Trương Huyền không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Bích Như. Hiện tại hắn đang xoa lông mày, cân nhắc xem trước khi đi còn cần phải làm những gì, bỗng thấy một đám mắt đen xông tới. - Trương lão sư, đừng bỏ rơi chúng ta. . . - Ngươi muốn đi Thiên Vũ vương quốc? Mang ta đi cùng đi! - Chúng ta muốn ở bên lão sư. . . Chính là Triệu Nhã, Trịnh Dương và những người khác. Cuộc đối thoại của Trương Huyền cùng Thẩm Bích Như vừa rồi đã lọt vào tau đám người, ánh mắt bọn họ đều đều lộ ra sự mong chờ mãnh liệt. - Muốn đi theo ta? Trương Huyền quay lại nhìn: - Các ngươi cần nghĩ cho kĩ. Ta muốn đi đến vương quốc có cấp bậc cao hơn, không phải trò đùa, ở đó có rất nhiều người tài giỏi. Vô số nguy hiểm luôn thường trực, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ dẫn tới họa sát thân, thậm chí tử vong! - Chúng ta biết! - Cả năm người đều kiên quyết trả lời. Thời gian bọn họ tiếp xúc với Trương lão sư tiếp xúc không dài, nhưng hắn đối xử với bọn họ rất chân thành, luôn nỗ lực giú bọn họ nâng cao thực lực mà không cầu báo đáp. Trong lòng bọn họ, tình thầy trò sớm đã có thể so với tình thân. - Không cần quyết định vội vàng như vậy. Ta cho các ngươi một đêm suy nghĩ, ngày mai cho ta đáp án! - Trương Huyền khoát khoát tay. Nói thật, không chỉ riêng bọn họ có tình cảm với Trương Huyền. Sau thời gian dài dạy dỗ bọn họ, hắn cũng có tình cảm và không nỡ rời xa. Nếu thực sự đưa những học sinh này theo, hắn muốn bọn họ suy nghĩ thật kỹ, cam tâm tình nguyện chứ không phải ép buộc. Hơn nữa, dù đồng ý đưa họ theo, nhưng hắn không thể để học sinh của mình gặp nguy hiểm. Bơi vì Hồng Liên sơn mạch rất có thể là hang ổ của Độc Sư, vô cùng nguy hiểm. Chính mình còn rất khó đảm bảo an toàn cho bản thân, chớ nói chi là mấy gia hỏa này. - Trương lão sư, ta không cần suy nghĩ. Tất cả mọi thứ ta có bây giờ đều là ngươi cho, ngươi đi đến đâu, ta theo đến đấy! Viên Đào lắc đầu, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trong ánh mắt mang theo kiên định. Hắn là cô nhi, không có bất kỳ tài nguyên tu luyện gì. Lúc đầu hắn chỉ là một học viên kém nhất học viện, là Trương lão sư từng bước dạy dỗ hắn, cho hắn công pháp tốt nhất, đan dược tốt nhất, bài giảng tốt nhất. . . Vì vậy hắn mới có thực lực như bây giờ. Cho nên, hắn không cần suy nghĩ. Trương lão sư đi đâu, hắn đi đấy. - Ta cũng vậy. Trương lão sư, xin ngươi đừng đuổi chúng ta đi. Chúng ta nguyện ý làm học sinh của ngươi. . . cả đời này! – Người thứ hai quỳ xuống lại cô bé luôn luôn nhu nhược, Vương Dĩnh. - Xin Trương lão sư đưa ta đi cùng! Ngay sau đó, Triệu Nhã, Trịnh Dương và Lưu Dương cũng lập tức quỳ xuống, từng ánh mắt kiên định không hề dao động. Nhìn thấy năm học sinh của mình mặc dù tuổi còn nhỏ mà đã lộ quyết tâm dù chết không hối hận, cho dù Trương Huyền làm người hai đời nhưng trong lòng cũng phải run lên. - Ta có thể đưa các ngươi đi cùng, tuy nhiên, chúng ta không thể cùng đi một đường. Ta sẽ nhờ mấy người Lưu sư đưa các ngươi đến Thiên Vũ Vương thành. Chờ ta giải quyết xong việc sẽ đi tìm các ngươi! Trương Huyền chần chờ một chút rồi nói. Sau khi giải quyết vấn đề khí độc trong cơ thể, hắn khẳng định phải đi Thiên Vũ Vương thành khảo hạch danh sư ở Danh Sư đường. Để các học sinh đên đó trước, lại có Lưu sư và mọi người chiếu cố, họ sẽ an toàn hơn. - Đa tạ lão sư! Khi nghe Trương Huyền đồng ý đưa bọn họ đi, năm người hưng phấn đến mức hốc mắt phiếm hồng. Bọn họ không biết rằng quyết định ngày hôm nay của mình sẽ làm thay đổi bố cục của đại lục này đến mức nào. Và cuối cùng, năm người sẽ đạt đến độ cao nào. - Tốt rồi, các ngươi đều trở về chuẩn bị đi. Lần này rời khỏi Thiên Huyền vương quốc, không biết lúc nào mới có thể trở về! - Trương Huyền khoát tay. - Vâng! Năm người đồng thời gật đầu, lui ra ngoài. Sắp xếp cho các học sinh xong, Trương Huyền lập tức đi về phủ đệ. Hắn nhìn thấy Lưu Lăng và hai người khác vẫn một mực chờ mình. Sau khi nói ra ý định sẽ rời đi, hắn thấy bọn họ tỏ ra thất vọng và buồn rầu. Ngay sau đó, Trương Huyền bảo bọn hắn lấy ra công pháp tu luyện của mình, giúp đỡ chỉ điểm một phen. Kết quả, Lưu Lăng là người đầu tiên cảm nhận về cảnh giới tông sư. Trịnh Phi mới vừa đột phá không bao lâu, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn rất khó tăng lên. Tuy nhiên, Trang Hiền cũng có tiến bộ rất lớn, chỉ cần củng cố thật tốt, trong nửa tháng có thể trùng kích tông sư thành công. Sau khi dặn dò ba người thay bản thân chiếu cố "Thân truyền đệ tử", lúc này Trương Huyền mới gọi Tôn Cường tới. - Lão gia, đừng bỏ ta ở lại, ta muốn đi theo ngươi… Vừa vào cửa, Tôn Cường lập tức quỳ rạp xuống đất. Hắn giống như Viên Đào, không có bối cảnh lợi hại gì. Trước khi gặp Trương Huyền, hắn chỉ là một thương nhân nhỏ trong Thiên Vũ thương hội chuyên cho người ta thur phòng, không có địa vị gì. Người đã mang lại sự kính trọng và uy tín cho hắn chính là người đàn ông trước mắt này. Cho nên hắn ta không nỡ buông bỏ. - Nếu ngươi thật sự muốn đi theo ta, hãy đi Hồng Thiên học viện tìm Trương Huyền lão sư, trung thành với hắn. Lúc nào rảnh rỗi ta sẽ trở lại thăm. - Trương Huyền nói. Mặc dù tu vi Tôn Cường không cao, nhưng trên lĩnh vực kinh doanh, hắn lại là một cao thủ. Sau này khi trở thành danh sư sẽ phải giải quyết nhiều vấn đề hơn, dù sao vẫn cần một người quản lý. Hắn đã hiểu rõ gia hỏa này, vì vậy Tôn Cường phù hợp vị trí này. - Vâng! - Tôn Cường nghe thấy lão gia cũng không có ý định bỏ mặc hắn, hưng phấn đến liên tục gật đầu. - Tu vi hiện tại của ngươi còn hơi thấp, đây là công pháp ta sáng tạo riêng cho ngươi, tu luyện cho thật tốt. Hi vọng lần sau gặp lại, thực lực của ngươi có thể xứng với thân phận! – Sau khi đưa cho hắn một bản bí tịch, Trương Huyền nhìn chằm chằm vào tên mập mạp trước mắt, thần sắc nghiêm nghị: - Đừng để ta thất vọng! - Lão gia, ta sẽ cố gắng! Tôn Cường nghiêm túc gật đầu. Lão gia nói rất đúng, thực lực của hắn là điểm yếu. Thân là quản gia cho danh sư lại chỉ là võ giả tầng bốn Bì Cốt cảnh, thực sự quá yếu. Trước kia ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày thì cũng thôi, nhưng từ giờ nếu còn muốn đi theo lão gia, thực lực không đủ khẳng định là không được. - Đi xuống đi! Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện đã đến đêm khuya. Ngày mai còn một buổi giảng bài nên Trương Huyền không tu luyện mà lập tức nghỉ ngơi. Mặc dù vẫn thắc mắc không biết Thiên Đạo chi sách biến đi đâu, nhưng thực sự tìm không thấy cũng không có biện pháp gì. ... Lưu Huân là thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất của Lưu gia, một trong tứ đại gia tộc của Thiên Huyền. Năm nay hai mươi ba tuổi đã có tu vi Ích Huyệt cảnh sơ kỳ. Quan trọng nhất, sư phụ hắn là nhất tinh danh sư của Kim Dương Vương quốc, vì vậy có năng lực lĩnh ngộ và sự lý giải rất cao trong tu luyện. Xuất ngoại học tập ba năm, lần này vất vả đường xa trở lại gia tộc. Trời mới vừa tờ mờ sáng, hắn đã về đến cửa nhà, đang muốn đẩy cửa đi vào lại thấy tộc nhân vội vả chạy ra ngoài. - Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp đâu! - Đúng vậy a, mau chóng lên! - Đây chính là cơ hội tốt, một khi mất đi nhất định sẽ hối hận cả đời! Những người đi ra đều là thế hệ trẻ tuổi, cũng có trung niên hơn ba mươi tuổi. Trong tay mỗi người đều cầm giấy bút, khuôn mặt lộ ra vẻ sốt ruột. - Mọi người muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ có người muốn gây phiền phức cho Lưu gia chúng ta? Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, lông mày Lưu Huân nhíu lại, ấm thầm vận chuyển chân khí đề phòng. Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa lóe ra liền biến mất ngay lập tức. Nếu quả thật có người gây sự, cao tầng sẽ ra mặt chứ không phải là thế hệ trẻ tuổi. Mấu chốt nhất là. . . Nếu là đi chiến đấu, cầm theo giấy bút làm cái rắm a! Cũng không thể chờ địch nhân đến gần để vẽ lên mặt đến phương đi! - Lưu Huân biểu ca, ngươi đã về rồi! – Trong lúc đang bối rối, một thiếu nữ tiến lên đón. - Ngọc nhi, các ngươi đây là. . . Ngọc nhi là biểu muội của hắn, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa lớn lên. Nghe nói năm nay vừa mới thi đậu Thiên Vũ học viện, trở thành học sinh của Lục Tầm lão sư, tiền đồ vô lượng. - À, Trương Huyền lão sư chuẩn bị giảng bài công khai, chúng ta đều muốn tham dự. Ngươi đã trở về thì đi nghe giảng cùng chúng ta đi! Ngọc nhi cười nói. - Trương Huyền lão sư? - Lưu Huân nhướng mày: - Chính là lão sư phế vật ngươi viết trong thư lần trước đó sao? Bài giảng của hắn có gì hay ho? Mặc dù rời khỏi Thiên Huyền vương quốc khá lâu, nhưng những chuyện phát sinh ở đây, hắn vẫn biết không ít. Dù hắn ở cách xa mấy ngàn cây số nhưng vẫn biết đến Trương Huyền, gia hỏa đứng thứ nhất từ dưới lên xưa nay chưa từng có. - Hắn không phải phế vật, mà là minh tinh lão sư chân chính! - Ngọc nhi kéo tay hắn. - Nhanh lên đi, nếu đi trễ sẽ không tìm được chỗ tốt đâu. - Không tìm được chỗ tốt? Vừa sáng sớm đã đi học? - Lưu Huân càng ngày càng không hiểu, hỏi lại. - Không phải buổi sáng, là giữa trưa! - Giữa trưa? - Lưu Huân gần như ngất đi vì sốc. Giữa trưa mới giảng bài, đến lúc đó hẵng đi cũng không muộn. Bây giờ mới sáng sớm đã vội vã chạy đến đó làm cái quỷ gì? - Ngươi nghe ta là được, nhanh chân lên một chút, đến nơi rồi ta lại nói tỉ mỉ cho ngươi! - Ngọc nhi lo lắng bước nhanh về phía Hồng Thiên học viện. Thấy nàng và người trong tộc đều vội vã như thế, Lưu Huân cũng đành phải chạy theo sau. - Những người kia là. . . Người của Bạch gia? Đi không được bao lâu, hắn nhìn thấy một đám người cũng gấp gáp đi đến. Đám người này so với bọn hắn người còn nhiều hơn. Không chỉ riêng thế hệ trẻ tuổi, thậm chí còn có vài trưởng lão râu bạc phơ cũng ở trong đó, hai mắt tỏa sáng, tựa như phía trước có một bảo tàng lớn đang chờ họ đến lấy. Chỉ nhìn thoáng qua, Lưu Huân lập tức nhận ra đó là người của Bạch gia, cũng là một trong tứ đại gia tộc. - Đó là. . . Bạch Minh tộc trưởng? Hắn. . . Cũng tới? Trong lòng kỳ quái, hắn nhìn về phía người đi đầu, chợt toàn thân chấn động. Đó chính là Bạch Minh tộc trưởng! Không nghĩ tới hắn tự mình dẫn đội, phương hướng đi tới cũng giống như biểu muội hắn và mọi người. - Người đó là. . . Vương Hoằng tộc trưởng? Còn chưa hết sốc, ngay sau đó hắn lại nhìn thấy một đám người xuất hiện ở cách đó không xa, cũng đi về hướng Hồng Thiên học viện. Hắn nhận ra người đi đầu chính là Vương Hoằng tộc trưởng của Vương gia trong tứ đại gia tộc! Nghe nói vị Vương Hoằng tộc trưởng này luôn luôn tâm cao khí ngạo, thực lực lại mạnh. Trong tứ đại gia tộc, hắn cũng được coi là thủ lĩnh. Tại sao… hắn lại đích thân đến đây? Hơn nữa, trong tay hắn cũng cầm giấy bút. . . - Đỗ gia Đỗ Mạc Hiên? Đỗ Viễn. . . Còn có thế hệ trẻ tuổi của Đỗ gia? Lại đi một hồi, lần này hắn thấy được người của Đỗ gia. Tương tự như mọi người, họ cũng mang theo giấy bút và bước nhanh tới trước đầy hào hứng. Tứ đại gia tộc vậy mà tập trung cùng một chỗ. Lưu Huân chỉ cảm thấy choáng váng suýt nữa trượt ngã. - Ngọc nhi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Thực sự không được nhịn nổi tò mò, hắn nhìn về biểu muội ở phía trước. - Không phải? Vậy. . . Lưu Huân càng bối rối hơn. Vốn định hỏi nếu không phải danh sư sao hắn có thể tập hợp nhiều người như vậy, bỗng nghe thấy giọng nói của một cô gái vang lên. - Hắn mặc dù không phải danh sư, nhưng lại là. . . - Đại sư huynh của danh sư!