Đường phố Long Thành hiu hắt không một bóng người. Các nhà dân tự giác đóng kín cửa bịt chặt tai. Đối với họ, bão sắp tới không chỉ là mưa gió sấm chớp, mà còn là một cơn biến động. Ngoài đường, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hét của tộc nhân Trần gia. Bọn họ chia nhau tán loạn chạy khắp nơi, bị quân lính của Vương tộc truy sát. Máu nhuộm đỏ khắp mọi phố phường, nhuộm đỏ cả nước hồ. Đích thân Liêu Kha triển khai vây bắt, dù có chạy đằng trời cũng không mong sống sót. Nhiều người trốn vào nhà dân, quân lính xông vào nhà dân tìm kiếm. Nhiều người trốn vào chuồng lợn. Quân lính lật tung cả chuồng lợn. Nhiều kẻ tìm máy bay bỏ trốn lên trời, laser bắn họ cháy thành tro bụi. Nhiều kẻ chui vào điện thờ Xung Thiên Thần Vương. Quân lính ngần ngại không dám bước vào. Xung Thiên Thần Vương là Đệ Nhất Cấp Thủ Hộ Thần của Đại Nam Đế quốc. Mà Trần gia cũng là người Đại Nam. Bọn họ cũng được Xung Thiên Thần Vương thủ hộ. Chỉ cho tới khi, một kẻ tham mưu trong quân đội bước tới, nói rằng phản bội Vương tộc, cũng chính là phản bội Đại Nam, cũng chỉ là những kẻ phản quốc. Xung Thiên Thần Vương không bao giờ che chở những kẻ phản quốc. Lúc đó quân lính mới tràn vào chém giết. Máu tươi bắn cả lên tượng thần. Phạm Viết Phương vẫn đứng trên tường thành, cười khành khạch. Lão cười đến quặn cả ruột. Trên bầu trời, Vương Tuyết Trinh vẫn đang giao chiến với Trần Phùng. Đất cát, sấm sét, va vào nhau kịch liệt. - Địa Long Nữ Chúa, đúng là không thể đếm số lượng bằng cấp để đo được tài năng nhỉ?Bàn tay Trần Phùng tích điện tanh tách, cả người hắn như một tia sét khổng lồ, bay thẳng về phía Vương Tuyết Trinh. Vương Tuyết Trinh lại gọi lên 89 khối đá nhỏ, xếp thành một hàng giữa không trung, sau đó tung ra một cú đấm. Viên đá đầu tiên bị đấm trúng, bay tới viên thứ hai, rồi bay tới viên thứ ba, cứ như vậy tích lại, 89 lần, mỗi một lần va chạm là một lần tích súc lực. Siêu Cường lực 89 lần, thông qua 89 viên đá mà truyền qua không trung, đánh thẳng vào Trần Phùng. Đúng lúc viên đá va chạm với sấm sét đuỳnh đoàng, Vương Tuyết Trinh mới cảm thấy không ổn. Trong tia sét ấy, chẳng có ai. Mà ngay bên cạnh…. Rắc!!! Bốp!!Một cú đấm tới đột ngột từ bên sườn, kèm theo điện tích tê dại, nhưng bà cũng kịp trả lại bằng một cú quật tay vào hàm đối phương. Hai đòn trúng đích cùng một lúc, cả hai văng ra hai phía. - Kính Hoa Thủy Nguyệt!Tới lúc này Vương Tuyết Trinh đã hiểu vì sao Trần Phùng lại có thể ám toán được Vương Vũ Hoành. Kính Hoa Thủy Nguyệt, vốn là tuyệt kĩ của các đời Ám Hành Sứ Giả, tùy vào mỗi đời lại mỗi khác. Sau 200 năm truyền thụ, Kính Hoa Thủy Nguyệt cứ thay đổi dần, đến đời Vương Tuyết Trinh, đã bị bà chuyển đổi thành Ngũ Hành Bộ Pháp. Dùng 5 loại Bộ Pháp riêng biệt để khiến đối thủ bị hụt hẫng về nhịp độ. Nếu mỗi loại Bộ Pháp đều luyện tới đăng phong tạo cực, cũng là lúc Ngũ Hành Bộ Pháp trở nên thiên biến vạn hóa. Còn Kính Hoa Thủy Nguyệt mà Trần Phùng sử dụng, lại là phiên bản của 200 năm trước, truyền thụ từ Ám Hành Sứ Giả thời Vương Hiến Đế. Không phức tạp, không hoa mĩ, chỉ là sự đối lập giữa Âm và Dương, lại tạo nên mọi biến hóa trên đời. Còn được gọi là, Âm Dương Bộ Pháp. Vương Nhất Quan trước khi tạ thế, để lại cho hậu duệ 8 quyển sách tuyệt học một đời. Âm Dương Long Khí. Âm Dương Quyền Pháp. Âm Dương Bộ Pháp. Âm Dương Thuật Pháp. Âm Dương Tâm Pháp. Âm Dương Trí Pháp. Âm Dương Thể Pháp. Và Âm Dương Địa Mạch. Ưu ái hẳn một quyển sách giành cho Âm Dương Địa Mạch, vì đây cũng là tuyệt học đáng tự hào nhất của Vương Nhất Quan, tiếc là hậu thế chẳng mấy ai hiểu nổi. Âm Dương Long Khí, trở thành biểu tượng sức mạnh cho Đại Nam Đế quốc suốt 3000 năm. Âm Dương Quyền Pháp, trở thành nền tảng phát triển võ thuật Đại Nam, nổi tiếng toàn thế giới. Âm Dương Bộ Pháp, lại được áp dụng chuyên sâu để đào tạo các sát thủ, hay nói cách khác, là đào tạo Ám Hành Quân Đoàn. Tại Bắc Hà, Âm Dương Bộ Pháp còn được gọi bằng cái tên, Kính Hoa Thủy Nguyệt. Bắc Hà và Đại Nam gần sát nhau, lại là 2 đại kình địch, trong số những nạn nhân của Ám Hành Quân Đoàn suốt 3000 năm, gốc gác Bắc Hà chiếm số lượng chắc chắn là lớn nhất. Việc người Bắc Hà bị ám ảnh bởi kĩ thuật này cũng là điều dễ hiểu. Hắc Y Hội có tiền thân là Ám Hành Quân Đoàn, vậy việc Trần Phùng biết Âm Dương Bộ Pháp cũng không phải quá sức dự đoán. Cũng vì vậy mà bà mới kịp phản ứng lại cú công kích vừa rồi. Cả 2 lại tiếp tục lao vào nhau, chiến đấu không chút khoan nhượng. Vương Vũ Hoành thì nhân lúc đó, từ từ lặng lẽ hạ độ cao. Hắn không phải kẻ nhiệt huyết không não. Bà cô hắn xông lên tiếp chiêu, chính là để hắn có thời gian hành động. Bọn họ là Vương tộc, bọn họ không cần hỏi ý kiến nhau, bọn họ chỉ cần nhắm tới giải pháp ưu việt nhất. Hắn lảo đảo bay xuống núi Minh Nguyệt, nay đã không khác gì một miệng núi lửa, chỉ có điều không có nham thạch trào lên. Hắn bay qua tàn tích của chùa Minh Nguyệt, với các cột kèo đổ nát, tượng Phật Bà nằm đó nghiêng ngả, nửa thân bị vùi trong đất đá. Bà vẫn đưa tay lên tụng niệm cho chúng sinh. Hắn đặt chân xuống đất. Cây thương kia vẫn đang cắm xuyên bụng hắn. Hắn giương cặp mắt nhìn lên Phật Bà. - Ngươi tụng niệm cho khắp chúng sinh, để rồi chúng sinh tàn sát lẫn nhau. Thà rằng ngươi tụng niệm cho mình ta, để ta chinh phạt toàn bộ chúng sinh, thì rồi sẽ không còn ai tàn sát ai nữa. Vương Vũ Hoành vẫn luôn cao ngạo như vậy. Hắn chưa bao giờ sợ hãi bất kì điều gì, kể cả thần phật. Kẻ đã sống sót khỏi tay con quái vật Vương Bá Thế, còn thấy thứ gì đáng sợ hơn nữa chứ? Nếu hắn không đủ tài năng thiên bẩm để khiến cả thế giới xoay quanh mình, thì hãy dùng hành động để khiến thế giới buộc phải xoay quanh hắn. Hành động là gì? Là không ngừng suy nghĩ, không ngừng vươn lên. Hắn nắm chặt lấy cây thương trên bụng mình, nghiến răng tới rung bần bật cả bộ hàm, rồi gồng người rút phăng cây thương ra khỏi cơ thể. Máu hắn bắn lên nhuộm đỏ cả một nửa bên mặt Phật Bà. Vương Vũ Hoành đứng đó, tay cầm cây thương, vẻ mặt dữ tợn, hắn cắm phập cây thương xuống đất. Hắn bước lên một bước chân, hướng về phía miệng núi. Một bước chân. Lại một bước chân. Con đường bá vương, đã thiếu gì những lần phải bước từng bước chân nhọc nhằn như vậy? Nhưng mỗi lần gặp gian nan, hắn lại tiếp tục bước lên một bước. Dù thân xác có tàn tạ, dù tinh thần có trĩu nặng, dù não bộ đã mỏi mệt, hắn vẫn bước tới. Không có ai bên mình, không có ai ủng hộ, chỉ có thần phật đứng đó thờ ơ, chỉ có Phạm Viết Phương cười nhạo, chỉ có một đám khốn nạn mong hắn chết, lúc nào cũng chăm chăm đâm cho hắn một nhát hết đời. Hắn vẫn bước tiếp. - Ngươi nên tụng niệm cho chiến thắng của ta đi là vừa. Vì đó sẽ là điều đúng đắn nhất mà lũ thần thánh các ngươi từng làm trong cái cõi đời khốn kiếp này. ==========Nhắc lại lần nữa, truyện xảy ra trong thế giới giả tưởng, mọi chi tiết có thánh thần xuất hiện đều không liên quan gì tới thế giới thực, mọi lời nói của các nhân vật đều là quan điểm của nhân vật đó, không phải quan điểm của tác giả, vậy nên không có chút gì "báng bổ tôn giáo" ở đây nhé.