lượng càng mạnh, thiệt hại càng lớn, cuối cùng mâu thuẫn
bạo phát, dẫn tới hạo kiếp vô lượng, thương thiên đại địa bị nghiền nát, vô số cường giả ngã xuống, truyền thừa xa xưa bị đoạn tuyệt, mãi cho
đến mấy nghìn năm sau mới dần dần khôi phục lại. Để tránh cho
việc tai họa lần thứ hai phát sinh, thượng cổ đại năng rút ra kinh
nghiệm xương máu, quyết định ngừng truyền đạo, cũng đem thông đạo đi tới viễn cổ hủy bỏ toàn bộ. Chỉ tiếc, họa sinh linh cũng không ở
ngoại vật mà ở trong tâm. Trải qua bao nhiêu năm sau thượng cổ chi loạn, Tu Hành Giới hoàn toàn suy sụp, truyền thừa đã đoạn tuyệt, mà thượng cổ thông đạo tại Thập Phương điện này là chỗ được bảo tồn tương đối hoàn
chỉnh nhất... . - Đây là Cổ Hành thông đạo sao? Nhạc Phàm cất bước đi vào Thập Phương chi môn, tức thì bước vào trong một không gian u ám. Ở chỗ này, hắn không cảm giác được sự tồn tại của thời gian, bản thân
hắn phảng phất như hóa thành hư vô, dung nhập vào bên trong thế giới
mông lung u ám này, không có trời, không có đất, không có sinh lin vận,
chỉ có mênh mang u ám. Dưới chân không có đại địa, Nhạc Phàm đành phải dựa vào cảm giác mà tiến về phía trước... . Bốn phía an tĩnh một cách đáng sợ, khiến cho hô hấp và tim đập dồn dập, nhưng cũng không cảm giác được bất luận một sự tồn tại nào. Không biết qua bao lâu, Nhạc Phàm bỗng nhiên dừng bước, cau mày nhìn lên phía trên. Không thể nói rõ rốt cuộc là vì sao, nơi này lại cấp cho Nhạc Phàm một
loại cảm giác rất kỳ diệu, giống như là một thế giới căn bản không tồn
tại, không nhìn thấy cũng không sờ thấy, khiến cho người ta lạc lối
trong hư không vô tận này. Tràng cảnh như vậy, không khỏi làm hắn nhớ
tới một loại trận pháp. Trong kỳ thuật có nói, rất nhiều trận pháp đều
là mượn tinh thần lực của thiên địa, là cho con người ta u mê, lạc mất
phương hướng, hoặc là bị giết chết. Đối với trận pháp, đoạn
thời gian Nhạc Phàm ở Ẩn Tiên cốc từng học qua một đoạn thời gian, hiện
tại mặc dù không tính là một đại Tôn sư, thế nhưng cũng xứng với danh
xưng đại sư, hơn nữa, hắn từng trải qua vô số chuyện, sáng chế ra nhiều
loại trận thuật mang tính sát thương. Bởi vậy, hắn đối với trận pháp có
phán đoán vô cùng nhạy cảm. Dựa vào trực giác, hắn có thể kết luận bản
thân mình đang ở trong một trận pháp không gian, trong trận pháp này,
không cảm giác được bất luận một thứ gì bên ngoài. Không ngờ
bằng lực của trận pháp sáng tạo ra thế giới, thủ đoạn kinh khủng như vậy quả thực nghe mà rợn người. Phải biết rằng, trong Tu Hành Giới, trận
pháp được coi là thứ không quan trọg, tất cả tu sĩ luôn cười nhạt, ai
lại ghĩ tới, sẽ có người bằng vào lực của trận pháp mà diễn hóa ra thế
giới. Xem ra, người sáng tạo ra trận pháp này, luận tu vi hay tạo nghệ
đều không dưới Đại Tôn. Mặc dù Nhạc Phàm suy đoán ở đây hẳn
không có nguy hiểm gì, thế nhưng hắn vẫn duy trì thói quen cảnh giác của một người thợ săn, chăm chú quan sát chu vi chung quanh. Phóng thần niệm ra bên ngoài, giống như rơi vào trong nước, căn bản không
dùng được nửa điểm lực lượng nào, nếu là người khác thì có lẽ đã buông
tha, thế nhưng Nhạc Phàm là người tinh thông trận pháp, không những
không có nỗi giận mà lại dẫn động tiễn hồn, hướng về phía trên bầu trời
cẩn thận tìm kiếm. Lướt qua tầng tầng lớp lớp mê chướng, từ phía trên không trung truyền đến một cảm giác kỳ diệu. Phúc đến thì lòng cũng sáng tỏ, Nhạc Phàm lăng không mà ngồi đánh ra
một bộ thủ quyết, hoặc liên ấn, hoặc quyền ấn, hoặc chỉ ấn, hoặc đỉnh
ấn... Thủ quyết trùng trùng điệp điệp, tổ hợp trở thành một trăm lẻ tám
tinh thần đồ án. Tinh đồ vừa xuất ra, mảnh chu vi mông lung chung quanh không gian nhất thời nổi lên biến hóa kinh người. Trong bầu trời, một tia quang mang từ từ hạ xuống, ngưng tụ trên đầu
ngón tay Nhạc Phàm, hóa thành một điểm sáng. Điểm sáng này không biết từ đâu mà tới, thế nhưng theo sự ngưng tụ của quang mang, sương mù dày đặc chung quanh dần dần biến mất, lộ ra một mảnh tinh không vô tận. Trong hư không, tinh quang lưu chuyển, từng đạo biến hóa huyền diệu diễn sinh trong lòng Nhạc Phàm. Thủ ấn này có tên là "Tinh thần quyết", chính là thứ mà Nhạc Phàm lĩnh
ngộ ra trong thời gian ẩn cư. Cùng với nó là một bộ thủ quyết, hay chính xác hơn một là một số quy tắc cùng yếu lĩnh khi tu luyện trận pháp. Tuy rằng Nhạc Phàm rất ít sử dụng trận pháp, thế nhưng cũng không có nghĩa
là hắn không để ý tới "Tinh thần quyết", mà ngược lạc, Nhạc Phàm chưa
từng ngừng tìm hiểu nó. Nhưng mà, càng cảm ngộ sự huyền diệu trong đó,
hắn càng thấy nó không hề tầm thường. Căn cứ vào sự ghi chép
của điển cố, Nhạc Phàm từ chỗ Thích Minh Hữu cũng có lý giải một chút.
Tại thời viễn cổ, trận pháp không phải là không quan trọng như hiện tại, ngược lại nó lại là thứ hưng thịnh một thời. Bất quá, ngay lúc đó trận
pháp cũng không phải dùng để phòng ngự hay công kích, mà là dùng để rèn
luyện kỳ thuật của người tu hành. Không sai! Chính là rèn luyện bản thân, đem trận pháp khắc ở trên người, thập chí đem nó nhập vào bên trong cơ thể, làm cho lực lượng đạt tới đỉnh phong. Rất nhiều
trí giả viễn cổ cho rằng, cả đất trời là một trận pháp lớn, vạn vật như
một quân cơ, đạo tu luyện chính là đem thiên địa lực chuyển hóa thành
lực lượng của bản thân, đánh vỡ trận pháp, trở thành vĩnh hằng. Vì vậy
có một ít trí giả đột nhiên nghĩ tới, nếu như thiên địa làm trận diễn
hóa ra vạn vật, vậy tại sao sinh linh vạn vật không thể mượn lực trận
pháp, diễn hóa ra thiên địa. Trải qua sự thử nghiệm, rốt cuộc
có một vị trí giả quan sát sự biến ảo của thiên địa, sự thay đổi lên
xuống của nhật nguyệt, các ngôi sao, sáng tạo ra trận pháp, dung nhập
vào trong cơ thể, lấy cơ thể luyện trận, trở thành Đại Năng, mà người
này trong "Hồng Hoang cổ sử" từng ghi chép qua, chính là nhân vương đầu
tiên - Hoàng Hi. Trận pháp vừa xuất hiện, thiên địa biến sắc.
Không ít người tu hành đều bái Hoàng Hi, học tập trận pháp, mà loại tu
sĩ này được người khác gọi là trận tu, lấy trận tu đạo. Thế nhưng điều
khiến người ta cảm thấy tiếc nuối nhất chính là, sau hai lần đại kiếp
nạn thiên địa qua đi, trận pháp dần dần thụt lùi, cuối cùng sụp đổ, trở
thành một trong kỳ môn bát pháp. Nhạc Phàm không dưới một lần
từng đoán rằng, bộ "Tinh thần quyết" này có thể có liên quan tới thượng
cổ trận tu hay không, thế nhưng những năm gần đây, mỗi lần cảm ngộ trận
pháp, vẫn không có thu hoạch... . Trong tinh không vô tận, sự im lặng tràn ngập không gian. Nhạc Phàm chìm đắm trong sự biến hóa huyền diệu của Tinh Thần quyết, hoàn toàn không biết tới sự biến hóa của bản thân. Tinh quang hạ xuống, thẩm thấu vào thân thể Nhạc Phàm, lập tức từng đạo văn ấn thần bí cổ xưa khắc vào da thịt hắn, đó chính là chiến văn đã
từng như phù dung sớm nở tối tàn, là tượng trưng của chiến sĩ Thiên Vu
bộ tộc. Chiến văn giăng khắp nơi, kéo dài tới khuôn mặt của
Nhạc Phàm, cuối cùng hội tụ lại mi tâm của hắn, tạo thành một ấn ký mơ
hồ, như ẩn như hiện, giống như một đóa hỏa vân đang thiêu đốt chung
quanh. Khác với sự xuất hiện của chiến văn lần trước, lúc này
trên mặt Nhạc Phàm vô cùng bình thường, trên người không có khí tức
cuồng bạo, giống như biển cả, thâm sâu. TInh quang như nước
chảy, theo quỹ tích của từng đạo chiến văn chạy trên người Nhạc Phàm...
Chiến văn giống như được tinh quang tẩm bổ, vốn văn ấn lờ mờ ảm đạm từ
từ hiện lên một cách rõ ràng. Một đạo khí tức cổ xưa tràn ngập
toàn bộ tinh không, Nhạc Phàm ngồi đó, giống như chúa tể của phiến thiên địa này, những ngôi sao chung quanh đều phải chuyển động chung quanh
hắn, bắn ra quang thải chói mắt. Cảnh tượng kỳ dị diễn ra một lúc lâu. Một lát sau, Nhạc Phàm từ trong tỉnh lại, trong lòng có một loại cảm giác rõ ràng không nói lên lời.