Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 310: Là bức tranh tam cảnh!

24-10-2024


Trước Sau

Ôm man thú vào trong ngực, trong lòng Trương Huyền thoáng động.
              Sở dĩ hắn dám cùng đối phương đánh cược như vậy, nói sử dụng man thú vẽ tranh, tất nhiên không phải cuồng vọng, mà là có chỗ dựa.
              Man thú cho dù thuần phục, cũng không có khả năng làm việc nghiêm khắc dựa theo suy nghĩ của con người.
Muốn vẽ ra bức tranh vượt qua nhị cảnh, tất nhiên không có khả năng ký thác vào loại chuyện không thể khống chế này.
Phải tuyệt đối khống chế.
              Đổi lại thành trước đây, hắn khẳng định không có cách nào.
Cho dù là thuần thú sư nhị tinh cũng không được.
Nhưng trải qua Độc Điện, hắn đã không giống trước.
              Thông qua mười ngày học tập ở Độc Điện, hắn không chỉ luyện thành độc thể, đối với khả năng khống chế độc, hắn còn đạt tới trình độ độc sư nhị tinh.
              Quan trọng nhất chính là, hắn đối với chân khí thiên đạo càng hiểu rõ nhiều hơn.
Có thể vừa nghĩ liền biến thành thuốc bổ, vừa nghĩ liền biến thành độc dược.
              Nếu muốn khống chế chặt chẽ một con man thú, hành động theo ý niệm của hắn, chân khí thiên đạo chính là thứ tốt nhất.
              Hắn đưa tay, một đạo chân khí dọc theo kinh mạch tiến vào trong cơ thể man thú trong lóng hắn.
Tinh thần hắn thoáng động, lập tức phân tán ẩn nấp ở huyệt đạo toàn thân của nó.
              - Bắt đầu đi!               Chuẩn bị sẵn sàng, đặt con man thú ở trong bệ mực lăn một vòng, tiện tay nhét vào trên giấy tuyên chỉ rộng.
              - Thật sự để cho man thú vẽ tranh sao?               - Ta thật ra muốn xem thử, đến cùng có thể làm ra cái gì!               - Con man thú này ta cũng đã gặp, một chút trí tuệ cũng không có, làm gì biết vẽ tranh?               ...
              Thấy Trương Huyền không phải nói đùa, thật sự để cho một man thú thân dính mực, leo đến trên trang giấy, tất cả đều ồ lên.
              Man thú vẽ tranh...
              Muốn thắng một vị thi họa sư chân chính?               Đại ca, ngươi là chưa tỉnh ngủ hay đang nói đùa?               - Hồ đồ!               Sắc mặt Trình phó hội trưởng tái xanh.
              Thi họa là một trong rất nhiều chức nghiệp, tôn quý khác thường.
Tự nhiên để cho một con man thú trên người dính mực vẽ một chút, quả thực chính là cố tình gây sự.
              Một lát nữa chờ tỷ thí xong, lại đuổi người này ra ngoài.
              Thi họa căn bản không cho phép hắn sỉ nhục như vậy.
              Trong lòng hắn không vui, đang nổi giận đùng đùng, lại nghe được giọng nói của lão hữu Ngô phó hội trưởng vang lên bên tai.
              - Không đúng, Trình Phong, ngươi mau nhìn!               - Thế nào?               Hắn quay đầu lại chỉ thấy vẻ mặt lão hữu đang trợn mắt hốc mồm nhìn về phía trước.
              Nhăn mày lại, Trình Phong phó hội trưởng nhìn sang theo.
Vừa nhìn, hắn cũng sững sờ.
              - Điều này...
Sao có thể như vậy được?               Chỉ thấy con man thú trên tờ giấy có chút do dự, thong thả đi dọc theo một phương hướng.
Trên giấy nhất thời lưu lại từng ấn ký hoa mai.
              Những ấn ký này mới nhìn không thấy quy luật, lại dọc theo một đường thẳng tắp, dường như có một sợi dây vô hình chống đỡ.
              Man thú không có trí tuệ gì, bị người dính vào mực nước, không phải nên lập tức chạy trốn sao? Tại sao có thể đi từng bước một tiến về phía trước như vậy.
Vết chân hoàn toàn không có chút lặp lại nào?               - Là một loại thuật thuần thú!               Tiếng Ngô phó hội trưởng truyền âm vang lên ở bên tai.
              - Không sai!               Nghe được lão hữu nói, Trình Phong bừng tỉnh hiểu ra.
              Con man thú này không trốn đi, không chạy loạn, trái lại hội tụ vết chân lại thành một đường thẳng, rõ ràng đang nghe theo mệnh lệnh của đối phương.
Trong nháy mắt khiến cho một con man thú nghe lời...
Đây tuyệt đối là phương pháp thuần thú rất cao minh!               Chẳng lẽ...
người tuổi không lớn này là một vị thuần thú sư?               - Chỉ có điều, cho dù thuần phục man thú nghe lời thì có ích lợi gì? Những vết chân đi lại chỉnh tề, cũng không phải là một bức tranh.
Càng chưa nói đạt được cảnh giới Lục Thực, Linh Động.
              Tuy rằng chấn động kinh ngạc, Trình Phong vẫn lắc đầu.
              Đừng thấy Lục Thực chỉ là nhất cảnh của thi họa đệ.
Không ít học đồ, thậm chí không ít người học tập thi họa, không tốn thời gian mấy năm, hơn mười năm cũng không đạt được.
              Cho dù thuần thú sư có thủ đoạn có thể khống chế man thú hành động lại như thế nào?               Man thú chính là man thú, đối với bức tranh vẽ ra không có tình cảm và ý thức.
Mặc dù khống chế giống như con rối gỗ, cũng không có khả năng làm ra tác phẩm có linh khí!               - Đúng vậy!               Ngô phó hội trưởng suy nghĩ sâu xa gật đầu.
              Hắn cũng đang kỳ quái.
Người này trong hồ lô đến cùng muốn làm cái gì.
              Lạch cạch!               Hắn đang nghi ngờ, man thú đang đi dọc theo giấy Tuyên Thành, đột nhiên ngã xuống đất, trên người dính mực nước, lập tức đen thành một mảnh.
              - Xem ra chúng ta quá lo lắng...
              Ban đầu, bàn chân của con man thú này đi ra hình hoa mai, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, giống như là một bức họa.
Chỉ có điều, lần này nó ngã sấp xuống, lập tức đạp hỏng cả bức tranh.
              Nói cách khác...
Bức tranh này đã báo hỏng.
              - Man thú làm sao có thể làm ra thi họa!               Trình Phong hừ một tiếng.
              - Đúng vậy!               Ngô phó hội trưởng cũng cảm thán.
              Lắc đầu, hai người không quan tâm tới người đang lấy lòng mọi người, đồng thời nhìn về phía Quý Mặc công tử.
              Không hổ danh là thiên tài.
Tuy rằng vừa phẫn nộ, tức giận, lại hoàn toàn không ảnh hưởng tới vẽ tranh.
Bút mực giống như gió, bộ dạng đường nét tranh vẽ đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
              Là một gốc cây mẫu đơn, ngạo nghễ ở trong trăm bụi hoa, mang theo khí chất khiến tất cả đóa hoa đều buồn bã, giống như vương giả.
              - Vua của trăm hoa vua là cây mẫu đơn.
Bức tranh này của hắn vẽ ra cây mẫu đơn cao thượng, ngạo khí, khiến cho hoa thơm cỏ lạ đều cúi đầu.
Ý nhị đều vẽ ra được.
Một khi hoàn thành, sợ rằng phải trực tiếp trùng kích tam cảnh, Ý Tồn!               Ánh mắt Trình Phong nhất thời sáng lên.
              - Đúng vậy, Quý Mặc thật sự là một hạt giống tốt.
Sau này cố gắng bồi dưỡng.
Nghiệp đoàn chúng ta không chừng sẽ gặp được một nhân vật truyền kỳ thật sự!               Ngô phó hội trưởng cũng gật đầu.
              Bọn họ là thi họa sư nhị tinh, đối với thi họa có nghiên cứu sâu sắc.
Tuy rằng tác phẩm của Quý Mặc công tử vẫn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng vẽ phác họa ra đại khái, từ đó có thể thấy được một vài vấn đề.
              Bức tranh này nếu so sánh với Thanh Phong Sơn Thủy Đồ trước đó, rõ ràng tốt hơn nhiều, ý nhị mười phần.
Chỉ cần phía sau không xảy ra biến cố đặc biệt lớn, đạt được Ý Tồn cảnh, đã là chuyện ván đóng thuyền.
              Mặc dù chỉ là Ý Tồn đơn giản nhất, có thể ở thời điểm vừa đạt được thi họa sư nhất tinh lại dễ dàng làm ra, thiên phú của vị Quý Mặc công tử này, quả thực không phải là giả.
              - Mau nhìn, Quý Mặc công tử lập tức hoàn thành...
              - Cây mẫu đơn thật đẹp.
Bản vẽ này ta thích!               - Quá đẹp...
              ...
              Hai người xúc động.
Quý Mặc công tử dĩ nhiên bắt đầu kết thúc công việc.
Bút lông lướt qua lướt lại ở trên trang giấy vẽ, bộ dạng cây mẫu đơn đồ kiều diễm ướt át xuất hiện ở trước mặt mọi người.
              Vù!               Ngón tay rung lên, vẽ phác họa ra một nét cuối cùng.
              Ầm!               Theo bức tranh làm hoàn thành, mọi người dường như tiến vào một vườn hoa muôn hoa đua thắm khoe hồng, mùi hoa tỏa vào mũi.
Một đóa mẫu đơn, ngạo nghễ đứng, khiến người ta có một loại cảm giác tươi đẹp át hết hoa thơm cỏ lạ.
              - Là bức tranh tam cảnh!                Tác phẩm cảnh giới Ý Tồn, cho dù là thi họa sư nhất tinh, cũng không phải mỗi lần đều có thể làm ra được.
               Đặc biệt là nhiều người quan sát như vậy, còn dưới tình huống cùng người so tài.
               - May mắn không làm nhục sứ mệnh!                Ném bút lông một cái, Quý Mặc công tử nhìn tác phẩm mình vẽ ra, cũng không dừng gật đầu.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!