“Vừa vặn hôm nay sư huynh mang về mấy vò rượu ngon, làm phiền ngũ sư muội mang về Chấn Lân Phong giúp ta. ”Phong Hạc Vân nở nụ cười, mỗi lần hắn ta muốn trêu cợt Thẩm Tang Nhược, sẽ lộ ra nụ cười như vậy. Ngón tay khẽ động, trên đỉnh đầu Thẩm Tang Nhược liền xuất hiện mấy vò rượu cao gần bằng một người. Phong Hạc Vân tiện tay thu hồi linh lực, mấy vò rượu kia trong nháy mắt rơi về phía Thẩm Tang Nhược. Mấy vò rượu này, cho dù là trước khi nàng chưa tan hết tu vi, cũng có chút khó mà ứng đối. Chứ không nói giờ phút này nàng chỉ có Luyện Khí tầng một. “Nếu không tiếp được, ngươi phải troing tửu phường cất rượu của ta, sau này không phải đi đâu nữa” Phong Hạc Vân nhàn nhã nói. Nhấp một ngụm rượu ngon, chờ xem kịch hay của nàng. Cho tới nay, Phong Hạc Vân đều duy trì dáng vẻ không đứng đắn như vậy, luôn thích cùng nàng "nói đùa". Hắn ta tự nhận là đang đùa giỡn. Hai năm trước lúc Bạch Mộc Mộc trở về, chính Phong Hạc Vân là người đầu tiên nói với nàng:“Con gái ruột của tông chủ đã trở về, tông chủ cũng không cần ngươi nữa. ” “Sư tôn và các sư huynh cũng không cần ngươi nữa. ”“Không lâu sau, đồ giả mạo như ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn, chậc chậc chậc. ”Khi đó tất cả mọi người đều đặt tâm tư vào Bạch Mộc Mộc, mặc dù nàng không tin, nhưng cũng không chịu nổi việc hắn ta ngày ngày ríu rít bên tai nói chuyện này. Khi đó nàng khóc rất nhiều. Có thể nói nàng sợ mất đi bọn họ như vậy cũng từ lời nói của Phong Hạc Vân mà ra. Sau đó, Phong Hạc Vân còn nói:“Ngươi đi theo đại sư huynh lăn lộn, đại sư huynh che chở, có đại sư huynh ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi. ”“Ngươi xem ta đối với ngươi tốt như vậy, có phải cũng nên báo đáp ta một chút hay không?”“Như vậy, ta còn thiếu một người trông giữ Nhưỡng Tửu Phường thay ta. ”“Nhiệm vụ này chỉ có người khiến ta tin tưởng được đi, ta mới có thể yên tâm. ”Phong Hạc Vân vừa đ. ấ. m vừa xoa, lại khéo léo an ủi khiến nàng mắc câu. Trong lòng nàng cảm động khôn cùng, khi đó chỉ có Phong Hạc Vân để ý tới nàng, coi trọng nàng. Phong Hạc Vân hài lòng nhìn nàng gật đầu đáp ứng không ngừng, nhưng thật ra cũng chỉ coi nàng là một công cụ hình người. Cuối cùng, còn phải bổ sung một câu:“Đại sư huynh xem trọng ngươi, nên mới giao trọng trách này, ngươi chớ để ta thất vọng đó. ”“Nếu sau này ngươi làm ta tức giận, ta sẽ không cho người vào xưởng cất rượu của ta. ”Bởi vì mấy câu này, Thẩm Tang Nhược chưa bao giờ dám chọc Phong Hạc Vân tức giận. Cho dù muốn nàng bỏ ra hơn phân nửa thời gian giúp hắn ta quản lý phường cất rượu lớn như vậy, nàng cũng không dám từ chối. Thậm chí Phong Hạc Vân nhiều lần đóng cửa mà quên nàng, nhốt nàng ở trong Nhưỡng Tửu Phường, nàng cũng chưa từng nổi giận. Không cho nàng vào phường cất rượu đã biến thành thủ đoạn tốt nhất để nàng nghe lời. Mà bây giờ nếu Thẩm Tang Nhược lại nghe được Phong Hạc Vân "uy hiếp", đáy mắt chỉ còn một mảnh lạnh lùng. Nàng không có nửa phần động tác muốn tiếp vò rượu, mà là lập tức tránh sang bên cạnh. Mấy vò rượu liên tiếp rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn to lớn, lập tức hấp dẫn không ít người chú ý. Rượu đổ đầy đất, mùi rượu nồng nặc lập tức tràn ngập trong không khí.