Đáp xuống Washington là lúc Trương Cảnh Bách tỉnh hẳn, ngay lập tức họ được hộ tống về Sapphire mansion. Trên đường đi, anh luôn nắm chặt tay Hồ Tịnh Nghi. Cô cứ nghĩ vì anh đau nên mới nắm chặt đến thế nhưng hoàn toàn không phải. Trương Cảnh Bách là đang cảm thấy áy náy... vừa rồi trong cơn mê anh lại gọi nhầm tên cô. Rồi Hồ Tịnh Nghi có đi tìm sự thật đằng sau cái tên “ A Dao” hay không? Rồi cô sẽ đau lòng khi biết được sự thật... Khi họ về đến Sapphire mansion, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu sáng cả không gian, nhưng lòng Hồ Tịnh Nghi lại càng u ám hơn bao giờ hết. Trương Cảnh Bách nhẹ nhàng kéo cô bước xuống xe, vẫn không buông tay. -“Vào trong đã” anh nói, giọng khàn khàn, tránh nhìn thẳng vào mắt cô. Anh để những người thân cận xử lý lại vết thương còn Hồ Tịnh Nghi lên phòng nghỉ ngơi. Cô ngồi xuống mép giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng nhạt chiếu qua tấm rèm, phủ lên căn phòng một không gian mờ ảo. Đương nhiên Trương Cảnh Bách không rảnh để quay lại Washington, anh đến đây để tìm manh mối về Mạc Quang Huy. Ông ta có một đứa con nuôi đang sinh sống và học tập tại Washington, anh phải tìm tư liệu về cô con gái tên Mạc Yến Hoan này có như vậy mới dễ dàng nắm thóp Mạc Quang Huy. Anh quay về phòng với vết thương đã được xử lý kĩ càng. Nhìn thấy Hồ Tịnh Nghi ngồi cô đơn trên giường, anh khẽ gọi tên cô. -“ Tịnh Nghi”Cô giật mình thoáng chốc, rồi từ từ quay đầu lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh. Cả hai im lặng, không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt họ trao nhau chứa đựng những nỗi niềm sâu kín, không thể diễn tả bằng lời. Trương Cảnh Bách nhìn cô trong vài giây, lòng trĩu nặng. Bản thân anh không ngừng giằng xé giữa cảm giác trách nhiệm và tình cảm với cô, và sự thật về Trình Tú Dao chỉ khiến anh thêm rối bời. Trương Cảnh Bách nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, cảm giác như có hàng ngàn lời muốn nói nhưng không thể thốt lên. Anh vươn tay, khẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hồ Tịnh Nghi. -“Em có mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi” anh nói, giọng như chứa đựng sự quan tâm nhưng cũng đầy vẻ day dứt. Hồ Tịnh Nghi khẽ lắc đầu, nụ cười nhạt xuất hiện trên môi, nhưng không che giấu được sự buồn bã trong đôi mắt cô. -“Anh không cần phải lo cho em. Em ổn mà. ”Trương Cảnh Bách biết cô đang che giấu cảm xúc thật của mình, nhưng anh cũng không biết phải làm sao để giải tỏa được nỗi buồn mà cô đang mang. Anh siết chặt tay cô hơn, như một cách để trấn an cả hai người. -“Anh... xin lỗi, Trương Cảnh Bách nói khẽ, mắt anh không dám nhìn thẳng vào cô. -“Về tất cả mọi chuyện... Hồ Tịnh Nghi lặng im, nhưng những lời ấy làm tim cô nhói lên. Liệu có phải anh đang xin lỗi vì đã gọi nhầm tên “A Dao”?-“ Em đi ngủ đây... nếu anh mệt... chưa để Hồ Tịnh Nghi nói hết câu, Trương Cảnh Bách đã nằm lên giường rồi kéo cô nằm xuống. -“ Ngủ. Hồ Tịnh Nghi nằm bất động, trái tim cô đập loạn trong lồng ngực. Mùi hương từ cơ thể Trương Cảnh Bách xộc vào khứu giác, Hồ Tịnh Nghi nhắm mắt lại, cố gắng tìm chút bình yên trong sự hỗn loạn của cảm xúc. Đột nhiên cô dùng hết sự can đảm quay lại ôm lấy anh... Trương Cảnh Bách cũng bất ngờ với hành động này của Hồ Tịnh Nghi. Anh có thể cảm nhận được đôi tay nhỏ nhắn của cô vòng qua lưng mình, ôm chặt lấy anh trong một khoảnh khắc đầy bất ngờ. Trái tim anh thoáng ngừng đập, như thể cả thế giới tạm dừng lại trong giây phút đó. Hồ Tịnh Nghi không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay hơn, áp sát người cô vào anh. Hơi thở cô phả lên cổ anh ấm áp, và trong sự gần gũi bất ngờ này, cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim của Trương Cảnh Bách. Cô nhắm mắt lại, cảm giác sự bình yên mong manh cuối cùng cũng tìm đến, mặc dù trong lòng vẫn còn vô vàn câu hỏi chưa được giải đáp. Cả hai nằm đó, trong im lặng. Trương Cảnh Bách, dù bất ngờ, cũng không hề kháng cự. Anh cảm nhận rõ ràng sự mong manh của Hồ Tịnh Nghi trong vòng tay mình, và điều đó khiến lòng anh dâng trào một thứ cảm xúc lạ lùng – không chỉ là áy náy, mà còn là một sự khao khát mãnh liệt được bảo vệ cô. Anh khẽ hít vào, nén lại những cảm xúc hỗn độn đang trào dâng. Bàn tay anh từ từ đưa lên, rồi dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Hồ Tịnh Nghi. Trong sự bất lực không thể giải thích được những nỗi niềm của mình, Trương Cảnh Bách chỉ biết dùng hành động để đáp lại, như một cách để cô cảm nhận rằng, dù anh có nói gì, cô vẫn là người quan trọng nhất hiện tại. -“ Em muốn quay lại sân khấu ballet không... ?”-“ Sự nghiệp của em chấm dứt rồi”-“ Tại sao thế?”-“ Tịnh Nghi... -“ Họ gọi em là một thiên nga đen... đúng theo nghĩa đen của tên gọi. Vì em có xuất thân không mấy khá giả. . là bởi vì nỗ lực mới giành được suất múa chính trong vở Hồ thiên nga nhưng cuối cùng lại bị ngã. . một người như vậy làm sao có thể được nhận một vai múa chính nào nữa chứ. . ”Trương Cảnh Bách nhìn cô, lòng anh thắt lại. Anh không thể tưởng tượng được nỗi đau mà cô đã trải qua. Cô không chỉ đánh mất sự nghiệp mà còn phải đối mặt với sự phán xét từ những người xung quanh. Đằng sau hình ảnh một nữ diễn viên ballet xinh đẹp, lộng lẫy trên sân khấu, là một tâm hồn bị tổn thương sâu sắc. -“Họ gọi em là thiên nga đen vì xuất thân, vì mọi điều mà em không thể thay đổi được” Hồ Tịnh Nghi tiếp tục, giọng nói trầm lắng. -“Dù em có cố gắng thế nào, điều đó cũng không đủ. Khi em ngã, không ai đưa tay ra giúp, mà chỉ có những lời bàn tán. Với một người không có thế lực hay tiền bạc đứng sau, vết ngã ấy chính là dấu chấm hết. ”Cô nhìn thẳng vào mắt Trương Cảnh Bách, và trong ánh mắt ấy, anh có thể thấy sự thất vọng, sự đau đớn đã gặm nhấm cô từ lâu. Nhưng ẩn sau đó, anh cũng nhìn thấy một sức mạnh kiên cường, dù bị che khuất bởi bóng tối của quá khứ. -“ Anh chống lưng cho em... Tịnh Nghi. Quay lại sân khấu ballet có được không?”Hồ Tịnh Nghi không trả lời... chỉ quay người ông phía khác từ từ chìm vào giấc ngủ.