- A? Vân Đào không kịp phản ứng. Vừa rồi không phải thái độ kiên quyết nói không sát hạch sao? Thế nào thoáng cái đã thay đổi thái độ vậy? Vừa nói cưỡi man thú bay miễn phí, lập tức là bộ dáng này... Vân Đào chỉ cảm thấy cổ họng bị sặc nước bọt, thiếu chút nữa nghẹn chết. Ở trong mắt hắn, vị Trương Huyền tiền bối này là thiếu niên tông sư, tu vi sâu không lường được, thực lực cao không thể leo tới. Người như thế chắc hẳn là xem tiền tài giống như cặn bã mới phải. Nhưng vừa nghe thấy miễn phí hai mắt lại tỏa ra ánh sáng. Khụ khụ, cũng quá thực tế! - Tốt lắm... Hắn thật vất vả nuốt nước bọt xuống, đang muốn nói chuyện. Chỉ thấy Mạc Vũ tiểu thư nhìn lại, kiêu ngạo ngẩng cổ lên, trong ánh mắt lộ ra nụ cười lạnh. - Sát hạch một chút thử xem? Hừ, ngươi cho rằng thuần thú sư là trò đùa, tùy tiện là có thể sát hạch sao? May mắn thuần phục hai con man thú, đã cảm thấy thuần thú sư đơn giản! Nói thật cho ngươi biết, chỉ riêng đại lục thông thường có tên mấy vạn loại man thú, đặc điểm thân thể, tính tình, rất nhiều đặc điểm thói quen sinh hoạt, muốn liệt kê hết, không mấy năm cũng làm không được! Vừa rồi khiêu chiến, người này tự nhiên từ chối, khiến cho trong lòng Mạc Vũ nghẹn một bụng đầy lửa giận. Lúc này thấy hắn không ngờ nói khoác không biết ngượng, lập tức hừ lạnh phản kích. Còn nói sát hạch một chút thử xem... Thuần thú sư là một trong cửu lưu, một trong những nghề tương đối sát đầu, độ khó rất lớn, không thua gì luyện đan sư. Ngươi nghĩ đi qua nơi đây, đúng dịp thuần phục một hai con man thú, là có thể sát hạch sao? Như vậy cũng giống điều chế loạn ra một loại thuốc, trị chứng bệnh, lẽ nào đã cảm thấy mình có thể sát hạch y sư? Nằm mơ! Mỗi một chức nghiệp đều có hệ thống học vấn của riêng mình, ảo diệu tinh thâm, không phải một ngày hai ngày, là có thể học được. Nhất là thuần thú, man thú tu vi thấp có thể dùng man lực chinh phục. Nhưng tu vi cao thâm thì sao? Nếu thật sự dám vô lễ, sợ rằng đối phương tiêu diệt ngươi trước. Không biết tập tính của đối phương, không biết hồng nhạn bay về phía nam, con cá bơi lội, lại dám nói sát hạch thuần thú sư. Không phải nói khoác không biết ngượng là cái gì? - Mạc Vũ tiểu thư, không cần tức giận với loại người kiêu căng, cái gì cũng không biết này! May mắn biết tên của Vân Điện Cổ Tước, không biết thuần phục báo Kim Thân Thiết Tiễn thế nào, đã cảm thấy trời đất bao la, chỉ mình độc tôn. Trên thực tế đối với một đạo thuần thú, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Một khi sát hạch, khẳng định lập tức lộ tẩy! Chu Cẩm Hoàng bước lên trước. Thuần thú là một môn học vấn. Cho dù có thiên phú, không mấy năm, cũng chỉ có thể học được da lông. Người này cũng không phải là thuần thú học đồ, xem ra lại không tiếp xúc qua, biết hai chiêu thủ đoạn mèo ba chân đã muốn sát hạch? - Chỉ là một kẻ không biết trời cao đất rộng mà thôi. Thuần thú sư không chỉ thuần phục man thú, còn phải hiểu man thú từ trong tới ngoài mới được. Dựa vào man lực đánh thắng man thú, bức bách khuất phục, lại nói mình là thuần thú sư. Đùa gì thế! Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải người người đều sẽ biến thành thuần thú sư sao? Chu Tuyên cũng cười lạnh. Hai người nhìn Vân Đào giống như nhìn kẻ thù, tất nhiên không hy vọng người đứng bên cạnh hắn cũng thông qua sát hạch. Lại nói, người này vừa bóc mặt mũi của Mạc Vũ tiểu thư. Mình vừa lúc tiến lên giúp nàng nói, thu được sự ưu ái của mỹ nữ. - Ta là may mắn thuần phục hai con man thú, hơn nữa cái gì cũng không hiểu. Nếu như vậy... Vị Mạc Vũ tiểu thư này, nàng làm gì còn muốn cùng ta so tài, thậm chí còn muốn học tập xem ta làm thế nào thu được thiện cảm của Vân Điện Cổ Tước? Không để ý tới hai người Chu Cẩm Hoàng và Chu Tuyên xen vào, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng mỹ lệ trước mắt, thản nhiên nói. - Ngươi... Thân thể cứng đờ, Mạc Vũ tức, sắc mặt đỏ lên. Thân phận nàng cao quý, ở chung với người khác, đều là người khác khen tặng. Làm gì có người nào dám nói như vậy. Trong lúc nhất thời, nàng bị phản bác nghẹn ở trong ngực, không biết trả lời như thế nào. - Tiểu tử, ngươi biết đang nói chuyện cùng với ai sao? Kẻ không biết sống chết... - Mau chóng xin lỗi đi. Mạc Vũ tiểu thư chính miệng nói với ngươi, là may mắn ba đời của ngươi, lại còn dám phản bác. Thật to gan... Thấy người này lại dám nói chuyện với nữ thần, Chu Cẩm Hoàng và Chu Tuyên nhất thời không vui, đồng thời hét lớn. Chỉ có điều bọn họ còn chưa nói hết lời, đã thấy sắc mặt Mạc Vũ tiểu thư trầm xuống. - Im lặng! Không nói lời nào không ai coi các ngươi thành câm điếc! - Tiểu thư... Hai người sửng sốt, đồng thời ngậm miệng. Nói giúp nàng, thế nào ngược lại còn bị mắng? Chỉ có điều, giờ phút này, có là kẻ ngốc cũng biết, vuốt mông ngựa lại vỗ tới trên móng ngựa. - Đều tại người này. Một lát nữa ngược lại xem ngươi xấu mặt thế nào! Bọn họ càng nghĩ càng giận, lại không dám trút lửa giận đến trên người nữ thần. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là chuyển tức giận tới chỗ của Trương Huyền. Bọn họ càng nhìn hắn càng cảm thấy không vừa mắt. Mặc kệ ba người này, Trương Huyền cùng Vân Đào phía sau, đi tới trước mặt Phong đường chủ. - Phong đường chủ, Trương Huyền tiền bối đáp ứng muốn sát hạch thuần thú sư. Ngài xem... khi nào thì bắt đầu? - Hiện tại có thể bắt đầu. Ta nghe nói, bây giờ ngươi còn chưa tham gia sát hạch. Ngay cả thuần thú học đồ cũng không phải? Phong đường chủ nhìn qua. - Đúng! Trương Huyền gật đầu.