- Hả? - Nghe thấy thanh âm không thích hợp, Vương Hoằng tộc trưởng vội vàng mở mắt ra nhìn. Vừa nhìn, hắn lập tức choáng váng, suýt chút nữa ngất đi. Thế này thì quá mức phóng đại rồi! Trên đài tỷ thí, Lưu Dương giơ nắm đấm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Ở phía đối diện, Bạch Siêu có nắm đấm sắt thép lại đầu đầy mồ hôi lạnh, quỳ rạp trên mặt đất. Giờ phút này, quả đấm của hắn đã bị gãy xương, vặn vẹo như bánh quẩy như thể hắn đã gặp phải một sức mạnh kinh khủng. - Ngươi không phải có. . . Thiết Giáp Công sao? Sao lại yếu như vậy? Lưu Dương thu hồi nắm đấm, nhìn về phía Bạch Siêu trước mặt nói. Triệu Nhã muốn tiến hành tỷ thí, vì vậy Diêu Hàn đã thu thập kỹ càng tình hình của đối thủ và nói cho mọi người biết. Gia hỏa này biết Thiết Giáp Công, nắm đấm có thể biến thành móng vuốt Man Thú. - Ngươi biết. . . – Biểu hiện của Bạch Siêu như gặp quỷ. Hắn vốn cho rằng đối phương trúng phải kế khích tướng của hắn. Giờ mới phát hiện. . . Người ta đã sớm biết, còn hắn vẫn ngốc nghếch tưởng mình giỏi… - Đương nhiên ta đã biết! - Lưu Dương gật đầu, ngay sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên: - Không phải Thiết Giáp Công này của ngươi rất lợi hại, có thể đánh thủng sắt thép hay sao? Làm sao lại yếu như vậy? - Yếu? - Bạch Siêu muốn khóc. Không phải ta yếu, là ngươi quá mạnh được không? Ta đúng thật đã từng đánh xuyên qua sắt thép, nhưng cũng chỉ được nửa tấc thôi. Còn nắm đấm này của ngươi đánh thủng được đến hai, ba tấc sắt thép a! - Ta biết rồi! Là do ngươi không dùng hết toàn lực đúng không? Đến đây, chúng ta so quyền lần nữa. . . Suy tư một lát, hai mắt Lưu Dương tỏa ánh sáng. Từ lúc hắn luyện thành Thiên Đạo thần quyền vẫn luôn tu luyện một mình, căn bản không biết chiêu này đáng sợ nhường nào. Lúc đối chiến với Trịnh Dương và những người khác, hắn cũng không dám thi triển toàn lực, sợ làm đồng học bị thương. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người có lực tay mạnh mẽ, sao hắn có thể buông tha. Hơn nữa, hắn cũng là cố tình làm vậy. Ngươi muốn bôi xấu ta? Vậy ta sẽ đánh cho ngươi không dám tiếp tục có ý nghĩ này! - Không được. . . Bạch Siêu còn chưa kịp từ chối, bỗng thấy thiếu niên ở trước mắt cầm lấy tay trái của hắn đập tới. Răng rắc! Tay trái của hắn cũng biến thành bánh quẩy. - Ô ô. . . - Bạch Siêu muốn tự tử. Tay phải hắn luyện Thiết Giáp Công, nhưng tay trái chưa từng luyện được không? Hơn nữa. . . Ta đã nói không thể đấu, ngươi cầm lấy tay ta nắm thành nắm đấm rồi đạp nát là cái quỷ gì? Mãnh liệt đau đớn cùng phẫn nộ dâng lên. Hắn định mắng đối phương một trận, nhưng còn chưa kịp mở miệng tại, lại nghe thiếu niên đối diện lên tiếng lần nữa: - A, ngươi có phải cũng luyện Thiết Giáp Công đến trên đầu không? Để cho ta tới thử xem. . . - Phốc! Nghe đến đây, Bạch Siêu không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu. Nắm đấm bị ngươi đập gãy xương, còn có thể chữa được. Đầu bị ngươi đập bể rồi là sẽ chết thật a… - Ta chưa từng luyện, trọng tài lão sư, ta nhận thua, ta nhận thua. . . Sợ gia hỏa này thực sự lấy đầu hắn ra làm thí nghiệm, Bạch Siêu bị dọa sợ liên tiếp lui về phía sau, điên cuồng gào thét. Hắn chỉ hận cha mẹ không sinh ra hắn có cái miệng rộng hơn, nếu không khẳng định thanh âm của hắn đã to hơn nữa. . . - Nhận thua? - Trọng tài lão sư tiến lên phía trước. - Ừ… ừm! - Bạch Siêu liên tục gật đầu. - Các ngươi đã thua hai trận, hòa nhau một trận, nếu như lại thua, chẳng khác nào sư giả bình trắc lần này các ngươi thua. . . - Trọng tài lão sư nói. - Ta biết, ta nhận thua. . . - Bạch Siêu vội vàng hô to. Bại liền bại, dù sao còn tốt hơn là chết đi. . . - Tốt a! Nghe hắn nói chắc chắn như vậy, trọng tài lão sư biết lần này sư giả bình trắc đã có kết quả. Hắn lắc đầu, thanh âm vang lên: - Bạch Siêu nhận thua, sư giả bình trắc kết thúc. Trương Huyền lão sư chiến thắng! - Trương lão sư thắng? - Thật lợi hại! Mấy học sinh của hắn thực sự đều rất lợi hại! - Đúng vậy a! Ngoại trừ Viên Đào, mấy người khác đều quá mạnh! - Trịnh Dương thương pháp, Vương Dĩnh thân pháp, thối pháp, Trịnh Dương quyền pháp đều vô cùng đáng sợ! - Bọn hắn giống như chúng ta, đều là tân sinh mới nhập học đã lợi hại như vậy. Nhất định là nhờ Trương lão sư dạy tốt! - Ừ, sau khi kết thúc tất cả thi đấu, ta nhất định phải bái hắn làm thầy. . . - Chờ ta, ta cũng đi… . . . Nghe được kết quả trọng tài lão sư tuyên bố, tất cả mọi người xôn xao. Trước đó dưới sự cố gắng của Diêu Hàn, danh tiếng của Trương lão sư đã dần được cải thiện. Bây giờ chứng kiến cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt của tất cả mọi người đều kích động đỏ cả lên. Mục đích họ đến học viện là gì? Không phải là tìm một lão sư tốt sao? Hiện tại Trương lão sư đã dành một chiến thắng nghiền ép với Lục Tầm lão sư, chứng tỏ năng lực dạy học của hắn lợi hại nhường nào? Không ít học sinh đã thầm quyết định, sau khi kết thúc tân sinh thi đấu, họ sẽ đến lớp của Trương lão sư học tập. - Như vậy. . . hắn đã thắng? Trong khi học sinh đều đang hưng phấn, ở vị trí dành cho lão sư, Thẩm Bích Như nháy nháy con mắt, không dám tin vào mắt mình. Từ khi nàng tiến vào học viện vẫn lấy Lục Tầm làm mục tiêu để vượt qua. Không ngờ. . . Nàng còn chưa làm được mà một gia hỏa luôn có danh tiếng không tốt giành trước nghiền nát hắn. Đây chính là Lục Tầm, hơn nữa tất cả học sinh của hắn đều đạt đến Chân Khí cảnh. . . - Bích Như, ánh mắt của ngươi thật tốt! Hiện tại ta cũng cảm thấy hứng thú Trương lão sư này rồi. . . Đôi mắt đẹp của Hàn Quỳnh lóe lên. - Ngươi chú ý thân phận một chút! Cái gì mà cảm thấy hứng thú? - Nghe thấy lời này của bạn tâm giao, đôi mi thanh tú của Thẩm Bích Như nhăn lại. - Đúng, đúng! Là có hứng thú! Ngươi nói xem nếu tối nay ta đi tìm Trương lão sư nhờ tư vấn vài vấn đề, hắn có thể mở cửa cho ta vào hay không? - Hàn Quỳnh cười hắc hắc, toát ra vẻ quyến rũ không nói nên lời. - Ta cảm thấy hắn sẽ đánh chết ngươi! Trong lòng thầm mắng Hàn Quỳnh không biết xấu hổ, ngoài miệng Thẩm Bích Như khẽ nói. Nói thật, nàng cũng bó tay với người bạn tâm giao này rồi! Nàng là lão sư mà lời như vậy cũng nói ra được. . . Còn nhờ tư vấn, có vấn đề gì không thể hỏi vào ban ngày, nhất định phải ban đêm? - Ha ha, ta cảm thấy là ngươi đánh chết ta mới đúng! Hàn Quỳnh cười khúc khích trêu ghẹo. Trong lúc hai nữ nhân đang đấu võ mồm, ở giữa khu vực giành cho lão sư. - Các ngươi nhìn thấy không? Lưu Lăng nhìn về phía hai người còn lại. - Ừm! Nhìn các học sinh tham gia trận đấu này của Lục Tầm đều như hoàn thành nhiệm vụ, thắng thua cũng không quan trọng, chỉ chú ý để bản thân không bị thương. Ánh mắt Trang Hiền lấp lóe đầy trí tuệ: - Từ điểm đó đó có thể thấy được mối quan hệ giữa hắn và học sinh chỉ dừng lại ở cấp độ giao dịch. Mặc dù hắn trợ giúp đối phương tăng thực lực, nhưng trong lòng những người này lại chỉ như trao đổi ngang giá mà không phải là ân tình. - Đúng vậy a! Hắn giúp học sinh tăng thực lực với mục đích không tốt, vì vậy tự nhiên cũng không chiếm được sự ủng hộ của học sinh. - Trịnh Phi lắc đầu. Danh sư thu đồ đệ không chỉ nhìn thiên phú, trình độ dạy học, mà còn phải xem tình cảm mà học sinh dành cho lão sư. Trong năm học viên của Lục Tầm, ngoài Chu Hồng còn chưa nhìn thấy biểu hiện, ngoài ra từ thái độ của Khổng Kiệt, Mạc Hiểu, Đỗ Lỗi hay Bạch Siêu đều có thể nhận ra có điểm không ổn. Lục Tầm quá tập trung vào mục đích cá nhân là chiến thắng sư giả bình trắc mà không phải là vì sự phát triển của bọn họ. Hắn làm như vậy có thể tăng thực lực của bọn họ trong một thời gian ngắn lên Chân Khí cảnh, nhưng lại không cđạt đượchân tình và sự tôn kính của bọn họ. Thử hỏi, ai sẽ tôn kính người coi bọn họ như công cụ? - Những học sinh kia của Trương Huyền lại không giống như vậy. Bọn họ là thật tâm kính yêu hắn, nguyện ý vì hắn nỗ lực tất cả. Lưu Lăng gật đầu đồng tình với nhận xét của hai lão hữu. Nếu như chỉ chứng kiến trận đấu này, bọn họ vốn không thể nhìn ra nhiều điều như vậy. Nhưng kết hợp với việc mấy ngày nay “Nhìn trộm”, bọn họ có thể nhìn sâu hơn vào mối quan hệ giữa Trương Huyền và các học viên của hắn. Triệu Nhã, Vương Dĩnh và những người còn lại không phải vì tu luyện mà tu luyện, cũng không phải vì lực lượng của mình có thể tăng lên bao nhiêu mà tu luyện, mà là. . . Trong lòng có chung một quyết tâm! Đó chính là. . . làm rạng danh Trương lão sư, giành chiến thắng để mang về vinh quang cho Trương lão sư! Trong lòng bọn họ nghĩ đến lão sư chứ không phải nghĩ cho mình. Đồng dạng là tu luyện và dạy học, một người nghĩ đó là nhiệm vụ, một người lại nghĩ vì làm lão sư vẻ vang, không để hắn thất vọng. . . Dĩ nhiên có khác biệt một trời một vực. - Khó trách được Dương sư nhìn trúng, Trương lão sư này thực sự là một mầm giống danh sư tốt. Chỉ sợ không lâu nữa, hắn có thể ngồi nang hàng với chúng ta! - Lưu Lăng nhận xét. - Đúng vậy a! Hai vị lão hữu đồng thời gật đầu. Soạt! Ba người đang trầm trồ sợ hãi, bỗng thấy Lục Tầm ở bên kia tỷ thí đài đứng lên. Sau khi bị thất bại sư giả bình trắc, hắn có hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất, trước mọi người xin lỗi Trương Huyền và bồi thường theo đúng đổ ước. Hai là rời khỏi học viện, không bao giờ trở về nữa. - Ngươi đáon xem Lục lão sư sẽ lựa chọn như thế nào? - Không biết! Ta nghĩ có lẽ hắn sẽ nói xin lỗi đi! - Thắng bại là chuyện bình thường. Chẳng ai có thể cam đoan mình sẽ chiến thắng cả đời! - Đúng vậy a! Thua thì thua, có gì đâu! Nếu hắn thật muốn rời khỏi học viện, dù có là nữa minh tinh lão sư lợi hại hơn nữa cũng chỉ như cá rời khỏi nước, sớm muộn cũng gặp phải xui xẻo! . . . Mọi người xung quanh giọng bàn tán. Đã rất nhiều năm không diễn ra sư giả bình trắc. Lục lão sư là người khởi xướng, bây giờ lại thất bại thảm hại, trong lòng khẳng định sẽ vô cùng khó chịu. Tất cả mọi người muốn nhìn xem rốt cuộc hắn sẽ lựa chọn ra sao. Nếu hắn nhận thua xin lỗi thì cũng không có gì, còn nếu thật sự rời khỏi học viện thì thật đáng tiếc. Có "Sinh" mới có thể xưng là "Sư". Rời đi học viện rồi, không còn học sinh, hắn sao có thể gọi là lão sư được nữa? Hơn nữa, dù hắn có rời khỏi học viện nhưng với hồ sơ sư giả bình trắc thất bại, học viện khác cũng sẽ không thu nhận hắn. - Trương Huyền lão sư! Lục Tầm đi vào giữa tỷ thí đài đứng thẳng tắp, ống tay áo hất lên. Trương Huyền nhìn sang. - Sư giả bình trắc ta thua! Ta thừa nhận ngươi có năng lực dạy học sinh. Tuy nhiên, trong thế giới này, sức mạnh vẫn thống trị. Dù ngươi có dạy giỏi như thế nào, nếu không có thực lực cũng chỉ là vô dụng. Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Lục Tầm xiết chặt nắm đấm trong sự quyết tâm. Trên người hắn, rất nhiều huyệt đạo hiện lên rồi vụt tắt, thể hiện ra tu vi Ích Huyệt cảnh cường đại, đồng thời thanh âm hùng hồn xông lên tận mây xanh. - Ngươi. . . Dám tiếp nhận hay không? Tốn hao nhiều tâm huyết, chuẩn bị chu đáo như vậy, cuối cùng lại thất bại triệt để, hắn biết mình đã không còn mặt mũi ở lại Hồng Thiên học viện. Trước khi đi, hắn muốn cho Trương Huyền một bài học, cho hắn biết, những thứ khác đều là giả, thực lực chân chính mới là vương đạo! - Khiêu chiến ta? Không nghĩ tới đối phương sẽ đưa ra quyết định này, Trương Huyền đang muốn nói chuyện, bỗng thấy Triệu Nhã tiến về phía trước một bước, cản trước mặt hắn. Cả người nàng đứng ngạo nghễ tại chỗ như là tiên nữ hạ phàm. - Làm nhục lão sư ta, ta sẽ đánh với hắn một trận. Ai muốn lên cùng ta? - Ta! - Ngươi nhục thầy ta, chúng ta năm người nguyện đánh với ngươi một trận, vì hắn lấy lại vinh dự. Lục Tầm, ngươi dám tiếp hay không? Năm người thanh âm như là sấm rền, vang vọng toàn bộ học viện. - Vì lão sư đòi lại danh dự, lão sư nhục học sinh nguyện chết cũng phải đòi lại… Đây là cấp bậc cao nhất trong giảng bài, chính danh cảnh? Thân thể Lưu Lăng run rẩy, đột ngột đứng dậy.