Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 279: Thật to gan!

24-10-2024


Trước Sau

Chỉ thấy Trương Huyền trước mắt đã thay đổi dáng vẻ, giống hệt với Bạch Thiềm y sư đang nằm dài dưới đất.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy được hắn vừa mặc quần áo xong, nàng thật sự nghi ngờ vị Bạch y sư này có một đệ đệ song sinh.
              Trước kia nàng nghe người khác nói qua về ngụy trang dịch dung.
Nhưng theo Mạc Vũ, chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.
Chỉ cần cẩn thận, tất nhiên có thể nhìn ra được sơ hở.
Nhưng cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng.
              Trong thời gian nháy mắt biến thành một người khác, hoàn toàn không có chút sơ hở nào...
Người này đến cùng làm sao làm được?               Chẳng lẽ lại thật sự là...
chức nghiệp ngụy trang sư?               Cổ xưa tương truyền, trong cửu lưu có một loại chức nghiệp vô cùng nghịch thiên, là ngụy trang sư.
Tuy rằng sẽ không bằng thêm lực chiến đấu, nhưng có thể ngụy trang thành người đã gặp, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở, là thủ pháp tốt nhất để ẩn nấp chạy thoát thân.
              Chỉ có điều, loại nghề nghiệp này sớm đã biến mất ở trong lịch sử, chưa từng có người nào tận mắt nhìn thấy.
Thời điểm nàng nghe một ít lão nhân nói chuyện với nhau về điều này, còn tưởng là lời đồn đại.
Thật không nghĩ tới...
tự nhiên có thật!               Y đạo, thuần thú, luyện đan, danh sư...
              Nàng cho rằng đã là cực hạn của vị thanh niên này.
Không nghĩ tới lại xuất hiện một ngụy trang!               Người tu luyện bình thường tiêu hao cả đời, cũng không nhất định có thể học được một loại.
Hắn thì hay rồi, cái gì cũng biết...
              Nhà ngươi là bán nghề nghiệp sao? Nếu không, chưa đủ hai mươi tuổi, làm sao có thể học được nhiều như vậy?               Trên đời làm sao có thể có quái thai như vậy!               Mấu chốt là, quái thai thì quái thai, tuân thủ quy định thì cũng thôi, còn...
ra bài không theo lẽ thường!               Trước đó nàng chỉ cho rằng người này nói những lời đáng giận, làm người nhịn tới mức khó chịu.
Dù nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới...
làm việc, càng ngoan độc hơn!               Thú Đường, cướp đi man thú nàng thật vất vả thuần phục được, nàng nhịn; Lần này hắn một quyền đánh cho Bạch y sư ngất xỉu, nỗi oan toàn bộ gánh ở trên người mình...
              Ta chính là qua giúp một tay, trêu ai ghẹo ai?               Gánh nỗi oan này trên lưng, sau này ta vẫn đi sát hạch y sư thế nào?               Nghĩ đến điểm này, Mạc Vũ lại có loại kích động muốn phát điên.
              - Đi thôi!               Không để ý tới vẻ mặt rầu rĩ của Mạc Vũ, Trương Huyền chuẩn bị thỏa đáng, nhấc chân đi về phía phủ đệ của đại dược vương.
              Phương pháp thiên đạo ngụy trang, có thể khiến cho cơ bắp toàn thân hắn, xương cốt tùy tâm thay đổi.
Không chỉ bề ngoài xấp xỉ với vị Bạch Thiềm y sư này, âm thanh nói ra cũng có thể ngụy trang giống như đúc, khiến người ta khó có thể phân biệt.
              Chính là bởi vì có cái này làm chỗ dựa, hắn mới quyết định giả mạo, mà không phải sát hạch.
              Về phần như vậy có thể hay không đắc tội nghiệp đoàn y sư hay không, hắn hoàn toàn không cần lo lắng.
              Bất kể nói thế nào, vị Mạc Vũ này cũng là công chúa.
Chút chuyện nhỏ này, cũng không thể giải quyết được sao, đùa gì thế?               Lại nói, ngụy trang đối phương, chỉ là để nhìn thấy đại dược vương, thuận lợi hỏi rõ vị trí Độc Điện, cũng không phải làm xằng làm bậy, không ảnh hưởng tới toàn cục.
              - Đáng giận...
              Thấy đối phương đã đi ra khỏi ngõ nhỏ, Mạc Vũ cắn răng một cái, đuổi theo.
              Hiện tại đã bị kéo xuống nước, cho dù muốn chống chế, cũng chống chế không được.
Nàng chỉ có thể một đường đi tới đen.
              - Tìm một huy hiệu y sư dễ dàng.
Một lát nữa nhìn thấy đại dược vương, ta xem ngươi nói không nên lời, lúc đó phải làm sao!               Y sư có am hiểu chữa bệnh cho người ta, cũng tinh thông chữa bệnh cho thú.
Người này chữa bệnh cho Khiếu Thiên thú, cực kỳ dễ dàng.
Chữa bệnh cho người ta, chưa chắc có thể thuận buồm xuôi gió.
              Trị không hết bệnh, cho dù nhìn thấy đại dược vương thì có ích lợi gì?               Hai người một đường đi về phía trước.
Thời gian không lâu, bọn họ lại đi tới phủ đệ của đại dược vương.
              Hộ vệ vẫn bảo vệ ở bên ngoài.
Hình như biết đại dược vương ai cũng không gặp, không ít người đứng ở xung quanh bàn luận ầm ĩ, lại không có người còn dám chạy tới chuyển bái thiếp.
              Sửa lại y quan một chút, Trương Huyền dựa theo ký ức, bắt chước được dáng vẻ đi bộ của Bạch Thiềm y sư, lúc này mới đi về phía trước cửa.
              - Mau nhìn, lại có người muốn chết!               - Hắc hắc, hôm nay đã có mấy người không biết phân biệt, đều bị đánh chết.
Người này còn dám qua, thật sự không biết trời cao đất rộng!               - Bắt đầu náo nhiệt rồi.
Sợ rằng bị độc chết cũng không biết!               Thấy hắn nhấc chân lại đi vào trong, mỗi một người xung quanh hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
              Mỗi ngày người muốn thăm hỏi đại dược vương, nhiều đếm không xuể.
Cứ như vậy lại tiến lên, không phải đâm đầu vào chỗ chết là làm gì?               - Hai vị dừng lại!               Hộ vệ rướn lông mày lên, ngăn cản ở phía trước.
              - Tại hạ là y sư!               Trương Huyền lấy huy hiệu ra ngoài.
              - Y sư?               Hộ vệ nhìn sang, chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lập tức lắc đầu:                - Thật sự xin lỗi, phủ đệ chúng ta chỉ tiếp y sư đã ngoài nhị tinh!               - Chỉ tiếp thấy đã ngoài nhị tinh?                Trương Huyền sửng sốt, thiếu chút nữa nôn ra máu.
              Nghe lão đầu kia nói, chỉ cần là y sư liền có thể vào, hắn đã vội vã chạy đi tìm huy hiệu, không nghĩ tới còn có yêu cầu.
              Cho dù thời gian còn kịp, bảo hắn đi đâu tìm một cái huy hiệu y sư nhị tinh đây?               Y sư nhất tinh, thực lực phần lớn đều ở Ích Huyệt cảnh, Thông Huyền cảnh, có thể dễ dàng đối phó.
Nhị tinh, cơ bản đều là cường giả Tông Sư.
Cho dù muốn cướp đoạt, cũng không dám động thủ!               - Xin các hạ quay về đi!               Hộ vệ bước lên trước, làm một động tác ra hiệu mời rời đi.
              Nghe nói như thế, nhìn thấy được động tác của đối phương, Mạc Vũ biết muốn đi vào đã không có hi vọng.
Nàng đang muốn xoay người rời đi, lại thấy Trương Huyền chắp hai tay ở sau lưng, lông mày rướn lên.
              - Làm càn!               Toàn thân hắn từ trên dưới mang theo uy thế không cho cự tuyệt:                - Bạch Thiềm ta là y sư nhất tinh không giả, nhưng người nào nói y sư nhất tinh thì không thể chữa bệnh cho người ta?               Mạc Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
              Y sư nhất tinh có thể khám bệnh không giả...
Nhưng nhất tinh của ngươi cũng là giả, không nên tự tin như vậy?               Lá gan này của ngươi cũng quá lớn đi!               Một cảnh tượng vừa rồi, không thấy được sao? Chuẩn bị không tốt có thể sẽ là người chết...
              Trái tim nàng nhất thời co thắt lại.
Nàng cũng có chút hối hận, khi cùng người này qua đây.
              - Y sư nhất tinh có thể chữa bệnh, chỉ là...
              Hộ vệ hiển nhiên cũng không nghĩ tới, một y sư nhất tinh nho nhỏ trước mắt lại kiên cường như vậy.
Hắn thoáng sửng sốt một chút, đang muốn nói tiếp, đã thấy người trung niên đối diện giơ bàn tay ngăn lại, trong giọng nói mang theo sự chất vấn:                - Những y tư nhị tinh, tam tinh tiến vào trước đó, có thể trị hết bệnh cho lão gia nhà các ngươi sao?               - Cái này...
              Hộ vệ sửng sốt.
              Mấy ngày nay đã có không ít y sư nhị tinh, tam tinh tới.
Nhưng cho đến tận bây giờ, ngay cả lão gia rốt cuộc bị bệnh gì cũng không biết, càng chưa nói tới trị liệu.
              - Đẳng cấp của huy hiệu, không có nghĩa là trình độ thật sự.
Làm chậm trễ việc triệ liệu cho lão gia nhà các ngươi, các ngươi có chịu trách nhiệm được không?               Lông mày Trương Huyền rướn lên, giọng nói có phần nghiêm khắc:               - Còn không tránh ra, để chúng ta đi vào!               - Chuyện này...
              Mấy tên hộ vệ hai mặt nhìn nhau, nhất thời không quyết định được chủ ý.
              Mặc dù đẳng cấp của y sư càng cao, trình độ càng cao, nhưng cũng có vài người có bản lĩnh, lại không sát hạch đẳng cấp.
              Nếu chẳng may người này thật sự có bản lĩnh, lại bị chặn ở ngoài cửa, lão gia trách tội xuống, ai tới chịu trách nhiệm?               Chỉ là phía trên cũng đã quy định, y sư nhất tinh không thể cho đi vào.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút rầu rĩ.
              - Thế nào?               Bọn họ đang bế tắc, một giọng nói vang lên.
Ngay lập tức một người trung niên đi ra.
              - Lộ quản gia!               Nhìn thấy người kia, hộ vệ đồng thời khom người.
              - Chuyện gì xảy ra?               Đi ra cửa lớn, thấy Trương Huyền và Mạc Vũ đứng ở cách đó không xa, hộ vệ ngăn cản ở phía trước, Lộ quản gia rướn mày.
              - Vị Bạch Thiềm y sư này là một y sư nhất tinh...
              Hộ vệ vội vàng giải thích.
              - Y sư nhất tinh? Đánh đuổi là được!               Lộ quản gia xua tay.
              Làm quản gia của đại dược vương, đều gặp qua không ít y sư nhị tinh, tam tinh.
Loại y sư cấp thấp nhất này, hắn căn bản khinh thường không chú ý.
              - Nhưng hắn nói...
Nếu như làm chậm trễ việc trị liệu cho lão gia, ai cũng không đủ sức.
Hình như hắn có tự tin có thể giúp lão gia trị liệu...
              Hộ vệ do dự.
              - Khẩu khí thật là lớn!               Hừ một tiếng, Lộ quản gia quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt đầy vẻ xem thường:                - Ngươi nói ngươi có thể trị liệu được căn bệnh của lão gia? Rất nhiều y sư nhị tinh, tam tinh cũng không dám nói ngoa, ngươi không nên tự tin!               Bệnh của lão gia, những hộ vệ này không biết, nhưng hắn biết hiểu rất rõ.
Ngay cả vài vị y sư tam tinh hội ý chuẩn đoán, cũng không nhìn ra nguyên nhân.
Hắn là một y sư nhất tinh nho nhỏ, biết cái gì?               - Ta có nên tự tin hay không, ngươi không cần phải quản! Không tin, chúng ta có thể đánh cược!               Trương Huyền nhìn qua.
              Lộ quản gia nâng mí mắt lên, lộ ra một tia khinh miệt:                - Đánh cược gì?               - Ngươi đánh ta một quyền, ta có thể biết ngươi bị bệnh gì!               Trương Huyền chắp hai tay ở sau lưng.
              - Nói bậy bạ gì đó? Lộ quản gia thân thể cường tráng, làm gì có bệnh gì?               - Vừa nhìn đã biết là ăn nói bừa bãi.
Ta cũng đã gặp không ít y sư tam tinh, đều là các loại chẩn đoán bệnh.
Ta vẫn chưa từng nghe nói qua, đánh quyền có thể xem bệnh!               - Làm bộ làm tịch, người như thế đánh đuổi là được!               Một đám hộ vệ đồng thời hét lớn.
              Mạc Vũ ở một bên chỉ cảm thấy trên mặt nóng rần lên, thiếu chút nữa đào hố nhảy vào.
              Y sư người ta khám bệnh, đều nhìn, nghe, hỏi, sau đó cẩn thận tìm kiếm, sau đó nghiêm túc chuẩn đoán bệnh.
Vẫn chưa nghe nói qua đánh quyền xem bệnh...
Ngươi cho rằng nhìn hầu tử! Lật người bổ nhào vài cái, liền biết thân thể có vấn đề hay không...
              Ban đầu, thấy người này chữa trị tốt cho Khiếu Thiên thú, còn tưởng rằng hắn thật sự hiểu biết rất nhiều về y sư, nắm giữ cấp bậc cực cao.
                Suy nghĩ cả nửa ngày...
              Ngươi làm vậy không phải là khám bệnh cho người, mà là đang khám bệnh cho Man thú!               Man thú sẽ không nói, thông thường phải động vài cái, mới có khả năng nhìn ra chỗ bị thương bệnh.
Bảo Lộ quản gia cũng làm như vậy, ngươi có nên xác định trước một chút, hắn có phải là Man thú hay không?               Lại nói, người có bệnh chính là đại dược vương.
Ngươi hỏi quản gia người ta làm gì...
              - Ngươi...
              Lộ quản gia thường xuyên tiếp xúc cùng y sư, tất nhiên cũng biết chỉ có khám bệnh cho Man thú mới đánh quyền, động tay động chân.
Hắn tức giận, sắc mặt đỏ lên.
Hắn đang muốn nói chuyện, liền thấy ánh mắt hoa lên, một nắm đấm đánh thẳng tới.
              - Làm càn!               Thấy một y sư nhất tinh, ở trước cửa của đại dược vương dám vung quyền đối với hắn, Lộ quản gia thâm trầm tới mức sắp rỉ máu, hai tay một lần giơ lên đón đỡ.
              - Muốn chết!               - Thật to gan!               Đám hộ vệ cũng không nghĩ tới Trương Huyền to gan như vậy, ào ào rút binh khí ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí.
Thậm chí, có người bóp nát độc dược ở lòng bàn tay, bất cứ lúc nào cũng sẽ ném ra.
              Vù!               Bàn tay Lộ quản gia còn chưa có tiếp xúc với đối phương, đã thấy vị y sư đánh lén hắn lui về tại chỗ, chắp hai tay ở sau lưng, thần sắc thản nhiên, giống như chưa từng động thủ.
               Trương Huyền lắc đầu, liếc mắt một cái nhìn người trung niên trước mắt:                 - Nếu như Lộ quản gia cảm thấy mình buổi tối mỗi ngày thở khò khè, có thể chịu được, không coi vào đâu, vậy ta đây liền rời đi, không cần các vị động thủ!                - Ngươi nói cái gì?                Lộ quản gia sửng sốt, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!