Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 224: Lại đánh lần nữa?

24-10-2024


Trước Sau

- Ta thua? Còn khuya!               Nhìn thấy trường thương trước mắt, Lục Tầm cảm thấy nhục nhã khôn cùng.
Hắn rít lên một tiếng, cắn răng một cái, bỗng nhiên xông về phía trước.
              - Hả?               Không nghĩ tới đối phương lại lao thẳng vào mũi thương của mình, Trịnh Dương sững sốt, tay cầm thương hơi rụt lại một chút.
              Trường thương chỉ hơi thu lại là đã mất đi tiên cơ.
Lục Tầm giẫm mạnh chân xuống đất, bỗng nhiên nhảy lên, thi triển Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ.
Cả người Lục Tầm phảng phất như biến thành huyễn ảnh, trong nháy mắt tiến đến trước mặt Trịnh Dương, đụng mạnh vào hắn.
                Hắn bây giờ bị Viên Đào ôm gắt gao, hai tay đều bị khóa lại, vì vậy chỉ có thể dựa vào chiêu này.
              Bành! Phốc!               Trịnh Dương không nghĩ tới đối phương đã bị thương chĩa vào cổ mà vẫn còn không biết xấu hổ phản kháng, vì vậy không có chút nào phòng bị.
Hắn bị Lục Tầm đột ngột va vào ngực, mặt hơi đỏ lên, không ngừng phun ra máu tươi.
Đồng thời cả người hắn bay ngược ra sau.
              - Quá vô sỉ.
.
.
              - Đường đường là minh tinh lão sư của học viện, sao có thể vô sỉ như vậy?               - Đáng giận.
.
.
              Mọi người thấy Lục Tầm nhất quyết không nhận thua đều tỏ ra tức giận.
                - Không thể tha thứ!               Triệu Nhã cũng không ngờ Lục tầm đã thua mà không chịu nhận, thậm chí còn đả thương Trịnh Dương.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, thân ảnh nhoáng một cái đã tới trước mặt hắn.
Nàng lật tay ngọc, lấy ra một thanh kiếm dài.
                Từ nhỏ nàng đã học tập kiếm pháp, am hiểu sử dụng kiếm.
Lúc nãy, bởi vì mấy người vây công nên không sử dụng, giờ phút này chứng kiến Lục lão sư mà nàng đã từng sùng bái lại làm ra loại chuyện vô sỉ như vậy, nàng cũng nhịn không được nữa.
              Ông!               Trường kiếm bay lên, lơ lửng giữa trời như vẽ.
                Võ kỹ “Lạc Nhật kiếm pháp”, sông lớn cuồn cuộn, tà dương như đuốc!               - Hừ!               Hai tay Lục Tầm vẫn bị giam cầm.
Hắn hừ lạnh, thân thể nhảy lên, đá về phía thân kiếm đang bay tới.
              Lần này Lục Tầm đã thể hiện khả năng ứng biến tuyệt đỉnh.
Đáng tiếc, hắn vẫn xem thường Viên Đào đang ôm sau lưng.
              Trịnh Dương bị thương, vì vậy cũng kích phát huyết tính của hắn.
              - Mau xuống đây!               Thân thể mập mạp của Viên Đào giống như biến thành một tảng đá nặng vô cùng kéo cơ thể Lục Tầm đang muốn bay lên không ngừng rơi xuống.
              Lần này, hắn không những đá trượt trường kiếm mà còn bởi vì mất đi cân bằng, bị một nhất kiếm đâm xuyên lồng ngực.
              - A!               Biến cố đột ngột làm Lục Tầm bất ngờ không kịp trở tay, muốn tránh cũng đã muộn.
              Hô!               Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Tầm chắc chắn không chết cũng phải mất miếng da, bỗng một bóng người đột ngột xuất hiện giữa hai người, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
              Ông!               Một tiếng vang lên, trường kiếm trong tay Triệu Nhã tuột khỏi tay bay thẳng ra ngoài, cắm nghiêng xuống đất.
              - Lão sư!               Triệu Nhã bị người chen vào búng bay trường kiếm đang muốn nổi giận, nhưng khi thấy rõ bộ dáng của đối phương lại lập tức ôm quyền.
              Người vừa xông tới chính là Trương Huyền.
              Hắn nhìn ra hai bên đã đánh đến đỉnh điểm của cao trào, nếu còn không ngăn cản sẽ có chuyện không hay xảy ra.
              Sau khi bắn bay trường kiếm của Triệu Nhã, Trương Huyền đi tới chỗ Trịnh Dương, truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể hắn.
Thương thế của Trịnh Dương cũng không nặng, chỉ cần luyện tập phối hợp đan dược trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không đáng lo.
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Viên Đào:                - Ngươi cũng xuống đi!               - Vâng!               Lúc này Viên Đào mới buông tay ra, đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất.
              Mặc dù việc duy nhất hắn làm là ôm lấy Lục Tầm không nhúc nhích, nhưng thật ra trong năm người, hắn cực khổ nhất, mệt nhọc nhất, bị thương cũng nặng nhất.
              Nếu không phải đã kích hoạt một phần Long Tê huyết mạch, có phòng ngự vô địch, chỉ sợ hắn đã không sớm chịu nổi lực lượng cuồng bạo mà trực tiếp hôn mê.
              - Lão sư.
.
.
              Điều chỉnh lại trạng thái một lát, năm người đều đã khôi phục lại.
Cả bọn kéo lê thân thể mỏi mệt đi vào trước mặt Trương Huyền.
              Mặc dù cả cơ thể đã không còn khí lực, nhưng trong mắt tất cả lại toát ra vẻ hưng phấn.
              Trước khi chiến đấu, bọn hắn cũng không cảm thấy có thể chiến thắng.
Nhưng kết quả lại vượt khỏi sự mong đợi.
Đường đường là minh tinh lão sư, thế mà bị bọn hắn đánh thảm như vậy, dù nói thế nào, trong lòng họ vẫn rất tự hào.
              Ban đầu, bọn họ chỉ mong có thể giúp lão sư hả giận, đồng thời biểu hiện ra kết quả nửa tháng trời cố gắng không ngừng của mình.
Vốn nghĩ sẽ nhận được vài câu khích lệ, không ngờ lại nhìn thấy sắc mặt Trương lão sư âm trầm đáng sợ, một ngọn lửa giận bùng cháy trong đáy mắt.
                - Lão sư.
.
.
              Trịnh Dương và mọi người vô cùng bối rối.
              - Có phải cảm thấy bây giờ ta nên khích lệ các ngươi hay không?               Trương Huyền nhìn sang.
Dường như có một cơn bão đang ấp ủ trong hắn.
              - Chúng ta.
.
.
              Năm người vò đầu.
              - Vốn cho rằng các ngươi cố ý giấu ta để luyện hợp kích trận pháp lợi hại gì.
Các ngươi đến đây… đến nói cho ta biết, đây là cái gì đồ chơi? - Trương Huyền gào thét, khuôn mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
              - Trận pháp này không tốt?               - Theo đánh giá của Thiên Huyền vương quốc, đây là trận pháp đứng đầu đấy!                Nghe được lý do hắn tức giận, tất cả đều ngẩn người ra.
              Hợp kích trận pháp này dù là tại Thiên Huyền vương quốc cũng được xếp hàng đầu.
Dù sao, nhờ có trận pháp này, tổ hợp một võ giả tầng năm, bốn võ giả tầng hai đã đánh bại được một vị cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong.
Chiến tích này tuyệt đối là nghịch thiên.
              Như vậy mà còn chưa hài lòng?               Lại con hỏi là "Thứ đồ chơi gì"?               Lục Tầm ở một bên vất vả lắm mới trầm tĩnh lại được, nghe lời này càng thấy khó chịu trong ngực, không khống chế tốt thương thế, phun ra một ngụm máu tươi.
              Có nhầm không?               Hợp kích trận pháp này làm hắn suýt chút nữa tắt thở, thế mà Trương Huyền còn chưa hài lòng?               - Làm sao? Không phục? Vậy thì tốt! Ta sẽ nói từ chiêu thứ nhất, lúc Viên Đào phóng tới Lục lão sư, nếu Trịnh Dương ở vị trí này dùng thương pháp ta dạy ngươi tấn công bao trùm, uy lực sẽ tăng lên gấp đôi.
Lưu Dương, ở trong này ra quyền, cả người trầm xuống ba tấc sẽ rơi vào điểm mù của đối phương, chặn đường lui của hắn.
Còn có Triệu Nhã, Vương Dĩnh, các ngươi ngủ gật sao? Nếu như hai người phân biệt đứng ở hai vị trí đó, các ngươi cảm thấy hắn còn có thể chạy thoát sao?               Không để ý tới mọi người giật mình, Trương Huyền hất ống tay áo, tiện tay vẽ ra hợp kích trận pháp lên mặt đất, sau đó chỉ mấy chỗ.
              Lục Tầm vốn đang cảm thấy nghi ngờ, nhưng khi nhìn về mấy chỗ Trương Huyền chỉ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
              Những gì hắn vừa nói không sai.
Nếu như vừa rồi mấy người này đứng đúng chỗ hắn chỉ đồng thời ra tay, dù là hắn cũng không thể tránh được, chí ít sẽ bị đánh trúng ba chiêu cũng một lúc.
              Một chiêu của mấy tiểu tử kia đã đủ làm hắn hộc máu.
Liên tiếp ăn ba chiêu, dù ở thời kỳ xung sức nhất hắn cũng không chịu nổi.
                Không để ý tới Lục Tầm đang run rẩy một bên, Trương Huyền nói không ngừng, ngón tay chỉ các vị trí khác nhau.
              - Chiêu thứ hai, Viên Đào ôm lấy Lục lão sư.
Đây vốn là cơ hội tốt nhất, nếu như Lưu Dương ở trong này công kích, Vương Dĩnh xuất thủ ngay sau đó ba hô hấp, Triệu Nhã cũng đừng do dự, ở hô hấp thứ bảy phong kín đường lui của đối phương, các ngươi còn bị thương được sao? Một người cũng không bị thương thì hắn đã nhận thua rồi!               Càng nói Trương Huyền càng tức giận.
              Đám tiểu gia hỏa này thực sự là quá làm loạn.
              Hắn vốn cho rằng bọn họ đang học hợp kích trận pháp lợi hại gì,vì vậy cũng yên tâm tâm.
Ai biết nó lại có trăm ngàn chỗ hở.
              Cái quái gì đây!               Cái này cũng gọi là hợp kích trận pháp?               Nếu bọn gia hỏa này tìm bản thân chỉ điểm vài câu trước, hôm nay sẽ không có một người bị thương, hơn nữa, còn có thể đánh cho Lục Tầm giống như chó chết.
              Đâu như bây giờ còn có sức lực phản kháng, sống chết không chịu nhận thua!               Càng không có ai bị thương, chật vật như vậy!               - Cái này.
.
.
Cái này.
.
.
              Toàn thân Lục Tầm không rét mà run.
              Những người khác có thể không biết chính xác tác dụng những lời chỉ điểm của Trương Huyền, nhưng là người trong cuộc, hắn tự biết mấy câu nói thuận miệng kia đáng sợ nhường nào.
                Nếu như vừa rồi mấy người kia thực sự làm được như vậy, kết quả sẽ đúng như Trương Huyền đã nói, không một học sinh nào bị thương, trong khi đó, bản thân sẽ trở thành đầu heo.
              Chẳng lẽ Trương Huyền còn biết trận pháp?               Chiến đấu thay đổi trong nháy mắt.
Tốc độ nhanh như vậy, liếc mắt liền nhìn ra thiếu hụt trong hợp kích trận pháp của học sinh, cũng làm ra phương án tối ưu… Thật hay giả?               Làm sao hắn làm được?               Bờ môi Lục Tầm trở nên khô khốc, thân thể không ngừng run rẩy.
              Sau khi hai bên đối chiến, hắn cảm thấy sự phối hợp của đối phương đã rất khá, không ngờ lại còn nhiều lỗ thủng như vậy.
              Mà một khi lấp đầy những lỗ hổng này rồi, dù hắn có tu vi Ích Huyệt cảnh cũng vô pháp chống lại!               Hợp kích trận pháp lợi hại không phải chỉ là một cộng một bằng hai, mà là ba, bốn.
              Viên Đào am hiểu phòng ngự, là tấm chắn kiên cố nhất.
Trịnh Dương dùng trường thương công kích, là mũi tên sắc bén nhất.
Triệu Nhã tọa trấn, sử dụng các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Vương Dĩnh có thân pháp ảo diệu, xuyên tới xuyên lui.
Nắm đấm Lưu Dương quyền vô địch, đại khai đại hợp.
.
.
              Dựa theo hợp kích trận pháp cũ, năm người tối đa chỉ có thể phát huy bảy hoặc tám thành uy lực.
Nhưng nếu dựa theo những gì Trương lão sư vừa chỉ dạy, bọn họ tuyệt đối có thể phát huy ra mười mấy, thậm chí hai mươi thành lực lượng!               Uy lực đó dù là cường giả Thông Huyền cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc có thể chống đỡ được, huống chi hắn chỉ là Ích Huyệt cảnh đỉnh phong!               Đáng sợ!               - Không thể tin được! Mặc dù hắn chỉ nói vài câu, nhưng lại chỉ ra tất cả tinh túy của trận pháp.
Chẳng lẽ Trương đan sư cũng có hiểu biết rất nhiều đối với trận pháp?               Lưu Lăng thực sự không thể tin được khi nghe đoạn hội thoại chỉ điểm của Trương Huyền vừa rồi.
                Trận pháp sư, luyện đan sư đều đứng hàng đầu trong thượng cửu lưu nghề nghiệp.
Mỗi nghề đều cao thâm huyền bí vô cùng.
Trương Huyền từng này tuổi có thể trở thành luyện đan sư chính thức đã rất lợi hại, vậy mà còn hiểu trận pháp?               - Ta nói những điều này các ngươi đã hiểu hết chưa?               Không để ý tới chung quanh khiếp sợ lặng ngắt như tờ, Trương Huyền nhìn năm học sinh một lượt, quát lớn.
                - Vâng!               Năm người cúi đầu, mặt mũi lộ vẻ xấu hổ.
              Hợp kích trận pháp này là do Triệu Nhã lấy ra, nó là một loại trận pháp đứng đầu của Bạch Ngọc thành.
Họ vốn cho rằng trận pháp này đã hoàn mỹ không một tì vết, uy lực cực mạnh, không nghĩ đến nó lại có nhiều như vậy lỗ thủng như vậy.
              Tuy nhiên, dưới sự chỉ điểm của Trương lão sư, cùng với kinh nghiệm thực chiến vừa rồi, bọn họ đã có sự hiểu biết sâu sắc về hợp kích trận pháp này.
Lần sau nếu còn thi triển, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
              - Rõ ràng là tốt rồi!               Dạy dỗ mấy người xong, Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, chậm rãi quay trở về:                - Nếu đã học xong rồi thì qua đó đánh lại một lần đi! Chẳng phải Lục lão sư vẫn không chịu nhận thua sao? Đánh hắn đến khi nhận thua mới thôi!               - A?               - Lại đánh lần nữa?               Năm học sinh đồng thời lung lay sắp ngã, từng người đều cảm thấy muốn phun máu.
                Bọn họ cảm thấy mình đã đủ ác, không nghĩ tới Trương lão sư còn ác hơn.
.
.
              - Ngươi.
.
.
              Trước mắt Lục Tầm sầm lại.
              Mẹ nó! Ngươi chạy tới ngăn cản đối phương, chỉ điểm trận pháp, náo loạn nửa ngày, không phải vì cảm thấy bọn hắn làm không tốt, mà là muốn đùa chết ta đi…               Lục Tầm đứng dậy định nói chuyện, chợt nghe thấy một thanh âm vội vã từ xa truyền đến.
               Hắn bỏ nhà ra đi vì muốn chứng minh cho cha thấy bản thân có thể tự lực cánh sinh, tự tạo dựng sự nghiệp bằng chính sức lực của mình.
Không ngờ lại để cha nhìn thấy cảnh tượng bản thân chật vật như vậy.
               - Nghiệt súc, quỳ xuống!                Lục Trầm đại sư nhìn hắn với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ về phía Trương Huyền:                - Còn không mau gọi thúc!

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!