Hồ Tịnh Nghi ngồi trên sofa, lặng lẽ ngắm nhìn bộ váy ballet mà cô đã từng mặc trong những buổi biểu diễn đầy kỷ niệm. Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào phòng, tạo ra những tia nắng mờ ảo xuyên qua lớp vải mềm mại. Cô vuốt nhẹ từng nếp gấp, cảm nhận sự tinh tế của chiếc váy mà cô đã gắn bó suốt bao năm. Chiếc váy này không chỉ là trang phục biểu diễn mà còn là biểu tượng cho những ước mơ, đam mê và cả những nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô. Trong khoảnh khắc ấy, bao ký ức như ùa về, từ những buổi tập luyện căng thẳng cho đến những tràng pháo tay vang dội từ khán giả. Nhưng giờ đây, khi ngồi ở đất khách quê người, cô cảm thấy có chút lạc lõng. Cô tự hỏi liệu mình có thực sự thuộc về thế giới này, thế giới của Trương Cảnh Bách, hay chỉ là một người ngoài cuộc, bị cuốn vào cơn lốc của số phận. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, kéo Hồ Tịnh Nghi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Trương Cảnh Bách tiến lại gần, nhìn thấy cô đang cầm bộ váy trong tay. Anh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. -“ Em sao thế?”-“ Không có gì…”Cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lưỡng lự. Trương Cảnh Bách nhìn cô một lúc lâu, anh không tin lời cô nói. Anh đã quá quen với những lúc Hồ Tịnh Nghi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, che giấu cảm xúc thật của mình. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô, như một cử chỉ an ủi. -“Nếu có điều gì em muốn chia sẻ, anh luôn sẵn sàng lắng nghe. ” - Anh khẽ nói, giọng trầm ấm. Hồ Tịnh Nghi cắn nhẹ môi, lòng cô giằng xé. Cô không biết liệu mình có nên mở lòng hay không, nhưng những lời nói của Trương Cảnh Bách khiến cô cảm thấy an toàn, như thể anh là bến bờ duy nhất mà cô có thể dựa vào trong lúc này. -“Em chỉ… tự hỏi liệu em có thực sự thuộc về nơi này, thuộc về cuộc đời của anh hay không. ” - Cô nói nhỏ, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại chứa đựng cả một nỗi buồn sâu thẳm. Trương Cảnh Bách hơi bất ngờ, nhưng rồi anh khẽ thở dài. Anh hiểu những lo lắng của cô, và trong lòng anh cũng có rất nhiều băn khoăn chưa có câu trả lời. -“Anh biết, mọi thứ có thể khiến em cảm thấy bối rối. Nhưng em không phải là người ngoài cuộc, không phải là một ngọn gió thoáng qua. Anh đã chọn em… vì em đặc biệt với anh. ”Hồ Tịnh Nghi nhìn thẳng vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Trương Cảnh Bách. Nhưng cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng. Cô không hiểu hai từ “ Đặc biệt” này có ý nghĩa gì…Nó chỉ làm cô thêm bối rối và hoang mang. Cô cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng trong thế giới của anh, giữa những cảm xúc hỗn loạn mà chính cô cũng không thể nắm bắt. Im lặng không biết nên nói gì, Hồ Tịnh Nghi khẽ đứng dậy, ánh mắt nhìn lướt qua Trương Cảnh Bách trước khi quay đi. Cô rời khỏi phòng một cách lặng lẽ, để lại anh ngồi một mình với những suy nghĩ riêng. Trương Cảnh Bách không đuổi theo, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô khuất dần sau cánh cửa. Anh biết, giữa họ vẫn còn một khoảng cách vô hình khó có thể lấp đầy, và anh không thể ép buộc cô hiểu ngay lập tức. Những lời anh nói đều là thật lòng, nhưng để cô chấp nhận nó có lẽ cần thêm thời gian. Bên ngoài, Hồ Tịnh Nghi bước đi trong hành lang vắng vẻ của căn biệt thự, lòng cô rối như tơ vò. Mỗi bước chân của cô vang lên khô khốc trong không gian tĩnh lặng, như phản chiếu sự trống trải bên trong tâm hồn cô. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, chỉ biết rằng có điều gì đó không đúng, như thể cô đang bị cuốn vào một cơn lốc mà bản thân không thể kiểm soát. Dừng chân bên cửa sổ lớn, cô đứng đó, nhìn ra ngoài khu vườn xanh mướt, nơi ánh nắng ban mai đang dần tỏa sáng. Mọi thứ xung quanh đẹp đẽ và yên bình, nhưng trong lòng cô, những đợt sóng của hoài nghi và bất an vẫn không ngừng dâng trào.