Xa xa một đàn dơi rất đông bay tới!Hàng vạn con dơi, có lẽ còn nhiều hơn… trong lúc đó cả Tuyết Sơn đột nhiên tối đen, không thấy ánh sáng!Ngũ lão thân ở trong đó, nhất thời cảm thấy một mùi máu tanh hôi thối đập vào mặt. "Đại tỷ, bây giờ phải làm sao?""Giết!"Bạch bà bà khuôn mặt hiền lành biến mất, trong mắt hàn quang lóe ra, sát ý tăng vọt!Ngũ lão rút binh khí của mình ra, mỗi người đứng vào một trong năm phương vị, kết thành một trận hình đơn giản. Thi Bích Dao bị bà già áo đen buông ra, không ngờ có thể tự lơ lửng trong đó!"Viu viu viu... "Trên bầu trời, Ngũ lão bị bầy dơi bao vây vào trong, đã giết được một đống!Trong khoảng thời gian ngắn, những mẩu thân thể văng tán loạn, máu tanh đầy trời!Mà ở phía dưới trên mặt đất, chất lỏng màu trắng đang vọt về phía Nhạc Phàm cùng Trần Hương, cũng từng lớp tới gần. "Ca, màu trắng kia là vật gì vậy, thực cổ quái…""Ta cũng không biết!""Chúng ta bây giờ nên làm gì?"Nguy cơ trùng trùng xâm nhập tâm thần, Nhạc Phàm ánh mắt lạnh như băng: "Bầy dơi lúc này tuyệt đối sẽ không vô cớ đi ra, trừ phi có người xua chúng! Chẳng lẽ, trên cô đảo này còn có người khác?""Điều này sao có thể!?" Trần Hương kinh hãi, nhất thời khó có thể tiếp nhận. "Ta cũng không dám khẳng định. " Nhạc Phàm cũng hy vọng bản thân mình đoán sai, vì vậy điều chỉnh tâm tình, giữ tỉnh táo: "Màu trắng này là cái gì…""Bùng... "Một hòn đá bắn ra, chất lỏng màu trắng đồng dạng bắn tóe đến!Nhạc Phàm ánh mắt chăm chú, chỉ thấy trong chất lỏng màu trắng không ngờ còn có cái gì chuyển động…Kiến càng! Không ngờ chỉ là từng con kiến càng nhỏ xíu như tơ! Thân mình tựa như trong suốt, kết thành từng đám, chả trách nhìn qua giống như chất lỏng. "Hừ... "Nhạc Phàm huy động vạt áo, đem đám kiến bay đến tới tấp đẩy lui, chỉ để lại từng luồng khói xanh trên vạt áo. "Những con kiến này thực cổ quái, Nhã Nhi đừng để cho bọn chúng gần người…""Ta biết rồi ca. "Trên bầu trời, Ngũ lão giết đến tối tăm trời đất, nhưng dơi tới càng nhanh hơn, phảng phất như vô cùng vô tận, giết như thế nào cũng giết không hết. Thời gian trôi qua từng chút một, trên nét mặt già nua của Ngũ lão dần dần hiện ra vẻ uể oải, song muốn xông ra khỏi đám dơi đầy trời này nói dễ vậy sao. "Viu viu viu... ""Chít chít chít... Chít chít chít... " Tiếng kêu càng lúc càng lớn, Ngũ lão chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, tinh thần từ từ tan rã, động tác trên tay theo đó cũng chậm lại. "Không hay!"Bà già áo lam nhìn ra manh mối, vội vàng nhắc nhở: "Những con dơi này có thể công kích tinh thần, mọi người mau thu liễm tâm thần. ""Công kích tinh thần?!"Mọi người sửng sốt, Bạch bà bà lập tức hỏi: "Tiểu Dao, ngươi là dị thuật sư, có biện pháp gì hay không?"Thi Bích Dao trầm ngâm chỉ chốc lát đáp: "Ta dùng tinh thần uy thử xem, xem có thể đuổi bọn chúng đi hay không!"Vừa dứt lời, một luồng khí tức nhàn nhạt tỏa ra, tuy thanh thế không mênh mông, nhưng cho người ta một loại ảo giác đâm xuyên qua tai mắt!Thi Bích Dao thân là chủ của Lâu thượng lâu, sao có thể chỉ là một người bình thường? Có lẽ, nàng không có võ công kỹ nghệ như giang hồ cao thủ, càng không cách nào giống thiên đạo cao thủ mượn thiên địa chi lực như vậy, thế nhưng tinh thần lực của nàng dị thường cường đại, cường đại tới mức ngay cả thiên đạo cao thủ như Ngũ lão cũng không dám khinh thường!Áp lực nhẹ nhàng như sóng nước khuếch tán, dơi xung quanh quả nhiên không hề hung mãnh như vừa rồi nữa…"Quả nhiên có thể!"Ngũ lão thấy thế phấn chấn không ngừng, động tác trong tay lại nhanh lên vài phần. Một lát sau, dơi lại tụ tập, mặc dù Thi Bích Dao tinh thần ba động mãnh liệt, đáng tiếc những con súc sinh này vẫn không ngớt tiến lên cuồn cuộn như cũ. "Bạch bà bà, những con dơi này quá nhiều, ta không cách nào chặn đứng toàn bộ bọn chúng!"Theo áp lực trùng trùng tăng lớn, Thi Bích Dao môi trắng bệch, trán dần dần lấm tấm mồ hôi. Nguy hiểm, lại kéo tới!Trên mặt đất, đám kiến màu trắng điên cuồng vọt đến. Cương kình màu lam cùng tia sáng bảy màu liên tục vung lên, thế nhưng lúc này lại không hề tác dụng. "Đi theo ta…"Nhạc Phàm nắm lấy Trần Hương, không lùi mà tiến tới, phóng về chỗ cao phía đỉnh núi… nơi đó chính là địa phương hắn chôn ký hiệu. Hai người di động, đám kiến trắng tự nhiên vọt lên theo. Nguy cơ trước mặt, Nhạc Phàm từ trong lòng lấy ra sáu khối đá lửa, chia ra đánh về sáu phương vị khác nhau. "Khốn Hỏa Lung… lên!" (Lồng lửa vây)"Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng, pằng…"Tia lửa lóe lên, sáu luồng khói đen toát ra, rồi sau đó dấy lên sáu đống lửa nối liền tỏa sáng,... cộng với đám cháy dữ dội đã đem Nhạc Phàm cùng Trần Hương bao phủ vào trong đó, đồng thời cũng chặn đám kiến trắng kia ở bên ngoài. Thì ra, Nhạc Phàm mới vừa rồi xem xét xung quanh cũng đã sớm có sắp đặt. Đợi giờ phút này thế cục ổn định, hắn mới nhìn lên trên cao: "Các ngươi mau xuống…"Thi Bích Dao đang khổ sở, lúc này phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Nhạc Phàm. Ngũ lão trao đổi ánh mắt, lập tức gật đầu. Trong Khốn Hỏa Lung, đám người Nhạc Phàm bình yên vô sự. Thế nhưng nhìn đám kiến khổng lồ cùng bầu trời một mảnh đen kịt… Ngũ lão không khỏi nuốt nước bọt. Các nàng tuy là thiên đạo cao thủ, nhưng dù sao cũng không phải vô địch tồn tại. Nhìn cảnh tượng hoành tráng như thế, tự nhiên áp lực tăng gấp bội. "Lý tiểu tử, đây là trò đùa gì của ngươi vậy? Có dùng được hay không đấy?"Bà già áo đỏ nhìn lại Nhạc Phàm, người sau trầm giọng nói: "Đây là Khốn Hỏa Lung, vốn là chuyên để bắt dã thú… Những con kiến cùng dơi này sinh sống ở Tuyết Sơn, bản tính là vật hàn, thiên tính sợ lửa, hẳn là có thể khắc chế. ""Vậy có thể duy trì được bao lâu?""Đá tiêu (*) ta bố trí không nhiều lắm, chỉ đủ duy trì nửa canh giờ""Nửa canh giờ?!"Mọi người nghe vậy cả kinh, nhìn tình thế ngoài kia, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lùi được. Đám người Ngũ lão đầu mày nhíu lại, người nào cũng cúi đầu suy tư. Mà Trần Hương lẳng lặng đứng ở phía sau Nhạc Phàm, thần sắc cũng không nôn nóng. Chỉ lát sau, Thi Bích Dao xoay về phía Nhạc Phàm hỏi: "Lý huynh, ngươi là người nơi núi rừng, có biện pháp gì đối phó những con kiến này hay không?"Có thể dùng lửa. "Nhạc Phàm đáp lại một câu: "Chỉ có điều, chúng ta bây giờ không thừa nhiều mồi lửa, biện pháp duy nhất chính là tạm lánh vào trong hồ dưới núi …"Bà già áo đỏ phấn chấn nói: "Vậy còn chờ cái gì, chúng ta mau xông xuống. ""Đợi một chút…"Mọi người đang định động thân, chỉ thấy Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Trong hồ kia không có nửa điểm khí tức của sự sống, nếu chúng ta cứ tùy tiện đi xuống như vậy, khẳng định sẽ có nguy hiểm!""Bây giờ mới nguy hiểm chứ!" Bà già áo đỏ phản bác nói: "Bất kể nói sao, trước tiên rời khỏi địa phương quỷ quái này đã rồi hãy nói. Bà già áo đen đồng ý nói: "Lão ngũ nói không sai, ta cũng cho rằng trước tiên rời khỏi nơi này. "Thi Bích Dao vẫn muốn nói gì đó, lại bị bà già áo lam ngăn lại. Bạch bà bà suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, chúng ta hợp lực mở đường ra, sau đó xông thẳng xuống. "Mấy người thảo luận, căn bản là không để lời nhắc nhở của Nhạc Phàm vào trong lòng. Trần Hương nhìn Nhạc Phàm, người sau mặt không chút thay đổi, tựa hồ đang lo lắng gì đó. "Ngũ hành huyền; thủy lan…""Ngũ hành huyền; phá kim…""Ngũ hành huyền; thanh mộc…""Ngũ hành huyền; hậu thổ…""Ngũ hành huyền; liệt hỏa…"Ngũ lão từng người bấm tay bắt quyết, cánh tay cùng chỉ pháp biến ảo ngàn bóng… thiên địa chi lực dày đặc hội tụ vào đó!"Hợp... "Một tiếng hét lớn, năm luồng sáng trong nháy mắt cùng dung hợp, hướng về phía trước đánh vụt tới!Lập tức, một thông đạo trơn tru xuất hiện ở trước mắt. (*) Ðá tiêu: Chất trong suốt, đốt cháy dữ, dùng làm thuốc súng thuốc pháo và nấu thủy tinh