Yên tĩnh. Xung quanh lặng ngắt như tờ. Sắc mặt Cổ Mục lúc đỏ lúc trắng. Vị "sư thúc tổ" này vừa thi triển tốc độ, hắn cẩn thận quan sát. Nếu quả thật sử dụng loại tốc độ này động thủ, hắn sợ rằng ngay cả một lần hít thở cũng không kiên trì nổi! Nói cách khác... nếu thật muốn giết hắn, quả thực sẽ không khó khăn hơn so với giết con gà! Nhớ tới vừa rồi mình tự nhiên động thủ đối người như thế, mồ hôi lạnh lại ướt đẫm lưng áo. May mà nhận ra mình, có chút giao tình. Bằng không, cho dù là đặc sứ, chỉ sợ cũng sẽ ngay lập tức biến thành thi thể, thiếu phương pháp xoay chuyển trời đất. Loại cường giả cấp như vậy, vừa rồi cũng không có động thủ, lại làm sao có thể cố ý lừa gạt mình hôn mê, mới hạ sát thủ, do đó tự hạ thấp thân phận? - Là ta lòng dạ tiểu nhân, vẫn mong sư thúc tổ thứ lỗi! Hiểu rõ điểm ấy, Cổ Mục khom người. Giết ngươi dễ dàng hơn so với giết con gà. Thật sự muốn động thủ, vẫn không bằng chơi đầu gà. - Ta nhàn vân dã hạc, trên đường đi qua Hồng Liên thành, thấy khế ước cổ trong thân đại dược vương, mới ra tay cứu giúp. Bởi vậy, mới có thể nghe nói đường đường là Độc Điện phân bộ, vì một vị trí điện chủ nho nhỏ, tranh tới ngươi chết ta sống, không tiếc huynh đệ tương tàn. Không đành lòng để hậu bối độc sư lúc đó thương tổn, lúc này ta mới qua, hi vọng hóa giải can qua! Ngước mắt nhìn lên trời cao, ánh mắt Trương Huyền lộ ra ý trách trời thương người. - Chuyện này... Nghe được đối phương không ngờ vì điều này mới đi tới nơi đây, đám người Liêu Huân âm thầm xấu hổ. Hóa ra mục đích của vị tiền bối này là điều này. Đám người mình còn tưởng rằng hắn là lừa đảo, tham lam bảo bối gì đó... Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cảm thấy thực sự buồn cười. Khó trách hắn vừa đến liền trực tiếp nói phải sát hạch, thực lực mạnh làm điện chủ. Làm như vậy, chính là tránh khỏi phiền phức và tranh đấu. Cổ Mục cũng bừng tỉnh hiểu ra. Trước đó hắn suy nghĩ, nếu vị này là sư thúc tổ của mình, địa vị khẳng định rất cao. Vì sao phải giả mạo đặc sứ. Hóa ra là không đành lòng để đệ tử độc sư bị hao tổn. Hiểu rõ điểm ấy, trong lòng hắn bội phục không thôi. Chỉ sợ cũng chỉ có độc sư chân chính, thật sự yêu thích đối với nghề nghiệp này đến mức tận cùng, mới có ý chí như vậy. - Được rồi, nếu vị đặc sứ chân chính là ngươi đã tới, ta tiếp tục ở tại chỗ này, cũng không có ý nghĩa, vẫn nên từ biệt thôi! Lắc đầu, Trương Huyền không nói thêm gì nữa, thân thể thoáng lắc một cái, đi ra ngoài. Hắn nói những điều này, dựa vào thân pháp thiên đạo vừa rồi uy hiếp, mọi người không dám suy nghĩ nhiều. Một lúc sau, bọn họ lại sẽ phát hiện ra trăm ngàn chỗ hở. Chỉ có điều, đối với hắn mà nói, mục đích tới Độc Điện là vì đọc sách. Hiện tại sách đã xem xong. Đặc sứ chân chính cũng tới. So với tiếp tục lưu lại ở chỗ này chờ bị lộ, còn không bằng lập tức rời đi. Chỉ cần rời khỏi phạm vi khí độc, hắn có thể triệu hoán Khiếu Thiên thú. Đến lúc đó còn không phải trời cao mặc cho chim bay, biển rộng rãi tùy cá nhảy. - Vẫn mong sư thúc tổ cứu ta... Thấy hắn xoay người rời đi, không nhắc lại chuyện cứu mạng, sắc mặt Cổ Mục trắng bệch. Hắn biết vừa rồi mình nghi ngờ, đã đắc tội đối phương. Lúc này hắn bước hai bước về phía trước, lại quỳ rạp xuống đất. Phàm là cường giả đều có tôn nghiêm. Vừa đến lại động thủ với hắn. Đối phương nói muốn giúp giải quyết, còn chưa tin, vẻ mặt nghi ngờ, hắn có thể cao hứng mới là lạ. Không ra tay giáo huấn, đã coi như là tính tình tốt. - Ta ra tay cứu người, cần người phải hôn mê. Ngươi e ngại tới an toàn của bản thân, không tin cũng là bình thường! Trương Huyền lắc đầu. Thấy giọng nói của đối phương rõ ràng tức giận, không có ý định ra tay, Cổ Mục có chút do dự. Hắn cắn răng một cái truyền âm qua: - Sư thúc tổ, mong hoan hãy đi Lần này tổng bộ sai ta qua, trên danh nghĩa là đến giúp đỡ điện chủ mới, ổn định phân bộ, trên thực tế là vì hạt sen Xích Diễm ở phân bộ này đã chín! - Hạt sen Xích Diễm? - Đúng. Hạt sen Xích Diễm sinh trưởng ở sâu bên trong núi lửa, hấp thu lực lượng của địa mạch. Người tu luyện dùng, có thể tăng hai mươi phần trăm cơ hội, đột phá gông cùm xiềng xích Chí Tôn, trùng kích cảnh giới cao hơn! Ta chính là dừng lại ở bình cảnh không có cách nào đột phá, mới chủ động đích thân đi tới. Cổ Mục nói ra, không có giữ lại: - Ta biết lấy thực lực của sư thúc tổ, thứ này vô dụng. Chỉ có điều, nếu như có thể nhận được, đưa cho đệ tử, học sinh sử dụng, cũng là một ân tình lớn. - Có thể khiến cho người đột phá gông cùm xiềng xích Chí Tôn tăng tỷ lệ lên hai mươi phần trăm? Trương Huyền chắt lưỡi. Tu vi đột phá, là dựa vào ý niệm, lòng tin, tích lũy, công pháp... Đan dược giúp đỡ, chỉ có thể xếp ở phía sau. Cơ bản chỉ mang tính trợ giúp. Bởi vậy, dược vật bình thường đối người tu luyện mà nói, công hiệu cũng không phải quá lớn. Cái này lại có hai mươi phần trăm. Nếu không phải chính tai hắn nghe nói, hắn cũng không thể tin được. Đừng thấy hai mươi phần trăm không tính là quá cao. Ở trong tu luyện, có thể có loại tỷ lệ này, tuyệt đối xem như là rất nghịch thiên. Chí Tôn cảnh là cảnh giới cao nhất của võ giả. Chỉ có điều, cũng không phải là cực hạn của tu luyện. Đại lục mênh mông vô bờ, khẳng định còn có vô số thực lực vượt quá cường giả siêu cấp Chí Tôn. Một hạt sen Xích Diễm có thể tăng tỷ lệ đột phá nhiều như vậy, tuyệt đối có thể xưng là vật báu vô giá. Phân bộ độc sư này còn có thứ tốt như vậy, ngay cả Trương Huyền cũng có chút bất ngờ. - Được, nói một chút về yêu cầu của ngươi! Biết đối phương nói ra thứ này, khẳng định có mục đích của chính mình, Trương Huyền nhìn qua. - Ta chỉ cầu sư thúc tổ ra tay giải quyết tai hoạ ngầm trên người ta. Về phần hạt sen, ta cần một hạt có thể đột phá cảnh giới là được! Nhiều hơn không dám cầu mong xa vời. Số còn lại có thể cống hiến tất cả cho sư thúc tổ. Cổ Mục nói. Nghe được lời của đối phương, hắn biết, lấy tình huống thân thể hiện tại, cho dù tìm được hạt sen, cũng không có cách nào đột phá. So với như vậy còn không bằng đổi lấy đối phương ra tay cứu chữa. Lại nói, hạt sen Xích Diễm tuy rằng là đồ tốt, cũng không phải dễ dàng nhận được như vậy. Bằng không, lão điện chủ cũng không đến mức đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Lão điện chủ tử vong, người khác không biết nguyên nhân, nhưng hắn biết rất rõ. Phân bộ này vì cái chết của lão điện chủ, đặc biệt viết thành sách, đưa tới. Hắn vừa vặn thấy được nội dung. Không phải bị mắc bệnh giống như lời đồn bên ngoài. Mà là hạt sen Xích Diễm chín, hắn muốn đi hái, lập tức bị Địa Tâm Hỏa thiêu thành tro tàn. Đường đường là cường giả Chí Tôn, cũng không chống đỡ nổi. Không có gì bất ngờ xảy ra, có khả năng còn cần dựa vị trước mắt này, mới có thể có được hạt sen. Cho nên, nghĩ trước lo lắng sau, còn không bằng nói ra tin tức này, đổi lấy điều này. Hắn cũng biết, loại cường giả này, sau khi biết được tin tức, tự giữ thân phận, chắc chắn sẽ không bạc đãi mình. - Được! Trương Huyền gật đầu. Ban đầu, hắn đã dự định hỗ trợ trị liệu. Hiện tại thấy lại còn có đồ có thể cầm, sao hắn lại không làm. - Vậy... Khi nào bắt đầu? Thấy hắn đáp ứng, sắc mặt Cổ Mục vui vẻ: - Nhưng cần phải chuẩn bị thứ gì? - Không cần chuẩn bị, hiện tại liền bắt đầu! Trương Huyền xua tay. Thời gian chậm trễ càng lâu, đêm dài nhiều mộng, còn không bằng mau chóng. - Được! Nghe được có thể trực tiếp trị liệu, sắc mặt Cổ Mục vui mừng: - Lại nhờ sư thúc tổ ra tay! Nói xong hắn giơ cổ tay lên. Bạch! Hắn vỗ vào trên đầu, thân thể mềm nhũn, té xỉu trên mặt đất. - Ách? Thấy hắn trực tiếp đập cho mình choáng váng, cúi đầu nhìn ma hồn tán vừa lấy ra cầm trong tay, Trương Huyền bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lại thu hồi vào trong chiếc nhẫn trữ vật. - Còn muốn cho ngươi sử dụng cái này. Không nghĩ tới ngươi so với đại dược vương còn lỗ mãng hơn... Ma hồn tán có thể khiến cho người ta hôn mê. Đối với "y thuật đặc biệt" của hắn mà nói, có tác dụng rất lớn. Trước khi xuất phát, hắn đã đặc biệt đòi không ít. Dù sao thứ này không đáng bao nhiêu tiền, đại dược vương cũng vui vẻ đưa tới lễ vật, không dưới hai mươi túi. Vốn tưởng rằng lần này có thể thử xem hiệu quả, không nghĩ tới mới lấy đồ ra, người này lại tự đập mình bất tỉnh. Quá nhanh đi! Chỉ có điều, như vậy cũng tốt. Dù sao đều là hôn mê, tiết kiệm thêm một lần. Hắn bước lên trước, đi tới trước mặt Cổ Mục đang hôn mê, bàn tay lật một cái. Mấy cây ngân châm xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Trước đó Đồ Thư Quán lại sinh ra sách liên quan tới đối phương kỹ còn tỉ mỉ miêu tả. Lúc này hắn cũng không cần lại chẩn đoán bệnh. Búng ngón tay một cái, ngân châm bay đi. Bàn tay tung bay, toàn thân thoải mái linh động, giống như hồ điệp. Thân thể Cổ Mục không giống với đại dược vương trước đó. Người sau là bị khế ước cổ tổn thương căn cơ, lúc này mới xuất hiện suy nhược. Vị trước mắt này là bởi vì lợi dùng độc dược kích thích huyệt vị, đi tới nâng cao thực lực. Khí độc tiến vào thân thể, phá hủy lực sinh mạng trong cơ thể. Người trước cần chân khí thiên đạo săn sóc ân cần. Người sau chỉ cần tìm được nơi kịch độc tập trung, lợi dụng chân khí thiên đạo ép ra bên ngoài cơ thể, là có thể hoàn toàn giải quyết. Lại cẩn thận nói tiếp, so với trị liệu cho đại dược vương, còn muốn dễ dàng hơn nhiều. Tăng tăng tăng tăng! Ngân châm phối hợp với chân khí thiên đạo, đâm vào chỗ khí độc tập trung lại. Rất nhanh trên người Cổ Mục lại phát ra tiếng nước chảy. Ngón tay, ngón chân hắn chảy ra nước đen. - Đây là... khí độc ẩn nấp ở bên trong thân thể? - Lại ép ra như vậy? Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, đám người Liêu Huân đồng thời mở to hai mắt nhìn. Mỗi một người cảm thấy khó có thể tin được. Suốt ngày tiếp xúc với kịch độc, bọn họ biết trừ độc khó khăn. Một ít khí độc tiến vào trong cơ thể, cho dù lợi dụng vô số thuốc, tốn thời gian cả đời, cũng không có cách nào hóa giải. Cũng chính vì vậy, độc sư tuy rằng nghe đáng sợ, tuổi thọ lại giống nhau, đều không dài. Năm mươi, sáu mươi chính là một cửa ải. Đám người bọn họ, bề ngoài không có bệnh trạng, quá lớn trên thực tế trong cơ thể hoặc nhiều hoặc ít cũng có vấn đề như vậy. Suốt ngày tiếp xúc với độc, đều có tổn thương rất lớn. Bọn họ vốn tưởng rằng đã không có cách nào trị liệu. Không nghĩ tới vị tiền bối trước mắt này, lại có thể dễ dàng giải quyết. Ngay cả độc lợi hại như vậy trong cơ thể đặc sứ cũng có thể ép ra, bọn họ có phải cũng có thể làm được dễ dàng hay không? Mọi người lại nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt mỗi một người đều nóng như lửa. Không để ý tới vẻ mặt của mọi người, Trương Huyền tập trung tinh thần, từng ngân châm cắm chính xác ở nơi khí độc ẩn nấp sâu nhất trong cơ thể Cổ Mục. Một lát sau, bàn tay hắn rung lên, thu hồi tất cả ngân châm lại. Hắn vung tay lên. Cổ Mục chậm rãi tỉnh dậy. - Cái này... Hắn lại quỳ rạp xuống đất, lần này đầy thành khẩn, bội phục phát ra từ trong lòng, không giống vừa rồi, chỉ là kiêng kỵ thực lực của đối phương. Trương Huyền khoát tay áo: - Tình huống trong cơ thể ngươi, còn muốn nghiêm trọng hơn so với những gì ta thấy. Có khả năng cần phải liên tục trị liệu ba lần nữa mới có thể hoàn toàn giải quyết. Cho nên, ngươi cũng không cần cảm kích. Chờ hoàn toàn trị xong lại nói cũng không muộn! Hạt sen Xích Diễm còn chưa nhìn thấy. Ở chỗ này cũng không phải tuyệt đối an toàn. Hắn tất nhiên cũng phải chừa lại chút chuẩn bị ở phía sau, không có khả năng thoáng một cái chữa trị tốt cho đối phương.