Hai ngày, tốn vô số tâm huyết và tinh lực, mới khiến cho một con man thú đi theo sau lưng. Cùng với phiền toái như vậy, thật đúng là không bằng đi Thú Đường thuê một con. Xem ra... loại thủ đoạn thuần thú này không học cũng được. - Đi qua xem một chút! Có chút do dự, Trương Huyền nhấc chân đi tới trước mặt Vân Đào và chim kỳ lạ. - Tiền bối! Suy đoán vị trước mắt này có thể là tông sư, khiến Vân Đào càng bội phục hơn, thái độ càng cung kính hơn. - Ngươi cần hai ngày, mới có khả năng thuần phục sơ bộ được con chim này sao? Trương Huyền nhìn qua. - Vâng! Vân Đào nhìn về phía con chim kỳ lạ trước mắt, đầy hưng phấn: - Ta vừa rồi đặc biệt sử dụng phương thức man thú có thể nghe hiểu được, trao đổi với nó. Chỉ cần ở bên cạnh ta, loại mật này nó muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sẽ cho nó ăn đủ. Lúc này nó mới đáp ứng ở cùng ta xem thử. Hai ngày là thời hạn kiểm tra. Chỉ cần có thể lấy ra mật, lại gần như thành công! - Oa! Nghe hắn nói xong, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía con chim kỳ lạ trước mắt. Chỉ thấy con chim lạ này hất đầu lên, bộ dạng giống như hai năm tám vạn lôi kéo, ta giúp ngươi sát hạch, là đối xử tốt với ngươi. - Không có cách nào nhanh hơn nữa sao? Nhướng mày, Trương Huyền hỏi. - Oa! Oa! Oa! Con chim kỳ lạ liên tục kêu lên vài tiếng. Sau khi Vân Đào nghe xong trên mặt có chút xấu hổ: - Nó nói vừa rồi tiền bối thô lỗ bắt nó, khiến cho nó rất tức giận, hai ngày đã coi như là ngắn. Nếu như lại cò kè mặc cả, lại kéo dài đến mười ngày hoặc một tháng... - Ngắn? Thấy con chim kỳ lạ này lớn lối như thế, Trương Huyền lắc đầu: - Ta không cho là như vậy, ta cảm thấy không cầm tới mười phút nó sẽ thần phục. - Mười phút? Vân Đào sửng sốt, lập tức xấu hổ cười: - Sao có thể như vậy... Mười phút đã muốn thuần phục một con man thú Ích Huyệt cảnh, điều này căn bản là không có khả năng làm được. Đừng nói là hắn, cho dù là thuần thú tông sư lợi hại nhất Thú Đường, cũng không có khả năng hoàn thành. - Rất đơn giản! Trương Huyền lắc đầu, đưa tay ra: - Đưa nó cho ta! - Vâng! Tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, nhưng Vân Đào không dám từ chối, đưa con chim kỳ lạ tới. Tiếp nhận con chim này, Trương Huyền nhìn qua. - Lập tức thuần phục, làm thú sủng của hắn. - Oa! Nghe nói như thế, con chim kỳ lạ trừng mắt, đầu ngẩng lên thật cao, đầy mất hứng, hình như đang chất vấn dựa vào cái gì. Ý tứ hình như là đang nói, muốn bảo ta làm thú vật sủng, thái độ đối với ta phải tốt một chút. - Được rồi, nếu ngươi không làm, có thể đi chết! Lười phải cùng đối phương nói nhiều, Trương Huyền một cái tát đánh tới. Bịch bịch! Chim kỳ lạ còn chưa có kịp phản ứng, đã bị tát bay tới trên mặt đất, rơi tới thất điên bát đảo. - Tiền bối... Khóe miệng Vân Đào giật một cái, thiếu chút nữa thì phát điên rồi. Làm gì có có ai thuần phục man thú như vậy? Cho dù thuần phục, đối phương nếu chẳng may do dự, tương lai sẽ phiền toái hơn. Tất cả mấy người khác cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Ngươi làm vậy thật sự là thuần phục sao? Là muốn giết nó! - Oa! Hiển nhiên con chim kỳ lạ cũng không nghĩ tới người trước mắt này hung dữ như thế, một tát lại đánh cho nó thiếu chút nữa tắt thở. Con chim kỳ lạ tức giận, đồng tử hoàn toàn là màu đỏ, giãy dụa lại muốn phản kháng. Chỉ có điều nó còn chưa kịp đứng dậy, chỉ thấy một bàn chân đá tới. Vèo! Giống như quả bóng cao su, con chim kỳ lạ trực tiếp bay lên, đập đầu vào trên một khối nham thạch cực lớn, rơi tới thất điên bát đảo, cái miệng lớn há to phun ra máu. - Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thuần phục. Hoàn toàn thần phục, giúp ngươi trị thương, thăng cấp tu vi. Bằng không, chết! Mặt không đổi sắc, Trương Huyền nhìn về phía con chim kỳ lạ trước mắt. - Oa... Giãy dụa mở mắt, chim kỳ lạ do dự một lát, kêu lên một tiếng. Nghe được âm thanh này, Vân Đào sửng sốt, kích động tới mức sắc mặt đỏ lên. - Tiền bối... nó, nó nói đồng ý... - Đồng ý? Rất nhiều thuộc hạ của Vân Đào và Trầm Bích Như, mỗi một người đều có cảm giác choáng váng, sắp ngã quỵ. Mẹ nó, vậy cũng làm được sao? Từ khi nào việc thuần thú trở nên đơn giản như vậy? - Đồng ý là tốt rồi. Ta còn tưởng rằng thà chết không chịu nhục tới mức nào, kiên trì đến chết chứ! Một con man thú nho nhỏ mà thôi. Bắt nạt kẻ yếu, còn muốn ăn ngon, còn để cho người ta hầu hạ, Trương Huyền cũng không quen với tật xấu này của nó. Không muốn sống, cùng lắm thì đánh chết là được. Dù sao Huyền Lạc sơn mạch cái gì thiếu, chứ không thiếu loại này. - Ký kết khế ước! Lười phải tiếp tục nói thừa, hắn tiện tay nắm lấy, ném tới. Vân Đào sốt ruột vội vàng luống cuống tay chân đón lấy con chim kỳ lạ. Dựa theo cách nói trước đó, giao hẹn ký kết giữa người và thú. - Được, cho ta! Thấy khế ước hoàn thành, Trương Huyền bấm tay bắn ra, đánh cho con chim kỳ lạ bất tỉnh. Giống như vừa rồi đối phó với con báo Kim Thân Thiết Tiễn, hắn tìm hiểu một chút, lại để cho Vân Đào cứu tỉnh. Sau một khắc, ngón tay hắn liên tục điểm tới trên người của con chim kỳ lạ. Ngón tay nhanh như gió, chân khí giống như kiếm. Từng chân khí tinh thuần tiến vào trong cơ thể của con chim kỳ lạ, khiến cho thân thể của nó phát sinh sự lột xác về bản chất. Rắc rắc! Hơn mười lần hít thở qua đi, những tiếng xương cốt vang lên. Con chim kỳ lạ vốn hấp hối, thân thể đột nhiên cao lớn thêm một vòng, khí tức tăng mạnh, đạt tới Ích Huyệt cảnh trung kỳ. Theo tu vi tăng, thương thế trước đó cũng trở nên hoàn hảo giống như lúc ban đầu. - Oa? Cảm nhận được trên thân thể biến hóa, hai mắt của chim kỳ lạ trợn trừng, nhìn chằm chằm Trương Huyền đứng cách đó không xa, đầy vẻ không thể tin được. Con chim kỳ lạ đột nhiên cảm thấy, có thể thuần phục nhân loại, cũng không phải là chuyện xấu... Nghĩ vậy, cảm giác làm cho có lệ đã biến thành thật lòng thật ý. Thân thể nó cong lại, cung kính gục đầu xuống đầu, đã không còn là dáng vẻ kiêu ngạo trước nữa. - Chuyện này... Man thú sẽ không ngụy trang và che giấu. Mọi người đều nhìn thấy được thái độ của con chim kỳ lạ. Ánh mắt của mỗi một người đều đờ ra.