- Làm càn! - Ngươi nói ai không được? - Y sư nhất tinh nho nhỏ, không ngờ miệng ra lời nói ngông cuồng. Ai cho ngươi lá gan như vậy! Mọi người xung quanh lập tức bùng nổ. Chúng ta không làm được, ngươi đến xem... Ý tứ ngươi mạnh hơn so với chúng ta sao? Một y sư nhất tinh, không nên tự tin như vậy chứ? - Khẩu khí thật là lớn. Bạch Thiềm, không nghĩ tới mấy ngày không gặp, bản lĩnh của ngươi lại dài ra? Thành Phong y sư cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, mắt híp lại. - Trẻ nhỏ vô tri, không ngờ miệng ra lời nói ngông cuồng. Ta thật ra muốn xem thử, ngươi có bản lĩnh gì! Mộc Hoành y sư vung ống tay áo, trên mặt lộ ra vẻ không vui. Chúng ta những y sư nhị tinh, tam tinh cũng không nhìn ra được chứng bệnh, không có cách nào trị liệu. Bản thân ngươi một y sư nhất tinh nho nhỏ, giả vờ cái gì? Ngươi đến xem, có thể tìm ra được sao? - Người này... Mí mắt Mạc Vũ giật một cái. Nhiều y sư tam tinh như vậy đều xem không hiểu, một mình ngươi ngay cả phương pháp khám và chữa bệnh cực đoan, phương pháp quan sát khám và chữa bệnh cũng đều không hiểu, tự nhiên mở miệng nhanh chân đến xem, xem tất cả mọi người ở đây như không có sao... Lớn lối như vậy, không sợ bị đánh chết sao? Đến cùng không nên tự tin chứ? Không để ý tới sự phẫn nộ và nghi vấn của mọi người, Trương Huyền đi tới trước mặt đại dược vương. Khoảng cách xa còn không có cảm thấy. Hắn đi tới trước mặt mới phát hiện, vị đại dược vương này quả thực bệnh rất nặng, cơ bắp toàn thân trùng xuống, da khô quắt, thần thái hai mắt đã giảm bớt, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt. Hắn đi dạo một vòng dọc theo đối phương, cẩn thận sờ sờ, quan sát chi tiết... Quả nhiên... Cái gì cũng không nhìn ra! - Bạch y sư có thể nhìn ra cái gì? Thấy hắn đứng ở tại chỗ dường như suy nghĩ tới điều gì, Lộ quản gia không nhịn được hỏi. Những người khác cũng nhìn qua. Vừa rồi, người này nói lớn lối như vậy, bọn họ cũng muốn xem thử một chút, có đúng là hắn có bản lĩnh kiêu ngạo hay không. - Ừ, nhìn ra được một ít. Chỉ có điều, vẫn không thể xác định! Biết rõ nếu thật sự nói cái gì cũng không nhìn ra, nhất định sẽ lập tức bị đánh chết, Trương Huyền trầm mặc một lát, nói. - Nhìn ra được một ít? Thật sao? Sắc mặt Lộ quản gia vui vẻ, đầy kích động. Đối phương chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn ra hắn có bệnh thở khò khè. Vấn đề người khác có thể vẫn không có cách nào giải quyết, hắn lại thật sự có biện pháp. - Giả vờ giả vịt! - Ngược lại ta muốn xem thử, ngươi nhìn ra một chút cái gì! Rất nhiều y sư khác, mỗi một đầy vẻ xem thường. Y sư xem bệnh, thấy như thế nào, nhìn chỗ nào, nhìn như thế nào, đều có sự chú ý. Người trước mắt này, tùy liền đi một vòng. Chỗ quan trọng nhất để xem bệnh, lại hoàn toàn không để ý, tự nhiên lại nói khoác không biết ngượng là nhìn ra vấn đề... Ngươi nằm mơ sao? Cho ngươi giả vờ. Một lát nữa nói không nên lời, xem ngươi sẽ làm thế nào! - Đừng có gấp, nhìn ra vấn đề, trước khi còn chưa xác định, không thể dễ dàng dùng thuốc! Không để ý tới ánh mắt khinh thường của mọi người, Trương Huyền lắc đầu, dừng lại một chút nói: - Chỉ có điều, ta có một bộ bí pháp, chỉ cần thi triển, có thể dễ dàng xác định chứng bệnh. Tuy nhiên... Nói đến đây hắn dừng lại, trên mặt do dự. - Chỉ có điều cái gì? Nghe được hắn có bí pháp, có thể xác định chứng bệnh, Lộ quản gia vội vàng nhìn qua. Ngay cả đại dược vương giống như người chết, đồng tử cũng quay lại. Hiện tại phiền toái lớn nhất, cũng không phải là không có cách nào trị liệu, mà là... ngay cả bệnh gì cũng không biết. Nếu như có thể xác nhận chứng bệnh, có lẽ lại có thể tìm ra manh mối, nghĩ biện pháp giải quyết. - Chỉ có điều... Có thể phải để đại dược vương nhận chút ủy khuất! Trương Huyền chậm rãi nói. - Chỉ cần có thể xác định chứng bệnh, nhận chút ủy khuất không tính là gì cả. Cần phải làm sao, Bạch y sư cứ nói đừng ngại! Cùng đại dược vương thương nghị một chút, ánh mắt Lộ quản gia mang theo sự kiên định. So sánh với tử vong, nhận ủy khuất các loại, không đáng để nhắc tới. - Thứ gì cũng không cần. Nếu ngươi nói không tính là gì cả, vậy ta lại thi triển bí pháp... Trương Huyền nhìn qua, vẻ mặt nghiêm túc. - Ừ! Lộ quản gia gật đầu, nghi ngờ hỏi thăm: - Nếu thi triển bí pháp, có cần chúng ta tránh mặt hay không... Rất nhiều bí pháp đều tương đối riêng tư. Ở đây có nhiều y sư nhìn như vậy, có thể không quá thuận tiện hay không? Chỉ có điều, hắn còn chưa nói hết lời, lại thấy Bạch Thiềm y sư trước mắt duỗi bàn tay ra một cái, một cái tát đánh tới đại dược vương. Bốp! Một tiếng động vang lên. Bàn tay rơi vào gáy của đại dược vương. Người này ngay cả phản ứng cũng chưa từng kịp phản ứng, mắt đã tối sầm, vẻ mặt không dám tin tưởng... ngất đi. - Ngươi muốn làm gì... Không nghĩ tới vị Bạch Thiềm y sư này không thi triển bí pháp, ngược lại đánh lão gia ngất xỉu, da đầu Lộ quản gia thoáng cái nổ tung. Hắn đang muốn xông qua, lại thấy đối phương sờ một cái ở trên người đại dược vương, sau đó vỗ tay một cái: - Được rồi, bí pháp thi triển kết thúc... - Thi triển... kết thúc? Thân thể tất cả mọi người đều thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì lập tức ngất đi. Đại ca, ngươi là tới đùa giỡn sao? Ngươi sẽ không nói... Bí pháp của ngươi chính là tát đại dược vương một cái chứ! Còn nói bí mật, có cần lảng tránh không... Loại cấp bậc như vậy, kéo một con chó qua, cũng có thể thi triển... Mạc Vũ ở một bên, thân thể cũng run lên, thiếu chút nữa thì co quắp trên mặt đất. Vừa rồi thấy đối phương nói lời son sắt, nàng thật sự cho rằng hắn có biện pháp gì tốt, có thể nhìn ra chứng bệnh, tìm ra vấn đề. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới là chiêu này... Một cái tát đánh cho hôn mê. Đây chính là ta tay đối với đại dược vương... Tìm không ra lý do tốt, sợ rằng ngày hôm nay hai chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này, lại cũng không ra được. - Lão gia... Xông về phía trước, lại xoa bóp, lại xoa bóp, thật vất vả khiến cho đại dược vương một lần nữa tỉnh táo lại, Lộ quản gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại nhìn về phía Trương Huyền đứng cách đó không xa, cố nén kích động muốn gọi người tới chém người này ra thành tám khối: - Bạch Thiềm y sư, ngươi đây là... Nói thật, nếu không phải đối phương vừa rồi trị được tật bệnh trên người hắn, chỉ dựa vào chuyện vừa nãy, hắn nhất định sẽ vận dụng hộ vệ, giết chết. Thân thể lão gia vốn đã suy yếu, thoáng cái đánh bất tỉnh... quả thực so với mưu sát không có gì khác nhau. - Bí pháp của ta phải trị liệu cho người rơi vào hôn mê, cũng chính là vô ý thức, mới có khả năng thi triển. Vừa rồi bất đắc dĩ mới phải làm vậy, mong hãy thứ lỗi! Trương Huyền đã nghĩ xong lý do. - Còn có loại bí pháp này sao? - Khiến người ta hôn mê mới khám bệnh cho người ta? Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy nghĩ không ra. Trên thế giới còn có phương pháp kỳ lạ như thế sao? Ba vị tam tinh y sư cũng nhìn nhau, đều nhìn là được vẻ mơ hồ trong mắt đối phương. Bọn họ từng lật xem vô số sách trong nghiệp đoàn y sư, vẫn chưa bao giờ nghe nói qua chuyện khiến người ta hôn mê mopqia có khả năng xem bệnh, dĩ nhiên là vi phạm nguyên lý của y đạo. - Hóa ra là như vậy... Lộ quản gia cũng chưa từng nghe qua. Chỉ có điều, người trước mắt này bảo mình đánh quyền, là có thể nhìn ra chứng bệnh, đã không phù hợp lẽ thường. Hắn có chút do dự, không nhịn được hỏi: - Không biết lão gia nhà ta, rốt cuộc là chứng bệnh gì... Bạch y sư có thể xác nhận hay không? - Ngươi nói cái gì? Lộ quản gia sửng sốt. - Làm càn! Những tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên. Xung quanh lập tức có vô số hộ vệ vọt tới.