Trong mắt hắn ta, Thẩm Tang Nhược là một người cực kỳ không an phận, không thể đối xử với nàng quá tốt. Nếu không sẽ giống như hắn ta trước kia, chút nữa thì gây ra đại họa. Nghe vậy, Ôn Huyền bỗng cảm thấy vô lực, trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần. Thẩm Tang Nhược ở sư môn lại có địa vị như vậy sao?Hắn t nhìn chằm chằm bọn họ, trong ánh mắt là những cảm xúc khó nói thành lời: "Các ngươi làm vậy, chẳng lẽ không sợ thật sự tổn thương Tang Nhược sao? Bất kể các ngươi có tin hay không, Tang Nhược đã thay đổi rồi. "Phong Hạc Vân và Lục Thời Khanh khẽ nhíu mày, đương nhiên không phải vì lời nói của Ôn Huyền. Mà là vì Ôn Huyền rất ít khi lộ ra vẻ mặt đau buồn như vậy. Thấy tình hình không ổn, Bạch Mộc Mộc vội vàng khuyên nhủ:"Đại sư huynh, ta nghĩ huynh vẫn nên tự mình đi một chuyến, dù không xin lỗi, nhưng đi thăm ngũ sư tỷ cũng tốt. "Nàng ta kéo tay áo Phong Hạc Vân lay lay: "Tin rằng có sự quan tâm của Đại sư huynh, ngũ sư tỷ sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. "Nhìn thấy ánh mắt linh động của Bạch Mộc Mộc mang theo chút cầu khẩn, Phong Hạc Vân cũng không nỡ từ chối: "Được rồi, đã có tiểu sư muội lên tiếng, ta sẽ đi thăm nàng. "Nỗi buồn bực trong lòng cũng tiêu tan đi không ít, quả nhiên vẫn là Tiểu sư muội đáng yêu nhất. Ôn Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bạch Mộc Mộc với ánh mắt cảm kích. Bạch Mộc Mộc nháy mắt với hắn ta, đôi mắt cười rạng rỡ ẩn chứa một tia tinh nghịch. Ngay cả Ôn Huyền cũng không nhận ra từ lúc nào trên mặt mình đã nở nụ cười. Tìm được tiểu sư muội trở về, thật sự là may mắn của sư môn bọn họ!Tuy Lục Thời Khanh lạnh nhạt với Thẩm Tang Nhược, nhưng đi thăm nàng cũng là việc hắn ta nên làm, nên cũng không từ chối. Bốn người vừa định khởi hành thì một trận ồn ào từ xa vọng lại. Một đám người nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, người dẫn đầu chính là Lạc Sở, đệ tử thứ tư của Lăng Tiêu chân nhân. “Tứ sư đệ, đệ… sao lại dẫn theo nhiều người như vậy?”Ôn Huyền nhận ra phần lớn những người đi sau Lạc Sở, đều là chủ các cửa tiệm ở khu chợ gần Phi Vân Tông. Hơn nữa, đều là những cửa tiệm khá nổi tiếng. Lẽ ra bọn họ không nên xuất hiện trong Phi Vân Tông. Lạc Sở chào hỏi từng người một rồi mới tức giận nói: “Còn không phải là do Thẩm Tang Nhược gây chuyện nữa sao. ”“Ta vừa định về tông môn thì thấy những chủ tiệm này tụ tập ở ngoài cửa, hỏi thăm một hồi mới biết là Thẩm Tang Nhược gây ra chuyện. ” “Thanh thế lớn như vậy, để tránh làm mất mặt tông môn và sư môn, ta đành phải dẫn bọn họ vào, để Thẩm Tang Nhược cho họ một câu trả lời. ”“Mọi người đến vừa lúc, mau cùng ta đi tìm Thẩm Tang Nhược, kẻo nàng ta nghe tin rồi bỏ trốn. ”Lạc Sở nói nghiến răng nghiến lợi, đầy căm phẫn. Nhưng Ôn Huyền cùng những người khác lại không giống trước kia mà trách mắng Thẩm Tang Nhược không hiểu chuyện cùng hắn ta. Việc Thẩm Tang Nhược gây chuyện bọn họ đã thấy nhiều không lạ, trước đó Lạc Sở cũng mách lẻo không ít lần. Chỉ là lần này Thẩm Tang Nhược rõ ràng còn đang dưỡng thương, sao lại có thể gây chuyện nữa chứ?Mấy người Ôn Huyền đều lộ vẻ mặt kỳ quái. “Tứ sư đệ, đệ chắc chắn là Ngũ sư muội gây ra chuyện sao?” Ôn Huyền nghiêm mặt hỏi. “Đương nhiên rồi! Thiên chân vạn xác! Không phải nàng thì còn ai vào đây nữa?” Trong mắt Lạc Sở thoáng hiện vẻ chột dạ. Kỳ lạ thật, hắn ta nói rõ ràng như vậy rồi, chẳng phải nên trực tiếp dẫn hắn ta đi tìm Thẩm Tang Nhược sao?Có lẽ lần này rắc rối quá lớn, Nhị sư huynh mới hỏi thêm một câu. Nghĩ vậy, Lạc Sở rốt cuộc cũng lấy lại được chút tự tin. “Không tin thì cứ hỏi mấy chủ tiệm này xem. ”