Trên Tụ võ đài không một tiếng động!Thiết Huyết cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của mọi người, làm gì không rõ suy nghĩ trong lòng mọi người. Chỉ bất quá có rất ít người có thể lý giải đầy đủ, cuồng vọng đồng dạng cũng là một loại biểu hiện khác của tự tin, vì vậy hắn dùng ngữ khí khiêu khích hướng về các phe thế lực nói: "Nếu mọi người cho rằng Thiết mỗ không có thực lực này, mọi người chớ ngại hãy thử một lần". "…" Mọi người trầm mặc. "Thế nào? Thiết mỗ còn không sợ làm con chim thò đầu ra như vậy, chẳng lẽ vẫn không có ai dám lên phải không?"Miệng đã mở lời nhưng trong các thế lực lớn cũng không có ai đứng ra nói câu nào, Thiết Huyết nhất thời đứng yên lạnh lùng, có vẻ hết sức mạnh mẽ. Tình cảnh như vậy lại dẫn đến tiếng của một trận cười nhạo dưới đài…"Ha ha... Hắc Bạch thập đại cao thủ cái gì, mẹ nó đều chính là đồ rùa đen rụt cổ!""Đúng vậy, lão tử mặc dù võ công kém cỏi, nhưng chính là xem thường đám gia hỏa đó…""Lòng can đảm của những cao thủ này thực sự là càng luyện càng lùi!""Nếu sợ thì về nhà cho sớm trước khi quá muộn, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ lắm". "Này! Những người các ngươi gọi là cao thủ, vậy lên đi!""Lên đi Lên đi!""Lên... Lên... Lên... "Nghe tiếng quát mắng la hét chê bai của mọi người dưới đài, vẻ mặt của các thế lực lớn càng khó coi. Sự việc kiểu này, ai lên cũng không nắm chắc được thắng lợi cuối cùng, cho nên nếu đã liên quan đến lợi ích thực tế, bọn họ làm sao không do dự? Hơn nữa làm cho người khác buồn bực nhất chính là mỗi lần thế cục biến hóa đều bị Thiết Huyết nắm chặt, những người ở đây đều giống như bị hắn cầm mũi dắt đi vậy, trong đó đến tột cùng có cạm bẫy gì, không ai dám khinh suất thử nghiệm. "Ta tới đây!"Vào lúc các phe thế lực do dự không quyết, một đạo thân ảnh rơi vào giữa sân. Mọi người chăm chú nhìn lên, cũng không phải là thập đại cao thủ của Hắc Bạch lưỡng đạo, cũng không phải thủ lĩnh của thế lực nào, bỗng dưng là một khuôn mặt phi thường xa lạ. "Người kia là ai? Bỗng dưng dám tới tranh hùng giang hồ!""Không biết, trước kia chưa từng nghe nói qua nhân vật này". "Chẳng lẽ là ẩn thế cao thủ gì đó sao?""Không giống…"Dưới đài mọi người nghi hoặc không thôi, còn thủ lĩnh của các thế lực cũng chợt tỉnh ngộ. Nếu mình không có phương tiện ra tay, cớ sao không kêu kẻ khác đi trước thử một phen. "Các hạ là ai?" Thiết Huyết khẽ nhíu đầu mày, trong âm thầm đã biết dự định của các thế lực. Đồng thời trong lòng cười lạnh: "Cho dù các ngươi không ra, vậy ta sẽ giết cho tới khi các ngươi ra mới thôi". "Ta chính là Hắc Sát - bang chủ bang Hắc Sát, không có danh tiếng gì, chỉ là lên thử xem. Hắc hắc... " Hắc Sát nở nụ cười đầy vẻ không kiêng kị, hiển nhiên là có người ở sau lưng làm chỗ dựa. "Hắc Sát bang ư?" Thiết Huyết ánh mắt chuyển hướng về phe Thiên Tà Tông, liếc Quan Mạc Vân thật sâu một cái, người sau mỉm cười như không có chuyện gì. Hắc Sát thấy thế, không nhịn được nói: "Muốn đánh cứ đánh, dài dòng làm gì". Thiết Huyết thản nhiên nói: "Để ta nói cho ngươi biết! Không phải là vật gì cũng có thể thử loạn được, có đôi khi, phải trả bằng tính mạng". Chữ "mạng" còn chưa dứt, người đã hiện ra trước mặt Hắc Sát!Một quyền đánh tới, đơn giản trực tiếp, thế nhưng Hắc Sát vẫn đứng yên không nhúc nhích, chẳng lẽ hắn không có phản ứng lại? Không! Mọi người từ trong ánh mắt của hắn thấy được kinh hãi cùng hoảng sợ, nguyên lai hắn không phải không có phản ứng, mà là căn bản không cách nào nhúc nhích! "Bùng... "Nhận một quyền chắc nịch… Hắc Sát cũng không có bị đánh bay ra ngoài, chỉ là từ từ ngã xuống đất. Thất khiếu chảy máu, cảm giác cũng không còn một tia khí tức sinh mạng nào. Người cứ như vậy mà chết đi! Ở trong ánh mắt chú ý nhìn tới của vạn người, lại không phải oanh oanh liệt liệt mà chết đi. Có lẽ, tính mạng ở trên người một số người, đã định sẵn sẽ có kết cục đáng tiếc. Thiết Huyết không để ý điều này, giết người hoặc là bị giết, đều cần phải giác ngộ sống cùng chết, hắn có thể lớn tiếng buông lời, bản thân đã có sự giác ngộ này. Không khí nặng nề lan tràn bốn phía, dẫn động theo một loại tiết tấu khẩn trương. "Xin hỏi, còn ai muốn lên?" Lời của Thiết Huyết thật khách khí, nhưng chính là cảnh cáo những kẻ không biết tự lượng sức mình lên làm "pháo hôi" (ngòi dẫn). Dù sao, "pháo hôi" cũng không phải dễ làm như vậy. Các thế lực lớn trên đài đã sẵn sàng gây hấn, chết một tên Hắc Sát đối với bọn họ mà nói chẳng tính là gì, quan trọng nhất nếu có thể tra ra trong bụng Thiết Huyết chứa gì mới là mấu chốt. Vì vậy hồ, các thế lực lớn đều âm thầm truyền lời, sai thủ lĩnh của một số bang phái dưới tay đi ứng chiến trước. Nhạc Phàm thấy được tình cảnh như thế, không khỏi mỉm cười lạnh lùng, bởi vì hắn biết, đám người này quả thực chính là tự mình muốn chết. Trong số những người tại đây, không ai hiểu rõ sức nhẫn nại của Thiết Huyết hơn hắn. Một người có thể thoát khỏi mũi giáo trên chiến trường mà ra, sao có thể bị những tiểu lâu la với chiến thuật xa luân làm cho ngã được. Bất kể là nguyên nhân gì, làm vậy không thể nghi ngờ là thất bại chắc chắn. Người thứ hai lại đi tới!Chỉ một chiêu đã nằm xuống, cũng không có đứng lên nữa. Người thứ ba…Người thứ tư…"Phụt... "Sau khi cỗ thi thể thứ chín ngã xuống, trên đài rơi vào yên lặng, còn dưới đài còn lại là một biển sôi sục. Hôm nay, những người tại đây cũng đã biết được cái tên "Thiết Huyết" này không phải là kêu trống không được. Giết người không nháy mắt, sống chết chia đôi đường. Dùng giang hồ dậy sát trận, Thiết Huyết lưu kỳ danh!Giết người! Cũng là một loại cảnh giới!Nhìn Thiết Huyết đứng ngạo nghễ trong sân, các thế lực lớn rốt cục hiểu được, chiến thuật xa luân không những không có tác dụng, ngược lại còn tăng cường khí thế của đối phương. Tuy nhiên kế tiếp lại nên do ai lên? Câu hỏi này làm cho người ta đau đầu. Nếu đúng là thủ lĩnh lên, người đó chưa có nắm chắc đứng được đến cuối, tự nhiên không ai nguyện ý… Để cho thuộc hạ lên? Võ công thấp khẳng định không xong, võ công cao thì lại không nỡ phái ra chịu chết. Lựa chọn như thế, thật sự là làm khó cho các thế lực lớn không thôi. Thời gian trì hoãn đã lâu, tiếng chê bai dưới đài lại tái diễn một lần nữa! Nhưng ai có thể hiểu được sự khó xử của các thế lực bây giờ?Lúc này, cũng không có ai chú ý đến, trên chỗ ngồi ở bên phe của Mộ Dung thế gia hôm nay nhiều hơn một người, hắn chính là Mộ Dung Ngạo Hàn - đại công tử của Mộ Dung thế gia. Mộ Dung Ngạo Hàn này từ nhỏ đã xa nhà, cho nên giang hồ chỉ biết, Mộ Dung có tài nữ, nhưng có rất ít người còn nhớ được Mộ Dung gia từng có một vị đại công tử. Khúc chiết trong đó, lại là một đoạn cố sự khác. Yên lặng quan sát Thiết Huyết trên đài, trong ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Ngạo Hàn lộ ra vẻ thản nhiên, thậm chí còn có vài phần khinh thường. Chỉ thấy môi hắn khẽ mấp máy, Quỳ Hoa cung chủ đối diện ở xa không khỏi sợ run lên. Tựa hồ nhận được ý một của người nào đó, Quỳ Hoa cung chủ Minh Tâm thoáng do dự, sau đó đi thẳng vào giữa sân, người đẹp cười nhẹ nói: "Quỳ Hoa cung ta không có ý tranh đoạt giang hồ chí tôn, nếu mọi người đều khiêm nhường như vậy, vậy sẽ do bổn cung dẫn đầu ra đánh giải đầu mới được". "Mỹ nhân cười một tiếng trăm hoa chiều chuộng, thế nhưng lúc này không phải tửu yến…" Thiết Huyết một phen cảm khái nói: "Nếu Minh cung chủ thấy hứng khởi như thế, vậy Thiết Huyết chỉ có thể bồi tiếp đến cùng". Thấy hai tay đối phương vẫn trống trơn, Minh Tâm nghi hoặc hỏi: "Thiết hội chủ, chẳng lẽ không dùng ma binh của ngươi sao? Phải biết rằng, bổn cung không thể so với mấy kẻ giá áo túi cơm vừa rồi. "Giang hồ đều biết, người của Hắc đạo nào có ai là loại hiền lành đâu? Minh Tâm này chấp chưởng Hắc đạo đại tông, thủ đoạn tự nhiên độc ác dị thường, trong đầu cho tới giờ chưa từng nói đến lưu tình. Nếu đối thủ có lòng khinh thị, sợ rằng mạng nhỏ khó bảo toàn. "Ha ha ha... " Thiết Huyết cất cao giọng nói: "Mỹ nhân ở phía trước, sao có thể chĩa binh khí vào được? Thiết Huyết mặc dù bất tài, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện phá hủy phong cảnh, vậy nên dùng song chưởng cũng đủ rồi". "Đúng không đấy?" Minh Tâm mặt biến sắc, lạnh lùng nói: "Vậy hy vọng Thiết hội chủ đừng làm cho bổn cung thất vọng mới được!" Dứt lời, dây lụa trắng trong tay áo hung mãnh như linh xà xuất động, phóng thẳng ra phía trước! Lập tức hóa thành nhả tơ quấn liên tục, kết thành hình lưới…Thiết Huyết với nụ cười trên mặt, sải một bước đơn giản, trong nháy mắt đã di động ra khỏi phạm vi công kích của dây lụa trắng, tiếp theo hóa thành một vệt sáng vọt thẳng tới Minh Tâm. Dây lụa trắng gập lại làm chín, thân hình Thiết Huyết càng như ảo ảnh, làm cho người ta thấy không rõ chân thật. Đến thẳng đi thẳng, mỗi chiêu quyết giết! Một khi đã xuất thủ, không lưu tình chút nào!"Ồ ồ ồ... Ồ... ""Tốc độ nhanh thật!"Dưới đài kinh hô không ngừng, chỉ bằng một tay tốc độ này của Thiết Huyết cũng đủ khiến cho không ít người đau đầu. Ở một nơi khác, Khấu Phỉ liếc Nhạc Phàm đang chuyên tâm học hỏi, có chút nghi hoặc: "Chiêu thức này của Thiết Huyết mặc dù đơn giản, uy lực lại lăng lệ dị thường, đại khai đại hợp, sát ý lẫm liệt, với đao pháp của Lý tiểu tử có chút gần gũi. Chẳng lẽ…"Nhớ tới kinh nghiệm của Nhạc Phàm, đám người Khấu Phỉ cũng không khó để đoán ra lai lịch của Thiết Huyết này. Một thân sát khí ngàn chùy trăm luyện này, nói vậy Thiết Huyết đồng dạng cũng đã từng là mãnh tướng sa trường sao!Tranh đấu càng lúc càng kịch liệt, Minh Tâm thân ở trong đó, chỉ cảm giác được một loại máu tanh nồng nặc bao vây quanh mình, công lực lúc bình thường bỗng dưng không cách nào phát huy được toàn bộ. Trong kinh hãi nàng cũng không để ý đến bảo lưu thực lực, hoàn toàn thi triển!"Thiên ma tụ vũ... "Một tiếng quát mềm mại, Minh Tâm hai tay áo mãnh liệt... Dây lụa trắng phóng ra đầy trời, nhanh nhẹ như tuyết, cao lớn đẹp lộng lẫy… Thiết Huyết dần dần bị bao phủ vào trong!Thiên ma tụ vũ này chính là kỹ thuật bí mật tối cao của Quỳ Hoa cung, uy lực có thể tưởng tượng được. Chính giữa Tụ vũ đài, toàn bộ trắng xóa một vùng. Người dưới đài nhìn lên phía trên không rời mắt, vẻ mặt khẩn trương vạn phần. Minh Tâm đã sử ra tuyệt kỹ của mình, Thiết Huyết có thể chống nổi hay không?Đáp án chỉ chốc lát đã sáng tỏ!"Phá... cho ta... "Rống giận rung trời, xuyên khắp trời đất!Theo sự bạo phát của Thiết Huyết, dây lụa trắng đứt đoạn thành từng khúc, cuối cùng rơi đầy đất. Không hiểu vì sao, chứng kiến tình cảnh như thế, trong lòng mọi người thoáng hiện lên một tia vui mừng, tựa hồ bọn họ không thật lòng muốn thấy Thiết Huyết thất bại. Mà Thiết Huyết, quả thật không có làm cho người khác thất vọng. Lực phản chấn cực lớn làm cho Minh Tâm dâng trào khí huyết không còn sức tụ lại nữa, lúc này Thiết Huyết đã vọt tới trước mặt nàng!"Không hay!"Minh Tâm kinh hãi, một quyền này mà nện ở trên người mình, ít nhất cũng không thể thoát khỏi trọng thương. Mắt thấy Thiết Huyết sắp đắc thủ, một bóng đen bắn thẳng đến sau lưng Thiết Huyết. "Cẩn thận!"Khẩn trương như thế, đúng là thanh âm của một nữ tử truyền ra.