Thương Thiên

Quyển 11 - Chương 34: Quần hùng tịnh khởi (1)

30-08-2024


Trước Sau

Một đêm đã qua, cả giang hồ yên lặng lạ thường! Tựa hồ, tất cả sự phân tranh đều tạm thời đình chỉ.
Phía Đông đã xuất hiện ánh sáng, các nhân sĩ giang hồ cùng các thế lực lớn hôm qua đều đã đến bình nguyên phía Tây, rồi sau đó lại có không ít người mới tìm đến, võ lâm đại hội như thế, quả nhiên là lớn chưa bao giờ có.
Lúc này chung quanh “Tụ võ đài” người đã đông nghẹt, ngoại trừ con đường đi lên đài cao, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Bốn phía trên đài đều có thủ vệ của Huynh đệ hội canh giữ, nhân sĩ giang hồ bình thường không tới gần được nửa bước, nếu không sẽ trực tiếp động thủ mà xử lý.
Vì tránh cho tình huống ngoài ý muốn, vị trí trung gian đều được nhân mã của các thế lực lớn chiếm cứ, các tiểu bang tiểu phái cùng các nhân sĩ giang hồ vô môn vô phái chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Khó khăn như thế, vẫn không ngăn được tâm tình cùng nhiệt huyết của mọi người kích động.
Giang hồ giang hồ! Đây chính là mị lực của giang hồ! Giang hồ cho tới bây giờ không thiếu âm mưu quỷ kế, cũng không thiếu nhiệt huyết kích tình.
Ngay cả chết, bọn họ cũng vì hôm nay mà kiêu hãnh tự hào, bởi vì hôm nay, bản thân bọn họ cũng là một người trong giang hồ.
Ngày hôm qua, giang hồ có ngươi.
Hôm nay, giang hồ có hắn.
Ngày mai, giang hồ sẽ có ta! Tại mô đất xa xa, Chu Tĩnh Nguyệt lẳng lặng đứng.
Áo trắng như tuyết, váy áo đón gió tung bay, khí chất cao quý còn thêm vài phần vẻ đẹp phiêu dật thoát tục.
Mà tiểu Chu Phượng yên lặng nắm tay tỷ tỷ, khuôn mặt đáng yêu lộ vẻ buồn rầu.
"Tỷ tỷ, chúng ta có đúng là không thể quay về không? Có phải không?" Đối mặt với ánh mắt ủy khuất của tiểu cô nương, Chu Tĩnh Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi: "Đúng vậy! Chúng ta không thể quay về… Nhưng như vậy không phải rất tốt sao? Chúng ta sau này có thể có cuộc sống tự do tự tại".
"Nhưng còn nhà của chúng ta!" Chu Phượng âm thanh như muốn khóc: "Phượng nhi từ nhỏ đã sống ở Hoàng cung, mặc dù… mặc dù nơi đó có chút buồn tẻ, nhưng Phượng nhi từ nhỏ đến lớn đã ở đó, nơi đó là nhà của Phượng nhi".
"Không nỡ sao?" Chu Tĩnh Nguyệt sâu kín thở dài nói: "Ta cũng không nỡ, nhưng chúng ta thật sự không thể quay về được, ít nhất… cũng phải rất lâu không về được".
"Phượng nhi hiểu, Phượng nhi sẽ không làm cho tỷ tỷ lo lắng" Chu Phượng kềm nước mắt lại, kiên cường gật đầu, tựa hồ qua một đêm đã trưởng thành lên rất nhiều rất nhiều.
Nhẹ vuốt ve mái đầu của tiểu cô nương, Chu Tĩnh Nguyệt cảm thấy từng trận đau lòng.
"Thuộc hạ Long Nhất tham kiến Tam công chúa, tiểu quận chúa".
Bóng đen hiện lên, một người đột nhiên xuất hiện phía sau hai người.
Chu Tĩnh Nguyệt quay đầu lại nói: "Trương đại nhân, bây giờ không còn công chúa, quận chúa gì nữa, sau này ngươi cứ xưng chúng ta là Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đi.
"Thuộc hạ tuân mệnh" Trương Xuyên cung kính nói: "Khải bẩm tiểu thư, chuyện người bảo chúng ta tra xét cũng đã xong rồi".
"Ồ!" Chu Tĩnh Nguyệt tinh thần rung lên: "Nói mau".
Trương Xuyên chậm rãi nói: "Thiết Huyết này nguyên danh Đông Vũ, nhiều năm trước đã xông vào Hoàng cung ám sát Thái tử, cướp đi Thái tử phi… Sau lại đơn độc xông pha giang hồ, một tay sáng lập ra Huynh đệ hội ngày nay".
"Tốt! Tốt lắm!" Chu Tĩnh Nguyệt cố nén kích động nói: "Chính là địch nhân của địch nhân là chiến hữu, Thiết Huyết cùng Chu Khang có cừu hận bất cộng đái thiên, nếu chúng ta có thể nắm lấy, với thế lực của Thiết Huyết, tin tưởng Chu Khang cẩu tặc nọ nhất định khó thoát cái chết".
"Tiểu thư xin nghĩ kỹ…" Trương Xuyên nhắc nhở nói: "Thuộc hạ nghĩ vấn đề này cần phải bàn bạc lãi kỹ, Thiết Huyết nọ lập nên Huynh đệ hội ngày nay, tuyệt đối không phải chỉ vì báo thù đơn giản như vậy, tin tưởng còn có nguyên nhân rất lớn bên trong.
Nếu chúng ta tùy tiện hợp tác cùng hắn, nói không chừng cuối cùng ngược lại còn bị đối phương nuốt mất".
Chu Tĩnh Nguyệt cười cười nói: "Trương đại nhân không cần lo lắng, điểm ấy ta đã nghĩ qua, cho nên ta mới tìm Long Tuấn và Đinh Nghị hỗ trợ.
Có bọn họ hỗ trợ, chúng ta sẽ an toàn hơn.
Ít nhất, phía sau chúng ta còn có kẻ mạn như Đao Cuồng chống lưng".
Không biết từ lúc nào, khi nghĩ đến hai thiếu niên tinh quái nọ, Chu Tĩnh Nguyệt cùng Chu Phượng cảm thấy có một loại cảm giác an toàn.
Hơn nữa, cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, bởi vậy các nàng mới yên tâm tiếp nhận sự trợ giúp của Long Tuấn và Đinh Nghị.
"Tiểu thư, người thật quyết định mời bọn họ hỗ trợ?" Trương Xuyên hơi do dự, hiển nhiên không yên tâm khi có người ngoài gia nhập.
(adsbygoogle = window.
adsbygoogle || []).
push({}); "Đúng vậy!" Chu Tĩnh Nguyệt vẻ mặt điềm tĩnh nói: "Muốn báo thù, chỉ bằng chừng này lực lượng của chúng ta là không đủ, mà trong những người ta quen biết, bối cảnh của Long Tuấn và Đinh Nghị là đơn giản nhất, cũng là đáng tin cậy nhất, ta tin tưởng bọn họ là thật tâm giúp chúng ta, về điểm ấy ngươi không cần hoài nghi".
Trương Xuyên vẫn còn thấy không ổn: "Nhưng hai tiểu tử nọ vô quyền vô thế, bản thân lại hay rước lấy phiền toái, sợ rằng sẽ liên lụy đến chúng ta".
"Trương đại nhân, ngươi cho chúng ta bây giờ gặp phiền toái nhỏ sao?" Chu Tĩnh Nguyệt có chút bực mình nói: "Mặc dù bọn họ bây giờ không có thế lực gì, nhưng ta tin tưởng, bọn họ tương lai tuyệt đối không phải dạng chịu ở trong ao tù!" "Cái này…" Trương Xuyên vẫn bướng bỉnh: "Tiểu thư, sơn dã vũ phu làm sao so sánh được với chúng ta, hơn nữa sư phụ bọn họ là Lý Nhạc Phàm, vẫn không muốn tung thành đối với triều đình, nói không chừng đối với chúng ta…" "Đủ rồi!" Chu Tĩnh Nguyệt cắt lời: "Trương đại nhân cũng đừng quên, Lý Nhạc Phàm sở dĩ có ngày hôm nay, ngươi và Trương Tĩnh trách nhiệm cũng không nhỏ… Sai là sai, mặc dù các ngươi lúc ấy là vì Hoàng tộc, nhưng hắn cũng bởi vì các ngươi, mới bị cửa nát nhà tan".
Trương Xuyên cúi đầu, trong lòng cũng không phục, thế nhưng chủ tử đã nói như thế, hắn tự nhiên không thể phản bác.
Vốn là, Chu Tĩnh Nguyệt hy vọng Trương Xuyên có thể bỏ đi thành kiến mà xin lỗi Lý Nhạc Phàm, bất quá trông đối phương có thành kiến như thế, nói không chừng ngược lại còn làm hỏng đại sự.
Vì vậy hòa hoãn mà nói: "Đã có tin tức của Quốc sư chưa?" "Vẫn chưa" Trương Xuyên thất vọng nói: "Nếu có Quốc sư tương trợ, nói không chừng chúng ta lập tức có thể phản kích".
"Sẽ không đâu" Chu Tĩnh Nguyệt lắc đầu nói: "Quốc sư sẽ không giúp chúng ta, trông hắn là người cao cao tại thượng như vậy, chỉ quan tâm đến cả chính cục có ổn định hay không, những chuyện còn lại dám chắc hắn sẽ không để ở trong lòng".
"Vậy sao tiểu thư muốn ta tìm hiểu tin tức của Quốc sư…" "Ta muốn biết thái độ của Quốc sư đối với chúng ta, nếu hắn ngăn cản hành động của chúng ta, việc này sẽ khó mà thành".
Nghe Chu Tĩnh Nguyệt nói xong, Trương Xuyên tâm thần phập phồng, nhưng cũng không nghĩ ra điều gì khác.
"Tiểu thư, vậy chúng ta…" "Được rồi, việc này ta tự có tính toán" Chu Tĩnh Nguyệt khoát tay nói: "Các người trước tiên hội hợp với Ngao thủ lĩnh, đồng thời âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Hoàng thành và Tống vương, có việc gì thì hối báo với ta.
Còn nữa, bảo Trương Tĩnh đến biên quan một chuyến, ta muốn nàng ta giúp ta liên lạc với thủ lĩnh của Tĩnh quốc quân, sau khi chuyện nơi này xong, chúng ta sẽ đi biên quan".
"Thuộc hạ sẽ đi làm" Trương Xuyên lên tiếng rồi đi.
Đã an bài xong tất cả, Chu Tĩnh Nguyệt trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, dẫn theo Chu Phượng đi đến “Tụ võ đài”.
Trên “Tụ võ đài”, các thế lực lớn cũng đã an tọa, mà đám người Khấu Phỉ, Phó Suất cũng đứng ở một chỗ như trước, phảng phất như không có quan hệ đến với bất kỳ thế lực nào.
Nhạc Phàm cùng Thiết Huyết sóng vai đi tới, mang đến rất nhiều suy đoán cho mọi người.
Đương nhiên, Tiểu Hỏa vẫn một bộ dáng dương dương đi theo sau Nhạc Phàm.
Hai người bọn họ hiện tại danh khí cùng thực lực chấn nhiếp lòng người, một người hung ác, một người cuồng bá, có thể nói là tuyệt thế song sát! Nếu hai người liên hợp, bất kỳ thế lực nào lại có cơ hội thành công? Kể từ đó, tự nhiên là có người vui mừng cũng có người buồn rầu, đều tự có tính toán thiệt hơn trong đó.
Không để ý tới mọi người bàn tán, Nhạc Phàm trực tiếp đi đến chỗ bọn người Khấu Phỉ.
"Sư phụ… người rốt cục cũng đã tới".
Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn chăm chăm vào Nhạc Phàm, ánh mắt vô cùng u oán, giống như là người vợ nhỏ bị ủy khuất.
"Ha ha ha…" Phó Suất vỗ vai Nhạc Phàm, cười lớn nói: "Nhạc Phàm huynh đệ tới vừa lúc, nếu không cái lỗ tai của chúng ta cũng muốn chai lại rồi".
(adsbygoogle = window.
adsbygoogle || []).
push({}); "Đúng vậy đúng vậy!" Khấu Phỉ cũng đau đầu nói: "Ta nói Lý tiểu tử, ngươi thu hai hai tên đồ đệ này! So với lão nhân ta… Không, so với lão hòa thượng còn nhiều chuyện hơn… thật làm cho người ta chịu không được!" "Ha ha…" Nhan Nguyệt Thi hài hước không thôi: "Nhạc Phàm huynh đệ, hai đồ đệ của ngươi nói không ngớt miệng về ngươi, quả thực không bao lâu sẽ thành thâm khuê oán phụ mất".
"Đúng vậy đúng vậy!" Mọi người cố ý gật đầu.
"Oa!" Long Tuấn la lên: "Các người thật không có ý tứ, sao có thể đi kiện cáo với sư phụ ta?!" "Đúng vậy đúng vậy!" Đinh Nghị gấp giọng phụ họa.
"Bốp… bốp…" Nhạc Phàm gõ cho mỗi người một cái, tức giận nói: "Xem các ngươi làm sao mà có tiền đồ được!" Lúc này, Chu Tĩnh Nguyệt tiến lên: "Tĩnh Nguyệt ra mắt Lý tiên sinh, ra mắt các vị".
"Nguyệt Thi tỷ tỷ…” Tiểu Chu Phượng cũng tiến lên chui vào lòng Nhan Nguyệt Thi, người nọ cũng ôm lấy mừng rỡ không thôi.
Đàm tiếu một hồi, không khí cứ thế mà hòa thuận.
Chu Tĩnh Nguyệt nhìn Long Tuấn, sau đó lại quay về phía Nhạc Phàm mà thi lễ nói: "Lý tiên sinh, Long Tuấn và Đinh Nghị bọn họ là vì ta…" "Không cần phải nói, ta cũng biết" Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Ta cho tới bây giờ chưa từng hạn chế bọn chúng điều gì, cho nên bọn chúng có quyền quyết định chuyện của bản thân.
Ta chỉ hy vọng ngươi đừng có phụ tâm ý của bọn chúng".
"Cảm ơn Lý tiên sinh, Tĩnh Nguyệt tất nhiên sẽ không quên lời nói hôm nay".
Chu Tĩnh Nguyệt hiểu được ý tứ của Nhạc Phàm, cho nên chỉ cảm tạ, không có yêu cầu gì nữa.
Hơn nữa nàng biết, Nhạc Phàm là người mà không cách nào dùng suy nghĩ bình thường mà đoán được.
Thiết Huyết ôm vò rượu, chậm rãi đi tới giữa đài cao.
Xung quanh dần dần im lặng, Thiết Huyết dùng ánh mắt sắc bén nhìn ra bốn phía, cao giọng nói: "Giang hồ trăm năm, trăm năm giang hồ, hỏi khắp thiên địa, ai mà không có thăm trầm? Năm tháng vội qua, duy chỉ có giang hồ là không thay đổi… Hôm nay, chúng ta đều là chủ nhân của giang hồ, chúng ta hãy đối tửu cao ca (- uống rượu ca hát), chúng ta hãy để nhiệt huyết phi dương (-nhiệt huyết bay cao)…" Dứt lời, Thiết Huyết giơ vò rượu lên, ngửa mặt lên trời mà uống, khí khái như thế như xông lên tận trời! "Bùng…" Thiết Huyết đập vỡ vò rượu trong tay, mọi người đang yên lặng đột nhiên sôi trào lên như sóng triều! “Đối tửu cao ca! Nhiệt huyết phi dương!” ("Uống rượu ca hát! Nhiệt huyết bay cao!")“Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương…” “Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương… Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương…” …

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!