Bên trong thành Lạc Dương một mảng phồn vinh gấm vóc, người người qua lại, náo nhiệt phi thường…Đã gần đến ngày “Võ lâm đệ nhất đại hội”, trên giang hồ bất luận là nhân vật có thực lực hay địa vị đều tới đây, khiến cho trên đường hầu như đều là nhân vật giang hồ. Nhưng sau lưng, một âm mưu to lớn đang lặng lẽ diễn ra. Mọi người đều đang chìm đắm trong hào quang của danh lợi, đâu ai để ý tới điều này. Cuộc sống vãn như cũ, có điều thêm phần đặc sắc. Khắp hang cùng ngõ hẻm, lầu trên lầu dưới, toàn khách giang hồ, không khỏi có nhiều kẻ khoác loác cho sướng miệng, một tấc tới trời. “ Uy, huynh đệ, ngươi đã nghe nói chưa? Thiếu lâm tự gần như bị người ta tiêu diệt rồi”. “Cái gì?! Ta nói này đại ca, ngươi mới uống hai chén rượu mà đã nói năng lung tung rồi sao?”“Có ngươi thì có, tửu lượng của lão tử ngươi còn chưa biết sao”. “Vậy ngươi nói cái gì mà Thiếu Lâm bị diệt, cẩn thận không bị người chánh đạo cửu phái nghe được, cả hai chúng ta đều mất mạng đó”. “Lời lão tử nói chính là từ miệng người chánh đạo nghe được. Hơn nữa lúc chuyện đó xảy ra, lão Đại của bổn bang cũng may là đang ở dưới chân núi…”“A?! Sao có thể như vậy? Thiếu Lâm dù sao cũng là giang hồ Thái Sơn Bắc Đẩu, là ai có bản lãnh có thể hủy diệt được Thiếu Lâm?”“Hắc, hóa ra ngươi cũng không biết sao”. “Tiểu đệ thực sự không biết, xin đại ca chỉ giáo”. “Quá lời, quá lời… trong giang hồ ngọa hổ tàng long, kì nhân dị sĩ vô số, ta nghe lão Đại nói đêm đó Thiếu Lâm Tự đột nhiên xuất một đám hắc y nhân bịt mặt…”“Con mẹ nó chứ! Xem ra lũ người bịt mặt chẳng có ý tốt đẹp gì”. “…đám người kia thấy người là giết, máu lạnh vô tình! Thiếu Lâm Tự gần như bị phá hủy, quả là thực là thảm tuyệt, máu chảy thành sông, thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, đất trời điên đảo…”“Vậy sau đó thế nào?”“Vốn dĩ đám hắc y nhân kia đã sắp đắc thủ thì không biết từ đâu Thiếu Lâm Tự xuất hiện mấy vị cao thủ, song phương lại động thủ… Quả là một trận chiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần kinh, phong vân biến sắc…”“Thật là khủng khiếp!”“Còn phải nói! Giờ nghĩ đến mà trong lòng vẫn còn hồi hộp”. “Giang hồ sâu tựa bể! Nghe đại ca nói vậy, tiểu đệ đột nhiên chẳng muốn bị cuốn vào vòng xuáy giang hồ”. “Huynh đệ nói cũng phải, kỳ thật ta cũng có ý nghĩ như vậy, thế nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ”. “Giang hồ đại loạn, đại ca người càng nên cẩn thận mới phải!”“Huynh đệ tốt…”Hai người ngồi dãi bày tâm sự, gần đó cũng lại có một màn tương tự. “Trương sư phụ, ta nghe nói Trương gia tập nhà các ngươi bị quỷ ám à?”“Không ngờ Hồng sư phụ ngài cũng đã biết, thật là điềm gở khắp nơi, chó gà cũng không yên, cho nên ta phải tạm lánh nạn một thời gian… Không chỉ thôn ta, mấy thôn lân cận cũng tương tự, ban đêm đều nghe tiếng ma kêu quỷ khóc đó, thậm chí đã có vài người chết rồi”. “Lợi hại như thế, người xem có phải chuyện này với quái sự mấy ngày trước có liên quan hay không?”“Ta đoán chắc tám phần là có liên quan”. “Ài! Thiên hạ đại loạn, tất có yêu nghiệt”. “Lão đại, tiểu nhân nghe nói đại sư huynh của Thiên Tà Tông bị người ta phế rồi!”“Hừ, người có nhỏ giọng đi không, nếu để người Thiên Tà Tông nghe được thì lão tử sau này không cần lăn lộn giang hồ nữa”. “Vậy hóa ra là thật à?”“Đương nhiên là thật rồi, trên giang hồ không có mấy chuyện mà ta không biết”. “Ai có bản lãnh như vậy, Thiên Tà Tông mà cũng dám chọc vào? Hắn e rằng muốn sống cũng khó mà muốn chết cũng không xong!”“Hắc hắc, người khác ta không dám nói, bất quá người này không nhất định là vậy đâu”. “Sao vậy? Ai mà ngạo khí ghê vậy?”“ Chắc ngươi cũng có nghe nói đến tên hắn là… Đao… Cuồng”. “Đao… Đao cuồng! Không phải là hung thần thiên đao trong truyền thuyết chứ?! Mẹ ơi! Thảo nào dám cùng Thiên Tà Tông đối địch, hắn vốn không phải là người!”“Ài! Xem ra giang hồ sắp nổi sóng gió rồi!”“Trần huynh đệ, tìm ta gấp vậy có phải là có tin tức gì chăng?”“Nhâm đại ca còn chưa biết sao, cửu đại môn phái cùng lưỡng minh tứ gia đều đã vào thành rồi”. “Ồ? Vào thì vào chứ, có gì mà kinh hãi vậy?”“Cái này… Nhâm đại ca nghe ta nói, chánh đạo thập đại cao thủ trừ Kiếm Thánh ra, lần này tới cả đều tới”. “Cái gì! Chánh đạo thập đại cao thủ đều tới sao?”“Đúng vậy!”“Loạn rồi, giang hồ loạn cả rồi!”Phong khởi vân dũng, nhân tâm dị động, giang hồ thực sự đã bắt đầu đại biến!…Ngoại thành Lạc Dương, Thúy Liễu sơn trang. Trong đinh viện hương hoa ngào ngạt, sắc màu rực rỡ, đẹp tựa gấm thêu! Trên thảm cỏ, một đôi nam nữ đang nằm nghĩ, trên mặt hiện rõ nhu tình thắm thiết. “Ca, còn năm ngày nữa là tới võ lâm đại hội rồi, người đã chuẩn bị tốt chưa vậy?” “Đều chuẩn bị thỏa đáng cả rồi, chỉ bất quá…”“Còn có gì không ổn sao?”“Chúng ta cũng quá coi thường Huynh đệ hội rồi” Nam tử nhẹ đỡ mỹ nhân ngồi dậy nói:“Tên Thiết Huyết đó không phải là nhân vật đơn giản. Ta dùng biện pháp gì cũng không tài nào nghe ngóng xung quanh hắn được. Có thể có thủ đoạn như vậy đích xác đáng ta nên coi trọng. Nếu không phải là địch nhân nhất định sẽ kết giao. Bất quá người này lai lịch không rõ, bối cảnh thần bí, huống hồ hiện tại hắn đứng sau quan sát, tất là muốn nhất thống giang hồ. Nhân vật như vậy, đối với việc phục hưng Yên vân nhất tộc quả là một chướng ngại lớn, chỉ có cách đem hắn diệt trừ đi”. “Ca định thế nào?” Nữ nhân cũng đã ngồi dậy, tựa vào bả vai nam nhân. “Người xưa có câu: Cò diệc tranh ăn, ngư ông đắc lợi” Gã nam nhân mỉm cười nói: “Nếu Thiết Huyết hắn đã chuẩn bị tốt rồi, tại sao ta không cứ mặc cho hắn cùng bọn họ tranh đấu, ta một bên làm ngư ông”. Người con gái nghe vậy hé nhẹ my cười nói: “Việc này chỉ là sớm muộn, nhưng cũng phải cần động tay động chân một chút”. “Đúng rồi!” Nam tử đột nhiên hỏi: “Người Huyết y môn khi nào mới tới?”“Việc đó…” Nữ nhân đang muốn đáp bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Một hạ nhân nhanh chóng bước vào thưa: “Khải bẩm thiếu gia, Huyết y môn có thư gửi tới”. Nam tử nhận bức thư, trên mặt toát ra hàn ý lẫm lẫm. “Ca, có chuyện gì vậy?” Nữ nhân thấy tình trạng đó, trong lòng lo lắng lấy tay vuốt khẽ ngực đối phương. “Tiết y nhân đã chết” Nam tử ngữ khí thản nhiên, nhưng lời nói tỏa đầy sát khí. “Cái gì!” Nữ tử kinh hãi, trong ánh mắt khó nói thành lời. Ngay lúc đó, một thanh âm quen thuộc vang lên, nam nhân tinh thần rung động, mặt lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng đứng dậy bảo: “Tiểu Tuyết mau đi với ta, quý khách tới rồi”. Hán trung cổ thành, trên Thanh oản lâu……Tống vương Chu Khang Cảnh nhàn nhã nằm trên nhuyễn sàng, đầu gối lên đùi Nguyệt Thanh, nét mặt vô cùng thoải mái. “Chủ công, chỉ còn ít ngày nữa là đến Võ lâm đại hội rồi, người sao vẫn nhàn nhã như vậy” Nguyệt Thanh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Chu Khang Cảnh, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Võ lâm đại hội, chuyện lớn như vậy không khỏi khiến nàng cảm thấy lo lắng. “Nhàn nhã cũng là phúc mà” Chu Khang Cảnh nhắm hai mắt, hưởng thụ nói: “Bản vương xưa nay bận rộn, có lúc cũng cần buông lỏng một chút”. “Vậy chuyện giang hồ thì phải làm sao?”“Chuyện giang hồ đó để cho Thiết Huyết xử lý đi, nếu thiên hạ đã nằm trong tay ta, giang hồ còn xa sao?”“Thì ra ánh mắt người đặt vào thiên hạ… Vậy không phải sau này càng bận bịu sao?”“Người tài phải chịu lao khổ mà, ha ha ha…”Cười to xong, Chu Khang Cảnh như tự nói với mình: “Quỷ Mị, ngươi bây giờ trở về kinh thành, thời cơ hiện nay đã chín, có thể bắt đầu hành động rồi đó”. “Vâng”. Trong không trung xuất hiện một trận xao động rồi lập tức biến mất.