---------------- - Sát hạch danh sư thành công? Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua. Thời điểm ở Hồng Liên thành, nàng không phải là học đồ sao? Mình đi Độc Điện chậm trễ thời gian hai mươi ngày, lẽ nào vị công chúa này vừa về tới Thiên Vũ vương thành, liền bắt đầu sát hạch, hơn nữa còn thành công? - Mạc Vũ công chúa là một trong những thiên tài nổi danh nhất của Thiên Vũ vương quốc. Nửa tháng trước nàng xuất ngoại rèn luyện trở về, đầu tiên là sát hạch luyện đan sư nhị tinh thành công, lại đi sát hạch danh sư, không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối hoàn thành rất nhiều kiểm tra, chỉ còn lại hội vấn đáp ngày mai. Chỉ cần thông qua, chẳng khác nào trở thành danh sư nhất tinh chân chính! Nữ hài đầy hưng phấn: - Hai mươi hai tuổi làm danh sư nhất tinh, toàn bộ Thiên Vũ vương quốc, chỉ sợ cũng chỉ có người được xưng đệ nhất thiên tài Không Hoằng Nhất mới có khả năng hơn một chút. - Mạc Hoằng Nhất? Hai mươi hai tuổi luyện đan sư nhị tinh, thuần thú sư nhất tinh, danh sư nhất tinh, y sư học đồ, lại còn không phải là đệ nhất thiên tài? - Ngươi không biết? Thấy vẻ mặt hắn mê hoặc, nữ hài có chút hết chỗ nói rồi. Không phải tận mắt nhìn thấy được lệnh bài học đồ của hắn, nàng thật sự nghi ngờ người này có phải là thật hay không. Không biết quy trình sát hạch danh sư, không biết hội vấn đáp ngược lại cũng thôi... Ngay cả Mạc Hoằng Nhất cũng không biết... Ngươi là từ xó xỉnh nào xuất hiện vậy? - Hắn rất nổi danh sao? Trương Huyền hỏi. Nghe nói như thế, nữ hài cố nén vẻ mặt phiền muộn, nói: - Ngươi không biết có phải là... lần đầu tiên tới Thiên Vũ vương thành! - Ừ! Trương Huyền gật đầu. - Được rồi! Thấy hắn thừa nhận sảng khoái như vậy, ngay cả một chút xấu hổ cũng không có, nữ hài trợn mắt khinh thường. Đổi lại thành người khác, lần đầu tiên tới thành thị lớn, vẻ mặt nhất định sẽ ngượng ngùng, có loại cảm giác tự ti phức tạp. Đến người này thì hay rồi, vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng. Thật giống như lần đầu tiên tới Thiên Vũ vương thành là rất quang vinh vậy... Thật không biết lấy tự tin như vậy ở đâu ra. - Nếu ngươi không biết, ta lại nói cho ngươi biết! Nữ hài nói: - Mạc Hoằng Nhất, được gọi là đệ nhất thiên tài Thiên Vũ vương quốc trong nghìn năm qua, danh chấn mười ba vương quốc. Năm nay chỉ có hai mươi sáu tuổi, đã là một vị danh sư nhất tinh đỉnh phong, luyện đan sư nhị tinh, trận pháp sư nhị tinh và luyện khí sư nhị tinh! Con mắt Trương Huyền trợn tròn. Danh sư nhất tinh đỉnh phong, luyện đan sư nhị tinh, trận pháp sư nhị tinh, luyện khí sư nhị tinh... Hai mươi sáu tuổi, một thân kiêm bốn chức nghiệp lớn! Nhìn như vậy, vừa so sánh với với Lục Tầm trước đó được gọi là thiên tài, hoàn toàn không ở trên cùng một mặt. Thậm chí Mạc Vũ, cũng kém một đoạn thật lớn. Thấy biểu tình của hắn biến hóa, nữ hài lúc này mới thoả mãn gật đầu, nói tiếp: - Không chỉ có như vậy, vị thiên tài lớn lao này, trên thiên phú tu luyện, cũng vô cùng khủng khiếp. Ba năm trước đây, mới vào Tông Sư, lại đánh bại Thiết Thụ tướng quân là Tông Sư trung kỳ. Còn một người một kiếm, giết chết Thương Bắc Ngũ Hùng gây hại một phương! Phải biết rằng năm người này đều là cường giả Tông Sư, còn có ba người đạt tới Tông Sư trung kỳ, bị một mình hắn giết chết. Nếu không phải chính tai nghe nói, ta cũng không thể tin được. - Năm nay hắn đạt được Tông Sư hậu kỳ, ở Thiên Tuyền Phong khiêu chiến Hồng Nhược đại sư, cường giả Tông Sư đỉnh phong, trong vòng trăm chiêu đánh bại hắn. Cũng ở trong so tài, thành công đột phá, đạt tới Tông Sư đỉnh phong. Ngay cả quốc vương bệ hạ cũng nói hắn là thiên tài nghìn năm khó gặp, tương lai thành tựu vô hạn! - Hai mươi sáu tuổi, Tông Sư đỉnh phong? Còn có thể khiêu chiến vượt cấp? Trương Huyền líu lưỡi. Thảo nào có thể được gọi là đệ nhất thiên tài nghìn năm qua. Mạc Hoằng Nhất này quả thực rất đáng sợ. Vừa so sánh với hắn, thiên tài hắn nhìn thấy trước đó, quả thực chỉ giống như con đom đóm, không đáng để nhắc tới. - Mạc Hoằng Nhất này cũng là họ Mạc, chẳng lẽ cũng là người của vương thất Thiên Vũ? Hắn cảm thán một câu, không nhịn được hỏi. Mạc Vũ công chúa họ Mạc, nói rõ vương thất của Thiên Vũ vương quốc cũng là họ này. Mạc Hoằng Nhất này chẳng lẽ là thành viên của vương thất. - Đúng vậy! Nữ hài gật đầu: - Hắn là con trai của một vương gia trong vương thất, cũng không được sủng ái. Tuy rằng trên bối phận là ca ca của Mạc Vũ công chúa, địa vị lại kém hơn rất nhiều. Chỉ có điều, có thiên phú như thế, ai cũng không dám khinh thường! - Ừ! Trương Huyền công nhận. Con cháu vương hầu với nhau, trời sinh hậu đãi chỉ là một điều kiện. Miễn là cố gắng thật tốt, đều có thể thu được sự tôn trọng của người khác. Lại lấy Mạc Hoằng Nhất này làm ví dụ. Hắn tuy rằng không phải là đích truyền của vương thất Thiên Vũ vương quốc, vậy mượn loại thế này, thật sự muốn trùng kích ngôi vua, nói vậy các vương tử khác cũng không có cách nào ngăn cản. Dốc hết sức xuống mười cơ hội. Khi độ cao của ngươi thật sự đạt được cảnh giới nhất định, cái gọi là âm mưu quỷ kế, đều nực cười giống như qua mọi qua. Thấy hắn dường như suy nghĩ tới điều gì, nữ hài nói tiếp: - Chỉ có điều, hắn tuy rằng lợi hại, ta lại bội phục Mạc Vũ công chúa hơn. Không chỉ xinh đẹp, thiên phú cũng cao. Ta cũng muốn giống như nàng, khiêm tốn lễ độ, khiêm tốn hiếu học, học tập thật giỏi, tranh thủ cất một tiếng khiến người kinh ngạc, danh chấn thiên hạ. - Khiêm tốn lễ độ, khiêm tốn hiếu học? Trương Huyền nhìn qua. Hắn và Mạc Vũ tiểu thư này đi chung thật nhiều ngày, thế nào lại chưa bao giờ cảm thấy nàng còn có ưu điểm này? Hắn lắc đầu, không nghĩ thêm về vấn đề này nữa. Chợt nhớ tới những lời nàng nói tới lúc trước, hắn hỏi tiếp: - Nàng nói hội vấn đáp... ngoại trừ vị Mạc Vũ công chúa này còn có rất nhiều người khác cũng tiến hành sát hạch? Nghe hắn nói như thế, nữ hài lại trợn trừng mắt. - Danh sư rất nhiều sát hạch, có thể thông qua, một năm không nhất định có một người. Ngươi tưởng là rau cải trắng, tùy tiện là có thể xuất hiện rất nhiều sao? Ta từ Tuyền Hải thành đặc biệt tới nơi này, chính là để tham gia nghi thức công chúa thăng cấp danh sư. Thế nào còn có thể có những người khác! - Tuyền Hải thành? Trong đầu Trương Huyền hiện lên một quyển sách, chính là địa đồ của Thiên Vũ vương quốc. Nếu như so sánh Thiên Vũ vương thành với Thiên Huyền thành, Tuyền Hải thành này lại không khác biệt với Bạch Ngọc Thành, thuộc về thành thị lớn thứ hai trong ranh giới Thiên Vũ. Từ nơi đó đi qua, lại có cường giả Tông Sư làm hộ vệ, nữ hài này, thoạt nhìn thích nói, không sợ nà lạ, sợ rằng địa vị không thấp. Cũng đúng, học tập danh sư, không có nhân mạch, muốn tìm đến được lão sư chỉ điểm, gần như không có khả năng. Lại hàn huyên vài câu, hắn biết nữ hài này gọi là Lăng Tiêu Tiêu, năm nay mới sát hạch thành công danh sư học đồ. Đều là học đồ chắc hẳn phải chiếu cố lẫn nhau, lúc này nàng mới nói nhiều với hắn như vậy. - Hội vấn đáp ở Danh Sư Đường, trưa mai sẽ bắt đầu. Ngươi sau này muốn sát hạch danh sư, có thể tới xem một chút. Lúc này từ biệt! Nói một hồi, phát hiện học đồ gọi là Trương Huyền này, đối với sát hạch danh sư một chữ cũng không biết, cái gì cũng không biết, Lăng Tiêu Tiêu cũng lại mất đi hứng thú nói chuyện phiếm với hắn. Theo nàng, người như thế cho dù sau này có cơ hội sát hạch danh sư, cũng phải là mấy chục năm sau. So với nàng, hắn hoàn toàn không cùng trên một trình độ. - Tạm thời tìm một chỗ ăn, sau đó sẽ tìm chỗ ở sau! Sau khi từ biệt nữ hài từ, Trương Huyền duỗi người, vẫn không tiếp tục đi về phía trước. Dù sao đã hỏi rõ chỗ vị trí của Danh Sư Đường, hắn không nóng nảy qua đó. Từ Độc Điện đi tới nơi này, liên tục sáu, bảy ngày đi đường, đều ăn lương khô. Trong miệng hắn đã sớm nhạt. Ăn xong, hắn đang định tìm một tửu lâu ở lại một đêm, liền thấy một kiến trúc cao lớn xuất hiện ở trước mắt. Phía trên có năm chữ lớn rồng bay phượng múa, giống như có tinh khí thần, bất cứ lúc nào cũng sẽ bay lượn ra. - Nghiệp đoàn thi họa sư? Nhận ra chữ viết phía trên, ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên. Thi họa sư và luyện đan sư giống nhau, thuộc về chức nghiệp đặc biệt, cũng có nghiệp đoàn thống nhất quản lý. Chỉ là địa phương Thiên Huyền vương quốc quá nhỏ, không đủ tư cách xây dựng phân bộ. Không nghĩ tới vừa tiến vào Thiên Vũ vương thành hắn liền nhìn thấy. - Vào xem! Hiện tại hắn có rất nhiều chức nghiệp. Ngoại trừ thuần thú sư, luyện đan sư, hiểu rõ đối với thi họa là tối đa. Thậm chí còn có thể làm ra tác phẩm ngũ cảnh. Nếu gặp gỡ nghiệp đoàn, thật ra có thể sát hạch một thi họa sư chính thức. Dù sao lúc này chức nghiệp chính thức của hắn, cũng chỉ có hai loại thuần thú sư nhị tinh và luyện đan sư nhất tinh mà thôi. Thoạt nhìn lộ ra một chút yếu ớt. Về phần độc sư, tuy rằng trình độ của hắn cũng đạt tới tiêu chuẩn nhị tinh, bởi vì ngụy trang "sư thúc tổ" vẫn chưa sát hạch, tất nhiên cũng không có cái gọi là huy hiệu gì cả. Đương nhiên cho dù có, dựa theo bài xích của những nghề nghiệp khác đối với độc sư, hắn cũng không dám lấy ra. Trong lòng nghĩ vậy, hắn nhấc chân đi vào. Không hổ danh là nghiệp đoàn của thi họa sư, đồng dạng là đại điện rộng rãi, nhưng bên trong bố trí ngay ngắn có trật tự, khiến người ta có một loại cảm giác người ở trong tranh vẽ. Chậm rãi đi vào trong đó, giống như rong chơi ở trong cuốn sách, thoải mái nói không nên lời. Tường bốn phía xung quanh còn treo đầy đủ các loại tác phẩm. Một vài bức trông rất sống động, tất nhiên đều đạt tới trình độ Lục Thực nhất cảnh. Tuy rằng thi họa sư chính thức cần phải nắm giữ bốn cảnh Lục Thực, Linh Động, Ý Tồn, Kinh Hồng. Nghe nhất cảnh rất đơn giản, lại cũng cần mấy năm học tập, không có khả năng một lần tụ tập là thành. Nhất là vẽ tranh, không có kinh nghiệm và tự thân hiểu ra, muốn miêu tả ra phong cảnh nhìn thấy được ra, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Xem ra có thể làm ra những bức tranh này, cho dù không phải là thi họa học đồ, nhưng cũng không khác biệt lắm. - Vị công tử này, không biết cần bức tranh gì? Tiểu nhân có thể dẫn công tử đi xem một chút! Chậm rãi đi về phía trước, một gã sai vặt mặc y phục màu xanh lại đi tới, nhìn về phía Trương Huyền vẻ mặt cung kính. - Những bức tranh này bán ra sao? Trương Huyền đưa tay chỉ. - Đúng vậy! Công tử tới nơi này không phải muốn mua bức tranh sao? Gã sai vặt gật đầu. Nghiệp đoàn thi họa sư không bán thi họa, vậy đi chỗ nào mua? - A... Suy nghĩ một chút hắn cũng lại bừng tỉnh. Nghiệp đoàn luyện đan sư bán đan dược là một xu hướng. Nếu như ở đây cũng không bán thi họa, vậy đi nơi nào mua? Hắn gật đầu, hỏi: - Những thứ này đều là bức tranh nhất cảnh, có cấp bậc cao hay không? - Mời lên lầu! Tầng một của nghiệp đoàn đều là tranh nhất cảnh. Tầng hai là nhị cảnh. Lấy loại này suy diễn ra. Công tử muốn mua cảnh giới gì? Ta lại dẫn ngài đi tới! Ánh mắt của gã sai vặt nhất thời sáng lên. Thi họa cảnh giới càng cao, giá cũng lại càng cao. Một khi có thể bán ra, làm nhân viên phục vụ, nhận được phần trăm tất nhiên cũng lại càng nhiều. - Có... Hắn đang muốn mở miệng hỏi một chút, có bức tranh ngũ cảnh hay không, vừa vặn cũng đi lên xem một chút. Chợt hắn nhìn thấy dòng người điên cuồng lao ra. Không ít người phóng về ngay phía trước. - Nhanh lên một chút, Quý Mặc công tử đi ra! - Hắn sát hạch thi họa sư nhất tinh thành công? - Đúng vậy, vừa sát hạch xong, vì hồi đáp mọi người, dự định ở trước mặt mọi người vẽ tranh. Hơn nữa còn muốn công khai bán đấu giá! - Vẽ tranh ở trước mặt mọi người? Quá tốt. Bức tranh của hắn, ta nhất định phải mua được... Hắn nghi ngờ liếc mắt thoáng nhìn. - Quý Mặc là tiểu thiếu gia Quý gia của vương thành, năm nay chưa đầy hai mươi, cũng đã là một vị thi họa sư chính thức... Nói về Quý Mặc công tử, gã sai vặt cũng lộ ra vẻ mặt sùng bái: - Nếu như công tử muốn mua bức tranh, không ngại đi qua nhìn một chút, có thể mua được bức tranh của Quý thiếu gia, chuyến đi này tuyệt đối không tệ.