Sau khi tiễn Lam Phương Dung về, Hồ Tịnh Nghi mệt muốn xỉu. Cô ngã vào lòng Trương Cảnh Bách, anh đỡ lấy cô. Ánh mắt thâm tình nhìn cô gái bé nhỏ đang tựa vào người mình" Sao thế?"" Mệt chứ sao?"Trương Cảnh Bách nhẹ nhàng đỡ lấy Hồ Tịnh Nghi, kéo cô sát vào lòng mình hơn, ánh mắt anh trĩu nặng sự lo lắng nhưng không kém phần dịu dàng. "Em mệt đến mức không đứng nổi nữa rồi," anh nói, giọng trầm ấm. "Sao không nói với anh sớm?"Hồ Tịnh Nghi khẽ nhắm mắt lại, đôi môi mấp máy"Anh nghĩ em không muốn nằm xuống sao? Chỉ là. . bây giờ em mới thực sự cảm thấy mệt. "Trương Cảnh Bách cúi xuống, một tay vòng qua eo cô, một tay đỡ lấy lưng, cẩn thận nhấc bổng cô lên. Hồ Tịnh Nghi không chống cự, cô để mình lơ lửng trong vòng tay mạnh mẽ của anh, đầu gục vào vai anh một cách tự nhiên. "Để anh đưa em về phòng nghỉ. " Anh nói nhỏ, giọng anh trầm lắng nhưng đầy thâm tình, như thể đây là điều duy nhất anh muốn làm lúc này. "Anh... chuyện tối qua chúng ta chưa nói xong đâu""... " " Nhưng bây giờ em thật sự muốn ngủ vậy nên em sẽ không hỏi thêm. ""Tịnh Nghi, anh chọn em"Hồ Tịnh Nghi khẽ giật mình trong vòng tay Trương Cảnh Bách khi nghe câu nói của anh. Đôi mắt cô mở to, mệt mỏi nhưng không thể che giấu sự bất ngờ. Cô ngước nhìn anh, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì nhưng rồi lại im lặng. Có lẽ cô đã chờ đợi câu này từ lâu, nhưng không ngờ lại nghe thấy nó trong hoàn cảnh này. "Anh nói... gì?" Cô hỏi nhỏ, giọng cô lạc đi trong sự bất ngờ và ngạc nhiên. Trương Cảnh Bách dừng lại, anh nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt anh chứa đầy sự chân thành và kiên định. "Anh đã chọn em, Tịnh Nghi. Anh thừa nhận là anh sai... là anh bị ám ảnh vì quá khứ. Nhưng hiện tại... chỉ có em là người anh muốn sống cùng. Anh muốn một gia đình mà trong đó em là mẹ của con chúng ta. Em... "Chưa kịp đề Trương Cảnh Bách nói hết câu, Hồ Tịnh Nghi đã rướn người khoác lẩy cổ anh. " Không cần nói nữa... "cô thì thầm, đôi môi mềm mại chạm khẽ vào tai anh. "Em hiểu rồi. "Trương Cảnh Bách nhìn vào đồi mắt sâu thằm của cô, trong đó không còn sự lạnh lùng hay hoài nghi, mà là một tia sáng của sự chấp nhận và đồng điệu. Lòng anh nhẹ nhõm đi một chút, nhưng trái tim lại đập rộn ràng hơn. Anh khẽ hít vào một hơi sâu, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô bên cổ mình. "Anh chỉ muốn em biết... " Anh thì thầm, tay anh xiết chặt hơn, giữ lấy cô như thể sợ mất đi giây phút này. "Anh sẽ không bao giờ để em phải nghi ngờ về tình cảm của anh nữa. "Hồ Tịnh Nghi mỉm cười, tựa vào vai anh, đôi mắt cô khép hờ như thể mọi sự hoài nghi đã tan biến. "Em biết rồi. Anh chỉ cần ở đây, bên em, vậy là đủ. "Cả hai im lặng trong giây lát, nhưng không khí giữa họ đã thay đổi. Giữa những tổn thương và nỗi đau của quá khứ, giờ đây, họ đã tìm thấy sự bình yên trong vòng tay của nhau. "Vậy thì... " Trương Cảnh Bách cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô, giọng anh trầm ấm. "Chúng ta bắt đầu lại từ hôm nay, được không?"Hồ Tịnh Nghi khẽ gật đầu, nhưng không nói thêm gì nữa. Lần này, không cần lời nói, mà chính trái tim đã đưa ra câu trả lời. Trương Cảnh Bách vẫn giữ cô trong tay, bước đi chậm rãi về phía phòng ngủ. Trong đầu anh lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: bảo vệ và trân trọng người con gái đang nằm trong vòng tay mình, dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Khi đã đến bên giường, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, đôi mắt dịu dàng dõi theo từng cử động của cô. Hồ Tịnh Nghi khẽ trở mình, kéo chăn lên và nhìn anh với ánh mắt đã dịu lại hơn bao giờ hết. Trương Cảnh Bách ngồi xuống bên cạnh, tay anh khẽ chạm vào tay cô. "Ngủ đi, em cần nghỉ ngơi," anh nói, giọng trầm và nhẹ nhàng. Hồ Tịnh Nghi không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ. Đôi mắt cô từ từ khép lại, nhưng vẫn giữ lấy tay anh trong tay mình, không muốn buông. Trương Cảnh Bách ngồi lặng lẽ bên giường, nhìn cô dần chìm vào giấc ngủ. Mọi lo âu, bất an trong lòng anh cũng dịu đi phần nào, khi biết rằng họ đã vượt qua được bức tường ngăn cách.