Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 209: Ân, là Độc Điện!

24-10-2024


Trước Sau

Bên ngoài giờ khắc này đã rối loạn cả lên, Trịnh Dương cầm trường thương trong tay, mấy người Vương Dĩnh cũng như gặp đại địch, còn Viên Đào thì ôm cái bàn trong phòng, Triệu Nham Phong thì cầm ghế, một mặt đằng đằng sát khí.
              Ngay phía trước gian phòng, mực viết đọng lại ở một chỗ, ba cái ông lão khoảng bảy, tám mươi tuổi, cả người bị dội mực, đen từ đầu đến chân, đang đứng ở trước cửa, ngớ người ra.
              Rất rõ ràng, bọn họ muốn đi vào, bằng cách riêng nào đó, mấy tên học sinh của mình, đã trực tiếp vẩy mực, cho họ đen kịt.
              - Trương lão sư, chính là ba cái gia hỏa vô sỉ này, mỗi ngày lại đây nhìn trộm...
              - Tuổi đã cao như thế, còn đi nhìn trộm nữ sinh, muốn trâu già gặm cỏ non sao, mặt dày quá đấy?               Thấy Trương Huyền đi ra, Viên Đào, Lưu Dương vội vàng la lên một tiếng, tựa như là lấy được kết quả tốt vậy .
              Bất quá, nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Trương lão sư luôn luôn bình tĩnh, khóe miệng giật giật, thân thể lắc lắc, sắp ngã chổng vó.
              - Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư.
Tại sao là các ngươi?               Trương Huyền đều sắp khóc.
              Lúc trước mấy tên học sinh nói, có ba cái lão đầu hèn mọn, mấy ngày nay mỗi ngày giấu ở một bên quan sát, còn thật sự cho rằng là mấy gã bỉ ổi nào đó, nằm mơ đều không nghĩ tới, là ba đại danh sư.
              Danh sư.
Quang minh chính đại tới tìm ta là tốt rồi, sao lại còn mặc thường phục, lặng lẽ giấu ở một bên, giở trò quỷ gì?               Lần này được rồi, bị vẩy mực như thế, sao còn có mặt mũi nhìn người.
              Không chỉ có như vậy, còn bị mắng không biết xấu hổ, hèn mọn.
              - Lưu sư?               - Trang sư?               - Trịnh sư?               Nghe được lời mà Trương lão sư hô lên, mấy người Trịnh Dương, Triệu Nhã tất cả đều lảo đảo một cái.
              Ba đại danh sư đi tới Vương thành, tin tức lớn như vậy, bọn họ sớm có nghe thấy, tự nhiên cũng biết bọn họ xưng hô như thế nào.
              Vốn tưởng rằng ba lão đầu hèn mọn hai ngày nay lại đây nhìn trộm, là ham muốn mỹ mạo của Triệu Nhã, là tiểu nhân vô sỉ, nằm mơ đều không nghĩ tới, lại có thể là ba đại danh sư nổi danh Vương quốc.
              Danh sư không phải cao cao tại thượng, muốn gặp mặt cũng khó khăn sao?               Thế nào lại chạy đến nơi này, còn không ngừng theo dõi nhóm người mình?               - Trương lão sư, ngươi có phải là nhận sai người không? Nào có danh sư bỉ ổi như vậy, mặc loại quần áo này, trốn ở một bên, chỉ lo chúng ta phát giác?               Trịnh Dương thực sự không nhịn được, nói.
              - Nhận sai sao?               Trương Huyền suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết.
              Con mẹ nó, đều dạy một đám đồ gì thế này.
              Người khác hố cha, hố ông nội, không tốt nhất, hố cháu trai, các ngươi thì tốt rồi, tất cả đều lại đây hố lão sư.
              Đối diện thế nhưng là danh sư a, nhân vật cường hãn đến mức giậm chân một cái, Thẩm Truy bệ hạ đều sợ hãi, mấy người các ngươi thì tốt rồi, giội cho họ một thân mực đen, liền xin lỗi đều không có, còn nói bọn họ hèn mọn.
              Hèn mọn em gái ngươi a!               Nói thật, ta ngược lại thật sự là muốn mình nhận sai người, như vậy là không sao.
              Hiện tại tình huống như thế, ngươi để ta giải quyết thế nào?               Trương Huyền phiền muộn sắp khóc, ba đại danh sư lại có chút chấn động, từng cái từng cái khóe miệng co giật, tâm muốn tự tử đều có.
              Từ phủ đệ của Điền lão đi ra, liền thẳng đến học viện rồi tìm tới phòng học, mới vừa đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy mực viết đen kịt đập vào mặt, thậm chí ngay cả phản ứng đều không có kịp phản ứng, không có né tránh.
              Mẹ nó, đến cùng là xảy ra chuyện gì?               Chúng ta thế nhưng là danh sư, tồn tại siêu cấp đi đến chỗ nào đều phong quang vô hạn, được người ta tôn trọng, làm sao đến nơi này, bị người vẩy mực? Xem là dâm tục, hèn mọn, vô sỉ?               Nếu như mà truyền đi, còn bọn hắn còn mặt mũi nào mà sống trên đời?               - Trương lão sư, ta xác định, chính là ba người bọn hắn, hai ngày nay vẫn ở xung quanh, quanh quẩn một chỗ, nhìn trộm chúng ta, không phải mưu đồ gây rối là cái gì.
              Chỉ lo Trương lão sư không tin mấy người Trịnh Dương, Vương Dĩnh cũng mở miệng.
              - Ta cũng có thể xác nhận, chính là bọn họ, dù có hóa thành tro, ta cũng nhận ra được!               Lưu Dương khẳng định nói.
              - Tất cả im miệng cho ta!               Thấy những tên này càng nói càng vô căn cứ, càng nói càng quá mức, Trương Huyền cũng không nhịn được nữa.
              Quát lớn xong, nhắm mắt đi lên phía trước:               - Ba vị danh sư, là ta quản giáo vô phương, mang đến phiền phức cho các ngươi, quay đầu lại ta liền cẩn thận giáo huấn bọn họ, cho các ngươi một cái câu trả lời thoả mãn.
              - Không sao, không sao cả!               - Người không biết không có tội.
              - Quên đi, cũng là chúng ta có lỗi trước!               Sắc mặt của ba người Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi trông như sắp khóc nhưng vẫn cố mỉm cười.
              - Viên Đào, Trịnh Dương, còn không mau đi mua mấy bộ quần áo, cho ba vị danh sư thay đồ.
              Thấy mấy người cũng không có vẻ gì là tức giận, Trương Huyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, miệng thì quát lớn, một chân thì đá lên mông của Viên Đào cùng Trịnh Dương, khiến hai người bị đá thật xa.
              - Vâng, Vâng!               Lúc này, mấy người cuối cùng cũng đã rõ ràng rồi, ba cái lão đầu hèn mọn này, khả năng thực sự là danh sư, từng cái từng cái cũng sợ đến sắc mặt xám ngắt.
              Chỉ cần là người, đều biết danh sư đáng sợ, bọn họ dĩ nhiên giội mực viết vào ba vị danh sư, để bọn họ biến thành dáng vẻ ấy.
              Ngẫm lại đều muốn khóc.
              Thế nhưng...
Bọn họ thật không phải cố ý.
              Ai có thể nghĩ tới đường đường danh sư, sẽ mặc trang phục của người thường rồi chạy đến xung quanh lớp học của bọn họ, lặng lẽ quan sát, còn chỉ chỉ chỏ chỏ?               - Cái này...
Ba vị danh sư, các ngươi mấy ngày nay vẫn luôn ở xung quanh đây quan sát sao?               Tìm khăn mặt để bọn họ lau khô ráo mực viết trên mặt, Trương Huyền không nhịn được hỏi.
              Các ngươi đường đường danh sư, không ở Vương cung cố gắng hưởng thụ cho người khác hầu hạ, chạy tới nơi này làm gì?               Coi như muốn thu ta là học đồ, biết ta không ở đây, cũng không đến mức ở xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ vào học sinh của ta đi.
              - Chúng ta...
Chúng ta...
              Nghe hắn trực tiếp xét hỏi như thế, mấy người Lưu sư mở miệng ra nhưng lúng túng không nói ra được một câu nào.
              Nên nói gì?               Nói chúng ta là nghe được về sự tích của ngươi, muốn lén lút lại đây hỏi thăm một chút?               Nhìn trộm học sinh, lặng lẽ tìm hiểu tin tức, còn chỉ lo bị người phát hiện...
Thật muốn nói như vậy, uy nghiêm của danh sư ở đâu?               - Hồng Thiên học viện có lão hữu của ta, mấy ngày nay vừa vặn không có chuyện gì, liền mỗi ngày tới thăm và nói chuyện với hắn một chút, hoàn cảnh ở xung quanh lớp của ngươi rất tốt, vì lẽ đó...
Chúng ta liền dừng lại lâu hơn một chút.
              Vẫn là Trịnh Phi phản ứng tương đối nhanh, cười nói.
              - Hoàn cảnh tốt?               Trương Huyền tràn đầy kỳ quái nhìn sang.
              Gặp qua mở mắt nói mò, chưa từng thấy mở mắt nói mò mà có thể thẳng thắn hùng hồn như vậy.
              Lớp học này của ta là địa phương kém cỏi nhất, là xó xỉnh hẻo lánh nhất của Hồng Thiên học viện, các ngươi ba đại danh sư sao lại giống như kẻ khờ chưa từng va chạm xã hội vậy, nếu không sao có thể cảm thấy nơi này hoàn cảnh rất tốt?               Hơn nữa, Hồng Thiên học viện có bằng hữu của các ngươi?               Ta làm sao chưa từng nghe nói?               Thật muốn có, đã sớm đến rồi đi!               - Há, thì ra là như vậy, mấy học sinh của ta chưa từng va chạm xã hội, coi các vị thành người xấu, tuyệt đối đừng lưu ý.
              Biết đối phương không muốn nói phá, Trương Huyền cũng không nói nhiều.
              Rất nhanh, mấy người Viên Đào mua được quần áo mới, ba đại danh sư lập tức vào buồng riêng thay đồ, lúc này mới cảm thấy thoải mái rất nhiều.
              - Trương lão sư, chúng ta đến tìm ngươi, chắc hẳn ngươi cũng hẳn phải biết có ý gì chứ?               Khôi phục khí chất, Lưu Lăng cười nhìn về phía thanh niên trước mắt.
              Qua mấy ngày chú ý quan sát, bất luận Trương lão sư hay vẫn là học sinh của hắn, cũng làm cho hắn hết sức hài lòng, nếu như có thể thu hắn làm học đồ, thật liền kiếm bộn rồi.
              Triệu Nhã biết ba người này thực sự là danh sư, cũng vểnh tai lên, muốn xem một chút đến cùng là xảy ra chuyện gì.
              - Ta cũng đoán ra mấy phần, ba vị danh sư là muốn thu ta làm học đồ, đúng không?               Biết tránh không thoát, Trương Huyền trực tiếp mở miệng.
              - Thu lão sư làm học đồ?               - Ba đại danh sư muốn thu Trương lão sư là học đồ?               - Một khi Trương lão sư đáp ứng, chính là học đồ của danh sư?               ...
              Nghe hắn nói như thế, tất cả mấy người Triệu Nhã đều kích động, sắc mặt đỏ hồng.
              Làm một cái lão sư, mơ ước lớn nhất chính là trở thành danh sư, mà học đồ của danh sư, là con đường không thể không đi qua .
              Chỉ có trở thành học đồ, mới có cơ hội thành tựu danh sư, nhất phi trùng thiên.
              Ba đại danh sư lại có thể không đi tìm Lục Tầm lão sư, trực tiếp tìm tới Trương lão sư, để bọn họ không kích động sao được?               - Ân, không sai, ba người chúng ta đều có ý đó, ngươi muốn thành học đồ của ai trong chúng ta, cũng có thể!               Lưu Lăng thấy hắn đã lý giải, thoả mãn gật đầu.
              - Thành học đồ của ai cũng có thể?               Mấy đại đệ tử càng hưng phấn đến mức sắp nhảy lên rồi.
              Nói như vậy, há không phải thể hiện là ba đại danh sư, đều coi trọng Trương lão sư hay sao?               - Cái này.
              Trương Huyền gãi đầu một cái, vẻ mặt lúng túng:               - Ta có thể từ chối sao?               Phù phù! Phù phù! Phù phù!               Mấy người Triệu Nhã ngã chổng vó lên trời.
              Danh sư tự mình mời ngươi làm của hắn học đồ, lại có thể không đồng ý?               Chúng ta không nghe lầm chứ?               - Từ chối?               Mấy người Lưu Lăng hiển nhiên cũng có chút không dám tin tưởng, không nhịn được sững sờ.
              - Vâng!               Trương Huyền gật đầu.
              Nắm giữ Thiên Đạo thư viện, hắn nhất định phải đi càng xa hơn, mấy người Lưu Lăng làm giáo viên của hắn, nói thật...
Vẫn là kém quá nhiều.
              - Ta biết chuyện này chúng ta có chút lỗ mãng, đừng có gấp, như vậy đi, cho ngươi thời gian cân nhắc, ngày mai lại trả lời chắc chắn với chúng ta cũng không muộn!               Không nghĩ tới hắn xác nhận như vậy, Lưu Lăng biết có chút lỗ mãng, lúng túng cười đùa.
              - Ngày mai trả lời chắc chắn cũng được, ngày hôm nay suy nghĩ thật kỹ, ngươi phải biết, không có thân phận học đồ của danh sư, không có danh sư tiến cử, là không cách nào sát hạch danh sư.
              Một bên Trang Hiền mở miệng nói.
              - Đúng đấy, loại trình độ dạy học này cùng với thiên phú của ngươi, không sát hạch danh sư thực sự là quá lãng phí.
              Trịnh Phi cũng nói.
              - Ồ...
Vậy ta suy nghĩ thật kỹ một lần!               Trương Huyền gật đầu.
              Danh sư nhất định phải thi, chỉ có điều, để hắn nhận ba tên này là thầy, thật là có chút đau đầu.
              Không phải nguyên nhân khác.
              Là bởi vì ba tên này, vẫn muốn trở thành học sinh của Dương sư.
              Người vẫn muốn thành học sinh của chính mình, còn lại muốn thu bản thân là học sinh.
Chuyện này ngẫm lại đều có chút choáng váng.
              - Ừm! Tốt lắm, chúng ta ngày mai lại tới đây.
              Thấy hắn không có cự tuyệt nữa, ba vị danh sư thở phào nhẹ nhõm.
              - Đúng rồi, Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư, ta vừa vặn có chuyện muốn hỏi các ngươi một chút.
              Thấy đối phương không có băn khoăn đối với chuyện mình vừa từ chối, Trương Huyền nhớ tới độc khí trong người, không nhịn được hỏi.
              - Ồ? Có chuyện gì, cứ nói đừng ngại! Chỉ cần chúng ta biết, biết gì đều nói hết không giấu diếm.
              Lưu Lăng vuốt râu.
              - Là như vậy, ta muốn hỏi một chút, nơi nào có thư tịch liên quan tới độc không? Càng nhiều càng tốt?               Trương Huyền mở miệng.
              Độc khí trong người hắn đến cùng là cái gì, bởi vì chưa từng gặp, cho nên hắn cũng không nói ra được, còn muốn hỏi cũng khẳng định hết cách rồi, trái lại hỏi nhiều lắm sẽ gặp đến hoài nghi, còn không bằng trực tiếp hỏi thư tịch.
              Dù sao cũng chỉ cần có đầy đủ thư tịch, nắm giữ Thiên Đạo thư viện, là có thể ung dung biết đây rốt cuộc là cái loại độc gì, thậm chí có thể đơn giản hóa giải.
              - Thư tịch liên quan tới độc? Lại còn càng nhiều càng tốt ư?                Trương Huyền mơ hồ.
               Trong Thiên Huyền Vương quốc tàng thư khố, thư tịch liên quan tới độc rất nhiều, nhưng không nhắc qua nơi này, hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói đến Độc điện.
               - Ân, là Độc Điện!                Lưu Lăng gật đầu.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!