“Muội chờ một chút, nhị sư huynh đi tìm ngọc bài thông hành cho muội, muội ra vào cấm chế cũng thuận tiện hơn. ”Ôn Huyền bước nhanh về phía chiếc rương đựng ngọc bài thông hành, tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy. Sau khi cẩn thận nhớ lại, hắn ta mới phát hiện ra. Tấm ngọc bài thông hành đó đã được tặng cho tiểu sư muội rồi!Thấy Ôn Huyền đứng ngây ra đó, bất lực, Thẩm Tang Nhược cũng đoán được tình hình. Nàng liền nói: “Nhị sư huynh không cần tìm nữa, ta đã thấy tấm ngọc bài thông hành đó trên người tiểu sư muội rồi. ”Ôn Huyền lúng túng, vội vàng giải thích: “Tiểu sư muội thân thể yếu ớt, thường xuyên đến tìm ta, nên ta đã đưa ngọc bài thông hành cho muội ấy. ”“Hiện tại ta không còn ngọc bài nào khác, mấy hôm nữa ta sẽ tìm người làm thêm một cái, Tiểu Nhược, muội đừng suy nghĩ nhiều. ”Thẩm Tang Nhược lập tức từ chối. “Không cần làm phiền nhị sư huynh, sư muội vẫn nhớ nhị sư huynh không thích bị người khác làm phiền, sau này ta sẽ không đến làm phiền sư huynh nữa, ngọc bài thông hành này đối với ta cũng không có tác dụng gì. ”Nàng dùng chính những lời Ôn Huyền đã từng nói với mình để đáp trả lại hắn ta. “Tiểu Nhược vẫn còn giận sư huynh sao?” Trong lòng Ôn Huyền dâng lên một cảm xúc khó tả. “Muội biết trước đây sư huynh không có ý đó, lúc đó chỉ là vì sư huynh sắp đột phá, hơn nữa quan hệ của chúng ta, sao có thể coi là người ngoài được?”Ôn Huyền mang giọng trách móc, dường như bất mãn nàng nói quan hệ của hai người xa cách. Thẩm Tang Nhược không nói gì. “Hay là vẫn vì chuyện m. á. u tim mà oán trách sư huynh?”Nàng lắc đầu. Mười giọt m. á. u tim đó là nàng tự nguyện, nếu không phải vậy, làm sao nàng có thể một lần trả hết ân tình nuôi dưỡng dạy dỗ của bọn họ, tiện cho việc sau này phân rõ giới hạn với bọn họ?“Vậy thì sao muội…”Ôn Huyền nhìn vẻ mặt lãnh đạm của nàng. Trước đây, khi Thẩm Tang Nhược ở cùng bọn họ, trên mặt luôn nở nụ cười. “Nhị sư huynh, ta vừa tỉnh lại, cần tĩnh dưỡng. ”“Nhị sư huynh là y tu có thiên phú nhất trong số đệ tử Phi Vân Tông, lẽ ra phải hiểu rõ hơn ta mới đúng. ”Giọng điệu của nàng không hề có chút mất kiên nhẫn hay oán trách, chỉ là một câu trần thuật đơn giản. Ngược lại khiến Ôn Huyền có chút lúng túng. “Là ta không chu toàn, vậy muội nghỉ ngơi cho tốt, sư huynh không làm phiền muội nữa. ”Căn phòng yên tĩnh trở lại. Thẩm Tang Nhược lúc này mới có tinh lực suy nghĩ về những dự định tiếp theo. Trải qua chuyện này, nàng càng kiên định quyết tâm rời khỏi Phi Vân Tông. Nếu tiếp tục ở lại đây, biết đâu ngày nào đó đám người kia lại nổi cơn điên, thân thể nhỏ bé này của nàng làm sao chịu nổi thêm một lần nữa. Xa Phi Vân Tông, bình an vô sự!Nàng định sau khi bế quan ở Thanh Tâm Các một năm sẽ lấy cớ xuống núi rèn luyện rồi rời đi. Nhưng trước khi bế quan, nàng phải đi tìm manh mối về Cửu Thanh Phong một lần nữa. Ba tháng sau, nếu vẫn không tìm được thì sẽ bế quan. Nghĩ đến tiền bối sau khi biết nguyên nhân cũng sẽ không trách phạt. Đợi đến lúc xuất quan xuống núi du ngoạn, lại tìm kiếm kĩ càng. May mà Lăng Tiêu chân nhân và Thẩm Đạo Trần đã để lại cho nàng không ít đan dược và thuốc tốt. Tuy không tổn hại đến căn cơ nhưng vẫn cần phải điều dưỡng một thời gian. Phong Hạc Vân, kẻ đã đánh nàng trọng thương, cũng đã được thả ra khỏi Giới Luật Ty. Nhưng không biết là vì chột dạ hay ngại ngùng mà hắn ta vẫn chưa xuất hiện trước mặt nàng để xin lỗi. Chỉ nhờ người đưa cho nàng một vò rượu Quế Hoa, là do chính tay Phong Hạc Vân ủ. Vì Bạch Mộc Mộc thích uống rượu Quế Hoa nhất, nên Phong Hạc Vân luôn giữ gìn mấy vò rượu Quế Hoa đó rất cẩn thận.