- Phốc! Hắn nói cái gì ? Ta không nghe lầm chứ ? Tám đồng vàng trở xuống ? Nghe được thanh âm hào khí của Trương Huyền, nước bọt của tất cả mọi người đều phun ra, cả đám trợn mắt há mồm, giống như là nhìn thấy người điên. Thật hay giả ? Cược bảo phải đánh cược bằng cả tiền tài lẫn tính mạng, mỗi lần chi ít nhất phải hơn trăm đồng vàng, chỉ với tám đồng vàng. . . Ngươi mua lông con gì?! - Tên nhóc này có bệnh không vậy a? - Tám đồng vàng ? Oa ha ha , có thể cầm cát trên mặt đất đem về đó! - Còn tám đồng vàng trở xuống trở xuống, ở đây không có món đồ tốt nào lại có giá như vậy hết. . . . Một lát sau, tất cả mọi người đều cười đến nỗi chảy nước mắt Mẹ nó, tiểu tử, ngươi quên mang tiền sao? Ở đây làm gì có đồ dưới tám đồng vàng ? Đừng nói là tám đồng, cho dù ngươi có tám mươi đồng cũng không thể mua được gì đâu. - Sao chứ ? Đường đường là nơi cược bảo, thậm chí ngay cả đồ vật trị giá dưới tám đồng vàng cũng không có? Mất mặt quá đi! - Không ngần ngại trước sự chế giễu của mọi người, Trương Huyền nhìn về phía chủ quán, nói. Tiền thân chỉ chừa cho hắn tổng cộng tám đồng vàng, nhiều không, cho dù muốn đưa nhiều tiền hơn cũng không được đâu! - Phốc! - Đám người đưa mắt nhìn nhau lần nữa, suýt chút nữa cười phun cả nước bọt. Ngươi mới là người phải mất mặt đó có biết không hả! Cái này thật giống chạy đến bộ phận môi giới nhà đất, hỏi một đồng vàng có thể mua được nhà ở không ? Đại ca, đầu óc ngươi thực sự không có vấn đề hả ? - Bảo vật trị giá tám đồng vàng chắc chắn là không có, vầy đi, trong đống đồ vật này, ngươi chọn đại một vật đi, chọn xong ta trả tiền giúp ngươi, kiếm được lời thì ngươi giữ, còn không thì bồi thường lại những gì ngươi gây ra nãy giờ, rồi xin lỗi ta là được! – Nhìn thấy bộ dáng này của thiếu niên, trong mắt "Mặc Dương đại sư" tràn đầy khinh miệt, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ cao cao tại thượng, đây là thái độ nên có của một cao nhân. - Không hổ là Mặc Dương đại sư, quả nhiên là quá phong độ! - Thiếu niên này chính là một tên hề, chuyên môn kiếm chuyện khiến bản thân mình mất mặt! - Phẩm chất của đại sư thật đáng khâm phục! . . . Nghe thấy "Đại sư" trả tiền thay cho Trương Huyền, từng người trong đám đông đều âm thầm bội phục. Thấy được không? Người ta có tố chất gì, nhìn lại tiểu tử này thì. . . Được rồi, hay là chớ quậy nữa, ta sợ cười chết mất. . . - Ngươi chắc chắn chứ? – Ánh mắt Trương Huyền liền sáng lên. Biết đối phương là lừa đảo, tiêu tiền của hắn, tất nhiên là không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. - Đương nhiên, Mặc mỗ nói chuyện lúc nào cũng chắc chắn! - "Mặc Dương đại sư" như là hoa sen giữ hồ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. - Hắc hắc, vậy ta chọn nha. . . Trương Huyền mỉm cười, nhanh chân đi vào quầy hàng trước mặt, nhìn một đống bảo vật. Nếu đối phương đã chọn vật nhỏ, hắn chắc chắn không thể lấy loại lớn, thứ lớn còn cần phải tốn thời gian rèn luyện, phiền phức vô cùng. - Tiểu tử này thật là không biết xấu hổ mà! - Đúng vậy a, thật không biết tại sao Mặc Dương đại sư lại tốt như vậy, nếu như ta gặp được loại người này, đã sớm tát cho hắn một cái rồi! - Dám châm chọc đại sư, còn muốn lấy tiền của đại sư mua đồ. . . Vô sỉ! . . . Nhìn thấy thiếu niên không có chút áy náy nào, ngược lại còn hào hứng chọn đồ vật, đám người thật sự không còn gì để nói. Gặp qua nhiều người có da mặt dày rồi, nhưng chưa thấy qua ai có da dầy như tên này vậy. Ngươi mở miệng nói xấu đại sư, nói người ta là lừa đảo, cho dù là thế nào thì cũng tính là quan hệ thù địch, vậy mà đến nước này ngươi còn không biết xấu hổ lại dùng tiền của người ta mua đồ sau đó lại tranh tài với người ta. . . Quá đủ rồi đó! Không để ý tới lời bàn tán của mọi người, Trương Huyền nhìn thấy bảo vật liền sờ một chút, rất nhanh, liền chọn được một bảo vậy lớn chừng lòng bàn tay. - Cũng là 200 đồng vàng! - Chủ quán nhìn thoáng qua, sau đó thản nhiên nói. - Đại sư, mau trả tiền đi! - Trương Huyền không có chút mất mặt nào, khoát tay hối thúc. - . . . - Mặt "Mặc Dương đại sư" đen lại. Hắn muốn làm cho đối phương xấu mặt, kết quả đối phương thật đúng là coi lông gà là lệnh tiễn, hành động như những kẻ tiểu nhân. Cố nén xúc động muốn bóp chết đối phương, đem tiền giao lên bên trên. - Tốt, rèn luyện ngay ở chỗ này đi, để nhiều người như vậy đều nhìn thấy, để xem các người còn cho ta là kẻ làm bộ làm tịch nữa không! - Hừ, một lát nữa rèn luyện xong, coi ngươi còn có thể phách lối như vậy nữa hay không! Nhìn thấy hành động của thiếu niên, chủ quán cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi, tiện tay đem đồ chuyên để mài bảo vật ra, rèn luyện một chút. Thời gian không lâu, đồ vật bị cỏ xỉ rêu và nham thạch bao bọc dần lộ ra. Là một mảnh thạch đầu hơi mờ, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận. - Đây là. . . Linh Lung Thạch ? – Không biết là ai trong đám người vừa nhìn thấy hình dáng của viên đá này liền hô lên, trong giọng nói hàm chứa đầy bất ngờ không thể tin được. - Linh Lung Thạch là cái gì ? - Có người nhận ra, nhưng cũng có người không biết. - Ngươi không biết hả ? Linh Lung Thạch là một trong những vật liệu chủ yếu để luyện chế binh khí Quỷ cấp, mỗi một mảnh đều giá trị to lớn, hơn nữa còn quý đến nỗi có tiền cũng không mua được! – Đây là lời người đầu tiên đã hô lớn nói, hô hấp dồn dập. Binh khí chia làm, Thần, Thánh, Linh, Quỷ, Phàm! Ở Vương quốc Thiên Huyền này, binh khí tu luyện đến Phàm cấp hầu như là không có, chứ đừng nói chi đến binh khí Quỷ cấp, nếu có, tất nhiên cũng là cái giá trên trời mới có thể mua được. Một mảnh vật liệu để luyện chế Quỷ cấp binh khí, một khi đem ra đấu giá, nhất định có thể khiến vô số gia tộc, cường giả điên cuồng. - Nói chung thì giá trị của nó có thể lên đến bao nhiêu tiền? Người không biết vật này nhịn không được hỏi. Nói thì khó hiểu, lại không có khái niệm trực quan về binh khí Quỷ cấp là cái gì, nhưng chỉ cần nói ra giá trị, liền biết tất cả. - Mấy năm trước ta nghe nói ở vương quốc Lưu Chu từng đấu giá qua một cái, kích cỡ so với cái này còn nhỏ hơn, chỉ lớn chừng cái trứng gà, đã giá trị là năm vạn đồng vàng! Mảnh này lớn như vậy, hơn nữa nhìn là biết độ tinh khiết cũng cao, ít nhất cũng phải mười vạn. . . Người biết vật này nói xong, nuốt nước miếng một cái. - Mười vạn. . . Tất cả mọi người suýt chút nữa là phát điên tại chỗ. Một đồ vật mua vào hai trăm đồng vàng, bán ra mười vạn ? Một chút đã lời gấp 500 lần. . . Thật hay giả vậy? - Cái này. . . Cái này. . . - Chủ quán cũng bàn tay run rẩy, khó tin nhìn về phía vật trong tay. Hắn thân là chủ quán cược bảo, nhận biết không ít bảo vật, cũng biết giá cả, tất nhiên biết những gì vừa rồi người kia nói không sai chút nào! Thứ này chắc chắn đáng cái giá này! - Không thể nào. . . Nhất định là nhìn lầm rồi. . . Đám đông hoảng loạn. “Mặc đại sư” đang định tiếp tục lựa bảo cho đám người này cũng giật mình. Hắn vốn cho rằng đối phương chắc chắn sẽ chọn ra thứ không đáng tiền gì, sau đó sẽ châm chọc tên nhóc không biết trời cao đất dày, rồi lần nữa biểu lộ uy phong rõ ràng của một cao nhân, có nằm mơ cũng không ngờ, tiểu tử kia nhìn một cái liền có thể chọn ra bảo bối lợi hại như vậy. Cũng là đồ vật mua vào với giá hai trăm đồng vàng, bản thân mở ra chỉ trị giá 2000, đối phương mở ra lại giá trị mười vạn. . . Chênh lệch cũng quá lớn rồi! - Cái này Linh Lung Thạch, ta đấu giá ngay bây giờ, người trả giá cao liền có thể mua được! Trương Huyền đã sớm biết vật này là gì, trên mặt không có chút ngạc nhiên nào, cầm lấy bảo bối trên tay chủ quán, nhìn quanh một vòng. - Ta ra mười vạn! – Người đầu tiên nhận ra đó là Lung Linh Thạch hô. Mười vạn đồng vàng mặc dù là một con số rất lớn, nhưng đối với loại bảo vật khó tìm này, chắc chắn người sau sẽ ra giá cao hơn. - Ta ra mười một vạn! - Có người cũng biết giá trị. Đồng vàng có khối lượng nặng, mang bên người không thuận tiện, nơi này cũng giống như ở cổ đại, xuất hiện các loại kim phiếu. - Ừ! Nhìn thoáng qua, biết đây là tiền thật, Trương Huyền tiện tay cất vào trong ngực, sau đó tay lấy ra một tờ trị giá một ngàn kim phiếu, hướng về phía "Mặc Dương đại sư” cách đó không xa: - Ngươi mới vừa rồi giúp ta thanh toán hai trăm đồng vàng, đây là một ngàn không cần thối, xem như tiền boa cho ngươi!