-Trương Huyền! Một ngày không gặp không ngờ lá gan của ngươi lớn như vậy! Đi vào gian phòng, Thượng Bân nhìn xung quanh thấy “Phế vật” này lại thu đến năm học sinh bèn cười dữ tợn: -Ngươi dám mê hoặc Vương Dĩnh tiểu thư, Triệu Nhã tiểu thư, lại còn lừa học sinh của Tào Hùng lão sư. Ai cho ngươi lá gan đó? -Thượng Bân lão sư? Tào Hùng lão sư? – Thấy một đám người đột nhiên xông vào. Trương Huyền nhíu màu: -Ta đang dạy học, có chuyện gì để tan học hãy nói! -Dạy cái bà nội ngươi a! Thượng thiếu đã đích thân tới, ngươi còn dám giả bộ? Với trình độ của ngươi không dạy hư học sinh đã không tệ rồi. Mau trả lại tất cả học sinh, cái gì cũng không biết mà dám ở trước mặt chúng ta khua môi múa mép! - Tào Hùng lão sư cười lạnh. Dù sao hai người đã ngả bài, hắn không cần giả bộ nữa. -Ra ngoài! Nơi này không chào đón các ngươi! – Trương Huyền híp mắt. -Vẫn còn nói cứng? Trương Huyền, ngươi biết mình họ gì không? – Thượng Bân cười lạnh: -Lập tức để Triệu Nhã tiểu thư và Vương Dĩnh tiểu thư rút khỏi khóa học, đ trả Lưu Dương lại cho Tào Hùng lão sư, hôm nay ta sẽ không giáo huấn ngươi. Nếu không… E rằng ngươi sẽ phải đi xe lăn cả kỳ này! -Ngươi muốn động thủ với ta? Trương Huyền nhìn qua: -Trong học viện cấm lão sư tranh đấu. Chẳng lẽ Thượng lão sư không biết nội quy này sao? -Nội quy trường học đặt ra vì con người. Đối phó người khác ta còn lo lắng bị trừng phạt, đối phó với ngươi… Ha…ha…ha… Ngươi cảm thấy học viện sẽ ra mặt thay một phế vật sao? – Thượng Bân tỏ ra thắng chắc. -Ta biết, hôm nay ngươi gây sự với ta là vì hôm qua ta đã đắc tội ngươi. Ngươi làm vậy không sợ Thẩm Bích Như lão sư tức giận sao? – Trương Huyền nói khẽ. -Hắc hắc! Ngươi cũng biết cơ đấy! Nếu ta muốn giáo huấn ngươi dĩ nhiên không sợ ngươi nhiều lời… - Thượng Bân cũng không phủ nhận, đang đắc ý, định giáo huấn kẻ trước mặt, lời chưa dứt liền bị một tiếng rống giận dữ cắt ngang. -Là ngươi! – Diêu Hàn tức đỏ mắt. Hôm qua Trương Huyền đắc tội hắn, lại liên quan đến Trầm Bích Như lão sư, nếu còn không nhận ra thì thật ngu ngốc! -Cái gì? – Mình đang định giáo huấn Trương Huyền, Diêu quản gia lại đùng đùng nổi giận, Thượng Bân cảm thấy vô cùng nghi hoặc. -Chuyện mình làm mà còn tỏ ra không biết? Thượng Bân chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng hét lớn, ăn nguyên một nắm đấm. -WTF? Trước mắt tối sầm, một bên mắt Thượng Bân trở thành gấu trúc, ngã sấp mặt. -Ngươi dám đánh ta thảm như vậy, ta muốn ngươi đẹp mặt! Nhớ tới bi kịch hôm qua, Diêu Hàn không do dự nhảy lên người Thượng Bân liên tiếp đánh xuống như phong ba bão táp. -Diêu quản gia… Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Vương Đào, Tào Hùng đều kinh ngạc. không riêng bọn hắn, cả đám người Triệu Nhã, Vương Dĩnh cũng nhìn nhau bối rối. Vừa rồi những người này đến tìm Trương lão sư gây sự khiến bọn hắn rất tức giận, định giải thích rõ ràng, vậy mà hiện tại lại quay ra đánh nhau. Thật kỳ lạ! Nhất là Triệu Nhã. Nàng biết rõ tính tình Diêu quản gia, bình tĩnh lý trí, làm việc có hệ thống. Nếu không, phụ thân nàng cũng không để hắn làm quản gia rồi. Nhưng…Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao chưa nói xong đã động thủ rồi? Có lẽ, người rõ ràng chuyện đang xảy ra nhất chính là Trương Huyền. Vừa rồi hắn cố ý nhắc đến chuyện hôm qua đắc tội với Thượng Bân, lại cố ý nói ra tên của Thẩm Bích Như để Diêu quản gia biết… Kết quả giống như dự đoán, đánh nhau rồi! Cũng không phải Diêu quản gia lỗ mãng. Dù ai vô cớ bị đánh oan cũng sẽ oán giận trong lòng. Hơn nữa, hắn có thân phận tôn kính, đại biểu mặt mũi thành Bạch Ngọc nên chưa từng bị uất ức như vậy. Đồng thời, hai ngày nay, hắn bị Trương Huyền làm tức phát điên, bị tiểu thư ngăn cản nhiều lần không có chỗ phát tiết, một bụng tức giận. Lúc này, bỗng thấy kẻ thù, sao hắn có thể nhịn? -Diêu quản gia! Ngươi bị điên sao? – Cảm thấy những nắm đấm rơi xuống như mưa, Thượng Bân chỉ thấy trước mắt đen kịt, máu tươi không ngừng phun ra. Chuyện gì xảy ra? Hắn mới gặp Diêu quản gia lần đầu, cũng chưa từng đắc tội đối phương. Vì sao lại ác như vậy a? Hắn nghĩ mãi không biết mình đã đắc tội đối phương lúc nào. -Ta bị điên? Ngươi đừng vờ vịt. Chính ngươi không biết sao? Huỵch…huỵch…huỵch… Diêu quản gia không hề ngừng nghỉ nện từng quyền xuống. Thượng Bân là cấp lão sư, thực lực đạt tầng năm Đỉnh Lực cảnh nhưng so với Diêu Hàn tầng sáu Ích Huyệt cảnh vẫn không bằng. Bình thường, lúc chiến đấu đã không phải đối thủ rồi, hiện tại đánh bất ngờ, một quyền liền ngã. -Diêu quản gia, bớt giận, bớt giận. Chuyện gì từ từ nói… - Tào Hùng, Vương Đào lúc này mới phản ứng, vội tách hai người ra. Lúc này, gương mặt anh tuấn của Thượng Bân đã sưng như đầu heo. -Chết tiệt! – Thượng Bân tức điên rồi! Ban đầu hắn tới đây để giáo huấn Trương Huyền, không nghĩ đến Diêu quản gia của thành Bạch Ngọc này đột nhiên phát điên đánh hắn. Giờ khắc này, tất cả cơn thịnh nộ của hắn đều dồn vào Diêu quản gia! -Các ngươi có ân oán cá nhân gì thì ra ngoài giải quyết. Nơi này không phải địa phương để đánh nhau. Nếu các ngươi không đi, ta sẽ thông báo cho hiệu trưởng, để bọn hắn tới… - Trương Huyền mở miệng. -Được lắm! Các ngươi cứ chờ đấy! – Nghe thấy Trương Huyền muốn báo cho hiệu trưởng, Thượng Bân xoay người rời đi. Nếu tình trạng này của hắn bị truyền đi, hắn làm sao gặp người khác? Tuyệt đối không được để các lão sư khác nhìn thấy! -Thượng thiếu! Thượng thiếu! Vốn cho rằng đây là chuyện rất đơn giản, chỉ cần Thượng thiếu ra tay, Trương Huyền nhất định sẽ trả học sinh cho hắn. Nào ngờ lại xuất hiện tình huống này. Tào Hùng vội vàng đuổi theo. Chẳng bao lâu sau, hai người biến mất khỏi tầm mắt. -Diêu thúc thúc, ngươi muốn làm gì? – Hai người vừa đi, Triệu Nhã đến trước mặt Diêu thúc, khuôn mặt tức giận đỏ bừng. Trước đó Diêu thúc vẫn còn bình thường, vì sao hiện tại lại quá phận như vậy! -Tiểu thư, ta… - Diêu Hàn không biết trả lời thế nào. Hắn không thể nói vì hôm qua định thiến Trương Huyền để giáo huấn lại bị Thượng Bân đánh. Vừa rồi xác nhận được thân phận đối phương nên báo thù rửa hận! -Thôi! Ta đang dạy học, mời các vị đi ra ngoài! – Trương Huyền xua tay. … -Chết tiệt! Chết tiệt! – Ra khỏi lớp học của Trương Huyền, Thượng Bân tức phát khóc: - Ta nhất định phải giáo huấn tên Diêu Hàn này. Còn Trương Huyền lại dám xem thường ta, cũng phải giáo huấn hắn! Đường đường là cháu nội của trưởng lão, con đường của hắn luôn xuôi chèo mát mái, đâu chịu nổi sự uất ức này! Tệ hơn là, lần ủy khuất này hắn không hiểu nổi! Trước đó còn nói chuyện vui vẻ, nháy mắt sau lại xông lên đánh lén hắn. Lý nào lại vậy! -Nhất định Trương Huyền và Diêu Hàn này là đồng bọn, nếu không sao có thể ra tay với Thượng thiếu? Ta thấy nhất định là do bị sai khiến! – Tào Hùng quát. -Không sai! Nhất định là vậy! – Thượng Bân cũng nghĩ đến chuyện đó. Bản thân chưa bao giờ xúc phạm Diêu Hàn,vậy mà đối phương lại động thủ với hắn. Chắc chắn là vì mình định giáo huấn Trương Huyền! -Ngươi chắc chắn Lưu Dương không tự nguyện bái Trương Huyền làm thầy chứ? – Một lát sau, Thượng Bân tỉnh táo lại, quay đầu hỏi. -Ta chắc chắn, tuyệt đối không phải tự nguyện! – Nhớ tới biểu hiện không cam tâm trước khi đi của Lưu Dương, Tào Hùng vô cùng tự tin gật đầu. -Tốt! Nếu đã chắc chắn như vậy thì ngươi hãy xin “Học tâm khảo vấn” đi! – Thượng Bân nói. -Học tâm khảo vấn? Cái này… - Tào Hùng biến sắc. Học tâm khảo vấn là một phương pháp đặc biệt để phân bổ lại học viên giữa các lão sư đang cạnh tranh. Học sinh đó sẽ tiếp nhận sự kiểm tra của “Học tâm tháp”, đem suy nghĩ của mình phản ánh ra một cách chân thực nhất. -Ừm, ngươi nhanh lên! – Thượng Bân hài lòng gật đầu. Đến lúc đó, ngươi hãy đem hình phạt tăng lên mức lớn nhất, để Trương Huyền phải chịu đau khổ. Tốt nhất là để hắn bị sa thải luôn! Mức độ trừng phạt phụ thuộc vào ứng viên, thêm càng lớn, bên thất bại sẽ bị phạt càng nặng. -Được! – Mắt Tào Hùng sáng lên đầy hưng phấn, hiện lên cảnh tượng cảnh Trương Huyền bị khai trừ.