Trên Phượng Dương lâu… "Lâu chủ tỷ tỷ, thám tử truyền tin tức về…" "Nói đi!” "Ừm" Nô Kiều đứng ở phía sau Thi Bích Dao nói: "Đám người Long Tuấn đi vào một tiệm cầm đồ nhỏ trên đường, hơn nữa người đi cùng không ít, nói vậy Lý Nhạc Phàm này mấy ngày nay vẫn ở bên trong". Thi Bích Dao xoay người lại: "Vậy có tra được chi tiết của tiệm cầm đồ đó không?" Nô Kiều gật đầu nói: "Chúng ta cũng đã tra qua, cửa hàng nọ cũng đã có trên mười năm, là do một người thương nhân bổn địa tên là Hoàng Bảo mở, chỉ là một thương hộ bình thường, nhìn không ra chỗ nào khả nghi". Thi Bích Dao thản nhiên nói: "Càng là bình thường, ta càng hoài nghi, có thể lưu giữ Lý Nhạc Phàm mà không để lọt tin tức, hẳn là không chỉ là một tiệm cầm đồ đơn giản như vậy. Có thể ẩn tàng như thế, ta tin tưởng đối phương tuyệt không phải người bình thường". "Ghê thật!" Nô Kiều cười khổ nói: "Có thể trước mặt Lâu Thưọng Lâu chúng ta mà có thể man thiên quá hải , xem ra công tác của chúng ta vẫn còn có chỗ chưa tốt!" Thi Bích Dao không thèm để ý nói: "Không phải là chúng ta chưa tốt, mà là do người khác làm rất tốt. Bọn họ tất cả đều nắm trong tay, xâm nhập vào lòng người, dám chắc phải là một thế lực phi thường lớn. Nếu ta đoán không sai, đối phương hẳn là những lão đối đầu với chúng ta…" "Tỷ tỷ nói Thần Ky các?!" Nô Kiều giật mình, liền nói ngay: "Lý Nhạc Phàm làm sao lại có quan hệ tốt như vậy với Thần Ky các? Căn cứ vào tình báo chúng ta nắm giữ, Lý Nhạc Phàm hẳn là không dựa vào bất cứ thế lực gì, hơn nữa cái này cũng không giống tính cách của hắn". "Tính cách sao?" Thi Bích Dao thở dài nói: "Ngươi đừng tưởng rằng chúng ta đều hiểu rõ hắn, kỳ thật, chúng ta cho tới bây giờ đều nhìn không thấu người này". "Tỷ tỷ nói cũng đúng!" Nô Kiều nhăn mũi, chuyển sang chuyện khác nói: "Tỷ tỷ, ngày mai chính là bắt đầu Võ lâm đại hội, tỷ có đến xem không?" "Đôi khi, kết quả cuối cùng luôn ngoài dự tính của mọi người, rồi lại tình lý trong đó…" Đang nói dừng một chút, Thi Bích Dao tiếp tục: "Sự tình dù có kết quả ra sao, ta có đi hay không thì có gì khác nhau". Nô Kiều cười nói: "Đến lúc đó Lý Nhạc Phàm dám chắc sẽ đi, chẳng lẽ tỷ tỷ một chút cũng không quan tâm sao?" "Tiểu nha đầu này…" Thi Bích Dao cũng không giận, ngược lại cười nói: “Đừng có nói vậy với tỷ, nếu không quan tâm ta cần gì phải lưu lại chốn thị phi này. Tóm lại, trước khi kế hoạch vãn chưa hoàn thành, chúng ta và Lý Nhạc Phàm vẫn là quan hệ hợp tác, không thể để xảy ra một chút sai sót nào". Nô Kiều đang muốn đáp lại, đột nhiên cảm thấy tâm thần xao động, từng trận khí thế mênh mông quanh quẩn trong thiên địa! "Tỷ tỷ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?" "Là thiên đạo chi cảnh!" Thi Bích Dao đôi mi thanh tú cau lại, vẻ mặt dị thường ngưng trọng: "Không ngờ có người lại vào lúc này bước vào thiên đạo… Xem ra cục diện loạn lạc này lại có chuyển biến". "Tỷ tỷ, ta lập tức phái người đi thăm dò thử xem". "Đi đi, bảo bọn hắn cẩn thận một chút". "Nô Kiều hiểu". Không chỉ là Thi Bích Dao, lúc này, cả thành Lạc Dương đầu lĩnh các thế lực cũng cảm thấy đau đầu không thôi, đều phái người tìm hiểu tin tức, ngay cả mấy ẩn giả không màng thế sự cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ bất quá, một người vừa mới bước vào thiên đạo đối với ẩn giả mà nói, quả thật cũng không thể làm nên đại sự gì, tự nhiên cũng không để ý tới, ngược lại đều tự có tính toán. Giang hồ là chỗ nhiều thị phi, có người vui thì cũng có người buồn. Ngày mai, một thời kỳ mới sẽ được bắt đầu, đến tột cùng là tốt hay là xấu. Thiên hạ loạn, loạn thế xuất anh hùng. Quốc gia chiến, ai có thể nhất thống giang sơn? Chiến không ngừng, huynh đệ huyết lệ chết không hối! Gió lửa lên, đừng cười vì ta say hồng nhan. Sinh tử ly sầu tình khó đoạn, một khúc “Thương Thiên” động nhân gian! Giang hồ trăm năm, trăm năm giang hồ, thiên hạ giang hồ này vẫn là nơi của nhiệt huyết mênh mông. Ngày bốn tháng bốn, không trung ngàn dặm, mây trắng nhẹ trôi, Võ lâm đại hội mọi người chờ mong rốt cục đã tới. Đương nhiên, kèm theo đó còn có một tin tức kinh người truyền khắp đại giang nam bắc. Đại Minh Hoàng đế Sùng Trinh băng hà, trong khoảng thời gian ngắn cả nước đau buồn… Rồi sau đó, Chu Khang Thái tử kế vị, Quốc hiệu Đại Minh được đổi thành "Chánh Minh", tự xưng là Chánh Minh Hoàng đế, thành lập ra ba mươi sáu danh phủ, bảy mươi hai quân xứ, dùng bạo chế bạo, dùng lực mạnh trấn áp thiên hạ loạn. Thiên hạ… Giang hồ tự nhiên sẽ không yên lặng! Thế lực khắp nơi đều nở rộ, mong muốn đạt được mục đích của mình. Có lẽ, giang hồ cho tới bây giờ vẫn chưa từng yên lặng, có lẽ, đây chỉ là sự bắt đầu của một cao trào. Loạn thế rung chuyển, mưa gió tiêu điều! Dân chúng trong thiên hạ đều khốn khổ thê lương, không biết ông trời khi nào mới có thể cho nhân gian sự thái bình? Ngoại ô phía Nam thành Lạc Dương, nơi này địa thế bằng phẳng rộng rãi, nhìn về nơi xa thấy rõ núi sông hùng tráng thanh phong tú lệ. Ở giữa bình nguyên, được xây dựng một cái đài lớn chiều cao ba trượng, bốn phía đều được bang chúng Huynh Đệ hội canh giữ, nếu không có Anh hùng thiếp, ai cũng không được phép tới gần nửa phân. Không khí kịch liệt khẩn trương, âm mưu không có chỗ ở đây, dù có cũng không ảnh hưởng tới thế cục của đại hội, cũng không thể ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của người trong giang hồ. Người nào mà không thích giang hồ? Người nào mà không muốn thành danh trong thiên hạ? Người nào mà không muốn tiếu ngạo cả đời? Người nào mà không muốn… nếu thực sự có người không muốn như thế, vậy hắn nhất định không phải là người trong giang hồ. Người đến càng ngày càng nhiều, Huynh Đệ hội từ từ cử thêm người phân bố các nơi, duy trì trật tự đại hội, nếu có người dám ở đây gây náo loạn, trực tiếp động thủ bắt người. Dù sao, tại nơi này, không ai nguyện ý vì một chút việc nhỏ mà gây tranh chấp, bởi vậy, Võ lâm đại hội cũng có thể xem là bắt đầu yên lành. "Lần này người tới so với chúng ta tính còn muốn nhiều hơn, may là đại ca đã ra lệnh người ở các nơi trở về, nếu không thật là lộn xộn". Đồng Tường mặc áo bào đen đứng ở trên đài, lẳng lặng nhìn làm sóng người ở phía dưới, trong lòng phập phồng bất định. Trước đây, bản thân bất quá chỉ là một tiểu nhân vật nho nhỏ, nhưng bây giờ hắn lại trở thành người chủ sự cho Thiên hạ đệ nhất đại bang phái. Mà hôm nay, Thiên hạ đệ nhất võ lâm đại hội lại là do mình chủ trì đại cục, cái này vinh dự đến cỡ nào! Tự hào đến cỡ nào! Loại cảm giác này… rất tốt! Hắn tuyệt không cho phép ai tới phá hư tâm huyết của bản thân. Tất cả mọi chuyện đều đã an bài thỏa đáng, kế tiếp là chờ các thế lực lớn đến. Xa xa, đoàn người Nhạc Phàm chậm rãi đi tới, Tiểu Hỏa nhảy choi choi theo sau, không còn bộ dánh như ngày trước, đông nhìn một cái tây nhìn một cái, một chút cũng không ngừng lại! Long Tuấn, Đinh Nghị, Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Vương Sung, Thiết Nam, Tư Đồ Yến, Vân Phương, Lỗ Thứ, Ngũ Tử, Cầm Thiến, Thanh Thiên, Thạch Kiền, Mễ Triết, Tuyền Thanh… trong đám người, ngoại trừ Chu Phượng là tuổi nhỏ nhất, những người khác không ai là không phải là người võ công cao tuyệt, đội ngũ như vậy không thể không xem là lớn mạnh "Tỷ tỷ…" Chu Phượng chân mày hớn hở, hưng phấn không thôi: "Tỷ tỷ xem, thật nhiều người thật náo nhiệt, Phượng nhi là lần đầu tiên được tham gia một đại hội náo nhiệt như vậy". Chu Tĩnh Nguyệt trong lòng có suy nghĩ cười cười: "Nơi này người rất nhiều, Phượng nhi đừng có chạy loạn". "Ta nghe tỷ tỷ nói mà" Chu Phượng nhu thuận nắm tay tỷ tỷ, đôi mắt to nhìn quanh khắp nơi. Long Tuấn tức thì tiến lên nói: "Hai nha đầu yên tâm đi, có ta và Tiểu Đinh Tử tại đây, nhất định sẽ bảo vệ các người. Ha ha…" "Ừm ừm" Đinh Nghị gật đầu không thôi nói: "A Tuấn nói rất đúng, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cho các người". "Hừ!" Chu Phượng chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói: "Có các người bảo vệ càng không an toàn… hai kẻ bại hoại xấu xa!" "Hic!" Một câu nói của tiểu cô nương cũng làm cho hai người Long Tuấn không dám nói gì nữa, xem ra đối phương vẫn không quên chuyện đêm đó. Trầm ngâm chốc lát, Chu Tĩnh Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: "Long Tuấn, Đinh Nghị, chúng ta có chút việc…" Không đợi hai người phản ứng, Chu Tĩnh Nguyệt trực tiếp cáo từ mọi người, sau đó kéo theo Chu Phượng vẻ mặt đầy nghi hoặc rời đi. "Cái này… cái này là chuyện gì đây" Long Tuấn ngẩn người, buồn bực nói: "Không phải là chỉ đi thanh lâu âưn cơm thôi sao? Huống chi… Chúng ta ăn cũng không được, còn phải bồi thường ba ngàn lượng bạc mà". Đinh Nghị cũng ảo não không thôi: "Sớm biết thì đã không đến cái chỗ quỷ quái đó ăn cơm rồi". "Hừ hừ…" Trong khi hai người đang phiền muộn, phía trước lại truyền đến tiếng cười lạnh châm chọc của Vương Sung. Long Tuấn giận dữ, tiến lên nói: "Họ Vương kia, đừng tưởng rằng mình võ công lợi hại, có loại…" "Có loại như thế nào?" Vương Sung nói lại, một chút thể diện cũng không để cho. "Ngươi…" "A Tuấn…" Đinh Nghị kéo kéo tay áo Long Tuấn, ý bảo hắn không nên tranh chấp, người sau cũng tự biết thân, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ lui trở lại. "Hai tiểu tử ngốc…" Vương Sung gọi hai người lại nói: "Các ngươi còn không biết sao, Sùng Trinh Hoàng đế đã chết, Đại Minh đã đổi chủ rồi". "Cái gì!?" Long Tuấn, Đinh Nghị thân thể chấn động, nhất thời hiểu được Chu Tĩnh Nguyệt vì sao hai ngày nay lại khác thường như thế. "A Tuấn, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" "Tình cảnh các nàng dám chắc là rất nguy hiểm, chúng ta không thể ngồi nhìn mà không làm gì". "Ừm". "Sư phụ, chúng ta có chút chuyện, khi nào xong sẽ quay lại tìm người". Hô lên với Nhạc Phàm một câu, Long Tuấn kéo Đinh Nghị đuổi theo hướng hai nữ vừa đi. Vương Sung chuyển hướng sang Nhạc Phàm nói: "Ngươi không lo lắng cho hai tiểu tử này chứ?" "Bọn chúng có con đường của bọn chúng" Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi, ai cũng nhìn không thấu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Ai cũng biết, có quan hệ với sự tranh đấu của các thế lực triều đình, tuyệt đối là phiền toái nguy hiểm vô cùng. Thấy không khí có chút không được tự nhiên, Nhan Nguyệt Thi vội vàng nói tránh đi: "A! Lão Phó, lần này người tới thật sự là nhiều quá!" "Tự nhiên thôi, trăm năm khó được một lần tụ hội, chỉ cần là người trong giang hồ, cũng đều muốn đến xem náo nhiệt". "Ai nói vậy, nếu không phải chàng muốn đến xem, ta còn lâu mới đến cái chỗ hỗn tạp như thế này. Hơn nữa, nói không chừng còn có nguy hiểm nữa". "Là vậy là vậy…" Phó Suất biết Nhan Nguyệt Thi hiếu thắng, nên cũng không dám không gật đầu. Cầm Thiến tiến lên, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Đại ca ca, ta nghe nói các người đã đi qua rất nhiều nơi". "Đúng… hình như là đúng" Phó Suất khó khăn lắm mới thừa nhận. Cầm Thiến tiếp tục nói: "Vậy người có thể nói cho ta biết nơi nào thích hợp để dạo chơi không?" Đối mặt với một cô gái mạnh và hung hãn như vậy, cho dù là ai cũng cảm thấy đau đầu, Phó Suất trực tiếp đưa lại phiền toái cho phu nhân của mình: "Ngươi hỏi đại tỷ tỷ đi, nàng đi còn nhiều hơn ta nữa!" "Phó Suất! Chàng nhớ kỹ cho ta" Bên cạnh truyền đến ánh mắt u oán vô hạn của Nhan Nguyệt Thi, Phó Suất làm ra vẻ không thấy. "Đại tỷ tỷ, chỗ nào đi ngắm cảnh là tốt nhất?" "Cái này… Hẳn là Hoàng cung rồi".