Minh Tâm đột nhiên xuất hiện khiến nhiều người ngạc nhiên. Có kinh hỉ, có phẫn nộ, chút đạm mạc, một chút mâu thuẫn rối rắm... Vốn Quỳ Hoa cung từng là lão đại trong hắc đạo nhưng sau lại phụ thuộc và Mộ Dung thế gia, vốn lại là người trong bạch đạo. Điều này hiển nhiên là “phản bội” lại toàn bộ giới hắc đạo mất rồi. - Ta tưởng ai! Hóa ra là phản đồ của hắc đạo. Đặng Thất trong lòng khó chịu, chỉ trích:- Minh Tâm! Nơi này tụ họp nhân sĩ hắc đạo, tiểu nhân như ngươi tới đây làm gì?- Đặng lão nhị! Ngươi muốn chết có phải không?Minh Tâm trong mắt hai đạo hàn quang, tức giận không thôi. Đối phương câu “phản đồ”, câu “tiểu nhân” nói với nàng thì làm sao mà chịu nổi. Quả thực là khiêu khích trắng trợn! Đường đường lại một tông chủ mà lại có người đả kích, coi mình là một kẻ hèn hạ như vậy trong hắc đạo. Lần này nếu không có lý do trọng đại thì nàng cũng không thèm tới nơi này tụ hội để gánh lấy những lời nói miệt thị thế này. Đặng Thất đứng dậy giận dữ nói:- Thế nào? Muốn giết ta? Chỉ bằng ngươi hả? Động thủ đi! Ai không dám thì là con rùa đen. Vốn năm đó Thiết Huyết đem phương pháp tiến nhập cảnh giới thiên đạo nói ra rộng rãi nên mấy năm gần đây xuất hiện vô số cao thủ trong giang hồ. Một trong những người đó chính là Đặng Thất. Hắn hiện giờ đã bước vào cánh cửa thiên đạo, so với thực lực năm đó thì hắn tin tưởng gấp trăm lần, thậm chí muốn thông qua đại hộ hắc đạo liên minh lần này sẽ lấy lại uy danh của Thanh bang. Đương nhiên, Minh Tâm cũng chẳng dẫm chân tại chỗ. Với sự chỉ đạo của Mộ Dung Ngạo Hàn, một cao thủ thiên đạo, nàng cũng trở thành cao thủ thiên đạo, tung hoành bát phương mà chẳng ao làm gì được nàng. Nếu xem xét kỹ, cảnh giới võ công của Minh Tâm còn cao hơn Đặng Thất một tầng. Không khí như đông đặc lại, mọi người như sắp chứng kiến giao thủ của hai bên thì chợ cảm nhận một cỗ uy lực thiên địa cực lớn bao phủ cả đại đường, áp lực cực lớn khiến kẻ khác không thở nổi, lộ ra nét mặt hoảng sợ. - Được rồi... Minh Tâm cung chủ do ta mời tới! Sao mọi người không ngồi xuống cả đi! Quan Tâm thần sắc tự nhiên, nhưng ai nấy cũng thấy được: khí thế vừa rồi nhất định có quan hệ đến nàng. Trong lòng Đặng Thất có điều cố kỵ, không dám gây sự nữa, nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Cừu Hận Huyết hừ một tiếng, lạnh lùng không nói. Trận chiến năm đó, tuy hắn bị trọng thương nhưng “nhân họa đắc phúc”, “phá nhi hậu lập”, có khả năng tiến vào cảnh giới thiên đạo. Chỉ các huynh đệ năm đó mất đi khiến hắn bị đả kích quá nhiều, trong lòng trì hoãn... trì hoãn không đột phá cánh cửa thiên đạo. Hắn thấy ngạc nhiên khi thấy Quân Tâm còn trẻ như vậy mà có thực lực cường đại như vậy, vượt qua dự tính của mình. “Thiên đạo thượng cảnh?”Đôi mi thanh tú của Minh Tâm chợt căng thẳng, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên ngưng trọng. Không giống Cừu Hận Huyết và Đặng Thất, nàng chân chính được tu sĩ thiên đạo chỉ điểm, đối với cảnh giới thiên đạo hiểu biết rõ ràng. Chỉ có nàng mới rõ thiên đạo thượng cảnh mới chân chính là thiên đạo cao thủ, nắm giữ uy lực thiên địa, khả năng độc nhất vô nhị của cảnh giới này. - Nếu mọi người tới đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi!Quan Tâm bất quá cũng chỉ tạo ra một chút uy hiếp nho nhỏ đối với những người ở đây, một khi đã đạt được mục đích thì phải tiếp tục kế hoạch của nàng. - Lần này ta đưa ra lệnh của hắc đạo liên minh là muốn trọng chỉnh thế lực của hắc đạo, ứng phó với đại hội võ lâm sắp diễn ra. Chắc hẳn mọi người cũng rõ ràng, thế lực Thiên Địa minh đã siêu việt hơn lúc trước, mà hắc đạo chúng ta vẫn còn tùy ý chia rẽ không còn là một khối... - Vậy Quan tông chủ có kế sách gì hay thì nói ra đừng ngại, để mọi người cùng tham khảo. Người nói chính là Cừu Hận Huyết, tuy hắn cao lớn thô kệch giống mãng phu nhưng tâm tư hắn cũng rất sâu. Mới đầu hắn còn nói là “Quan nha đầu”, giờ thì lại nói “Quan tông chủ”, thái độ có chút biến hóa, thừa nhận địa vị của Quan Tâm. Liếc nhìn phía dưới, Quan Tâm thản nhiên nói:- Ngoài việc trọng chỉnh hắc đạo thì trong đại hội võ lâm lần này phải lấy về lợi ích lớn nhất cho hắc đạo chúng ta. Chúng ta phải cử ra một vị minh chủ an bài thống nhất những việc phải làm. Lời vừa nói ra khiến đám đông ồn ào hẳn lên, phía dưới mọi người sôi nổi thảo luận, biểu tình trên mặt khác nhau. Đề cử người đứng đầu hắc đạo chính là một đại sự, quan hệ tới lợi ích thiết thân. Nếu với mình có lợi thì ai ngại từ chối, nếu không có lợi thì có ai nguyện ý nghe người khác phân phó. Đặng Thất ông ông nói: - Quan tông chủ lời này có chút không thỏa đáng... Thống nhất hắc đạo thì lão tử tán thành để cho thế lực của chúng ta lớn mạnh. Bất quá việc đề cử người lãnh đạo ta thấy không cần thiết. Người hắc đạo chúng ta tùy tâm sở dục mà phải tuân theo một người thì không được. Theo ta thấy hắc đạo liên minh vẫn như trước đây, chúng ta cùng quản lý, cùng tiến cùng lùi. - Đặng bang chủ nói rất đúng! Hay cho câu “cùng quản lý, cùng tiến cùng lùi”. Quan Tâm châm chọc hai câu, vẻ mặt không đổi nói:- Vậy ta hỏi ngươi, nếu cần quyết định một vấn đề, trong chúng ta ai sẽ nghe ai? Ngươi nói đi!Đặng Thất hoàn toàn thất vọng:- Điều này có vấn đề gì... Đến lúc đó mọi người ngồi xuống cùng nhau thương lượng, rồi lấy biểu quyết, người nào được ủng hộ nhiều nhất thì nghe người đó. Quan Tâm cười trào phúng, lạnh lùng mở miệng:- Chuyện liên minh quan hệ đến tồn vong của hắc đạo, tính mạng của phần đông huynh đệ chúng ta nên há phải là trò đùa mà cò kè mặc cả. Nếu có sự tình đột nhiên phát sinh, hoặc khi địch nhân đánh tới cửa, chúng ta có phải là còn muốn trước tiên ngồi xuống, uống chén trà, chậm rãi thương lượng như xử lý sao? Chỉ sợ khi thương lượng ra kết quả thì máu các huynh đệ đã chảy thành sông rồi. Hắc đạo sẽ bị hủy trong tay chúng ta. - Ngươi... ngươi... nói bậy ... ta không có ý này!Ngôn từ Đặng Thất vốn không tốt làm sao so được với miệng lưỡi của Quan Tâm. Nhìn ánh mắt đùa cợt của đối phương, hắn mới biết mình chỉ là hòn đá lót đường trong một kế hoạch đã định. Minh Tâm lẳng lặng một bên tựa hồ mọi sự phát sinh không liên quan tới mình. Lúc này, Cừu Hận Huyết thâm ý nhìn Quan Tâm nói:- Quan tông chủ, lần này hắc đạo tụ hội chính là do Thiên Tà tông tổ chức để tuyển ra minh chủ, nếu như ngươi nói vậy thì ngươi muốn giành lấy vị trí lãnh đạo hắc đạo này sao?- Đúng vậy! Ý ta chính là như thế!